“Đứng im đó, hoặc ta thề sẽ bắn tung não ngươi.” Sue nâng khẩu súng, sau đó hạ xuống. “Tất nhiên, ngươi trông gần như đã chết rồi,” cô nói với cái cây héo-quoắt-héo-quoeo phía sau cánh cửa.
Nhìn chằm chằm vào khẩu 60LS thiết kế riêng cho nữ, Sue siết chặt tay, điều chỉnh để cảm nhận nó. Bé cưng này sẽ rất được việc. Chỉ cần giữ kè kè nó bên cô là được. Ồ, tuyệt thật, cô đã hy vọng rằng sẽ chỉ dùng nó trong những cuốn sách thôi. Phải rồi, cô