Nhâm Hi Vi cùng một nhóm phóng viên xô đẩy, đèn flash không ngừng nhấp nháy vào mặt Nhâm Hi Vi cùng với bánh bao, làm ảnh bìa trang đầu tin tức.
Đỗ Dĩ Du đè huyệt thái dương, đối mặt với sóng gió đột nhiên đánh tới, phóng viên lúc nào cũng túc trực ở cửa, tất nhiên sẽ ảnh hường đến việc kinh doanh của tiệm, vấn đề khó giải quyết này giống như một ngọn lửa bắt đầu cháy lan, cô nên làm cái gì mới phải?
Tử Uy. . . . . . Trong đầu của cô rất nhanh hiện lên hình ảnh của anh, anh nhất định có biện pháp! Cô phải gọi điện thoại cho Tử Uy cầu cứu mới được.
Vì thoát khỏi sự quấy rầy của nhóm phóng viên, Đỗ Dĩ Du đóng cửa sớm, kéo xuống tấm biển tạm nghĩ, cô gọi điện thoại cho Địch Tử Uy cầu cứu.
"Tử Uy. . . . . . Anh cùng tổng giám đốc bên đó sắp gặp mặt sao?"
"Đang chuẩn bị, khoảng hai giờ nữa sẽ bắt đầu, thế nào? Giọng nói của em nghe là lạ?" Anh nhạy cảm nhận biết giọng nói của cô có gì đó không bình thường.
"Có chuyện xảy ra! Khách tố cáo tiệm bán bánh quá hạn, điều tra viên cầm hình đến tiệm kiểm tra đột ngột, phát hiện có hai bánh ngọt ngày sản xuất trùng hợp là vào ngày mai. . . . . . Lần này em nên làm thế nào?"
"Em nói có người tố cáo “Ba Đóa Hoa” bán bánh quá hạn, ngay sau đó nhân viên điều tra liền đến cửa tiệm?" Địch Tử Uy cảm thấy lo lắng.
"Không chỉ như vậy, phóng viên cũng tới." Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô vừa vội lại sợ, không biết nên làm thế nào?
"Có điều tra được gì không? Hoặc là có người sau khi ăn bánh ngọt, thân thể có xuất hiện bệnh chứng gì không?"
"Vấn đề người tiêu dùng sau khi ăn bánh mà bị bệnh thì em không thấy, nhưng em đối với sản phẩm quản lý rất cẩn thận, ngày sản xuất luôn luôn thể hiện rõ ràng, nhưng không ngờ điều tra viên tìm được hai khối bánh ngọt thời gian sản xuất là ngày mai, làm em ứng phó không kịp, hiện tại ông ta đã đem bánh đến đơn vị y tế kiểm nghiệm rồi."
"Vậy thì tốt, nếu như bánh ngọt xác định là làm ngày hôm nay, vậy cũng không cần lo lắng bọn họ kiểm nghiệm như thế nào, vấn đề hiện tại là em phải tìm ra ai là người cố tình làm sai ngày sản xuất bánh?"
"Buổi chiều vốn là chỉ có em cùng Hi Vi hai người đóng gói, sau đó A Minh hết bận liền đến giúp chúng em một tay."
"A Minh. . . . . . Là nhân viên mới tới sao?" Địch Tử Uy trong lòng đột nhiên nghi ngờ.
"Đúng vậy."
"Vấn đề có thể là từ cậu ta…."
"Rất không có khả năng, em đã hỏi A Minh, nhưng cậu ta nói cậu ta không có động tới máy in ngày tháng, không có khả năng cố ý đánh lỗi! Nhìn cậu ấy thiện lương, đôn hậu như vậy. . . . . ." Anh thật thà chính trực, thiện lương vô hại, trực giác Đỗ Dĩ Du thay anh tìm lý do bào chữa.
Địch Tử Uy cảm thấy thiện lương nhất chính là cô, nhìn đối phương thiện lương thì không đề phòng "Dĩ Du, em cùng cậu mới quen biết chưa được bao lâu, tại sao có thể kết luận anh là thiện lương? Em không thể chỉ xem bề ngoài."
"Nhưng không có chứng cớ, không thể đổ tội cho nhân viên mới, nói không chừng là em cùng Hi Vi sơ sót, chúng em ai cũng điều bận rộn công việc, quên kiểm tra nhãn thời gian sản xuất. . . . . . Có thể là do máy đánh nhãn bị hư!"
Cô tự trách sơ sót của mình, làm cho khách hàng mất lòng tin vào “Ba Đóa Hoa”, cũng cảm thấy rất oan uổng. Bị phương tiện truyền thông phóng đại cái sai sót này, cô càng nghĩ càng lo lắng, xem tin tưc trên ti vi, thanh âm căng thẳng "Hiện tại tất cả các đài điều phát tin tức về “Ba Đóa Hoa” sử dụng bánh quá hạn, như vậy mặt trái tin tức ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến thương hiệu cùng hình tượng của “Ba Đóa Hoa”."
"Đừng nóng vội, bình tĩnh một chút!" Anh tin tưởng Dĩ Du tuyệt đối sẽ không vì kiếm tiền cố ý làm sai ngày sản xuất bánh trước hoặc sau một ngày, nhưng anh đau lòng nhất chính là, cô một mình đối mặt với tình trạng khó khăn của cửa tiệm, cô đã chịu rất nhiều đả kích cùng áp lực của dư luận.
"Dĩ Du, nếu như xác định lỗi không cố ý đánh nhằm ngày sản xuất, trong tiệm trước tập họp nhân viên, tìm được điểm mấu chốt của vấn đề, nếu như người tiêu thụ có nghi vấn, em trước giải thích bánh quá hạn sẽ xử lý như thế nào, tuyệt không có bán bánh ngọt quá hạn, kế tiếp, chúng ta nếu có thể nói lên chứng cớ có lợi đối với mình, mới có thể cứu vãn thương hiệu." Địch Tử Uy tỉnh táo phân tích, từng bước một cẩn thận thăm dò, hy vọng có thể giúp cô cởi ra vấn đề "Bình tĩnh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em."
"Em hiểu rồi." Cô gật đầu, rất cảm kích sự khích lệ cùng an ủi của anh, nếu như không có anh, cô hiện tại nhất định sẽ càng thêm phiền não sắc mặt buồn rầu, không tìm được được phương pháp "Tử Uy, cám ơn anh, anh cũng cố gắng lên để ký được hợp đồng đó."
"Ừ, anh rất mau sẽ trở về, đến lúc đó sẽ cùng em nghĩ đối sách, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề."
"Công việc của anh quan trọng hơn, không cần phải gấp gáp trở lại, em sẽ nghĩ biện pháp xử lý, yên tâm nói chuyện làm ăn đi!" Cô biết khách hàng ở Hoa Kỳ là khách hàng lớn anh phải tích cực tranh thủ mới có cơ hội gặp được ông chủ, anh nói kinh doanh là việc lớn, duy trì cuộc sống của rất nhiều nhân viên.
"Tốt, em cũng không cần lo lắng, có chuyện gì cứ gọi cho anh bất kỳ lúc nào." Địch Tử Uy mặc dù không hy vọng cô chịu đựng những thứ áp lực này, nhưng anh thật vui mừng lúc cô gặp phải khó khăn chủ động cùng anh thương lượng.
Điều này chứng tỏ cô coi anh là người có thể tin tưởng, huống chi, cô cũng có thể thông cảm lúc anh tập trung công việc rất tích cực cùng khổ cực.
Trải qua một thời gian dài, sự quan tâm chắm sóc của cô dành cho anh càng thêm thành thục, điều này khiến anh vô cùng ấm áp.
Buổi chiều hôm sau, Đỗ Dĩ Du, Nhâm Hi Vi cùng Lô Chính Minh cẩn thận hồi tưởng ngày quá trình dán nhãn ngày hôm qua dán, ba người họ cảm thấy không có đánh sai lỗi ngày sản xuất.
Tìm không ra nguyên nhân, không giải thích được oan uổng, chuyện lâm vào giằng co, đơn tố cáo của người tiêu thụ cũng được đưa tới báo chí, khách mất lòng tin, đưa đến “Ba Đóa Hoa” buôn bán vắng khách.
Cái này thật không phải một chữ thảm là có thể hình dung!
Một sự sơ sót nhỏ dẫn đến việc kinh doanh của “Ba Đóa Hoa” đi xuống sườn núi, chỉ trách chính cô không kiểm tra cẩn thận bao bì, về sau phải nghiêm khắc hơn mới được.
Cuối cùng, ngoài cửa có người đẩy cửa đi vào.
"Hoan nghênh quý. . . . . ."
Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi vừa nhìn thấy người kia, sững sờ nhìn đối phương, giọng nói vì vậy dừng lại.
"Buôn bán thật không tốt."
"Tử Uy? Sao anh trở lại nhanh vậy?" Đỗ Dĩ Du kinh ngạc tiến lên hỏi.
"Cửa hàng của em gặp chuyện không may, anh ở Mỹ cũng không yên lòng, cho nên anh đem công việc giao phó cho thuộc hạ, hoàn thành giai đoạn sau cùng ký hợp đồng, mới quay về trước." Địch Tử Uy vừa nhìn thấy Dĩ Du liền giang hai cánh tay, cho cô một cái ôm khích lệ.
Cô càng ngày càng trưởng thành và chu đáo hơn, để cho anh càng thêm không đành lòng để một mình cô ở Đài Loan, chịu đựng giải quyết những áp lực sau này.
Anh lại vì cô, đặc biệt quay về!
Anh trước kia lấy công việc làm trọng, nóng vội kinh doanh theo đuổi tiền bạc và thành tựu trong sự nghiệp, anh bây giờ, không giống như trước —— anh đặt cô ở vị thứ nhất.
Cô nhìn anh, đáy mắt ngưng tụ cảm động, nội tâm mênh mông không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...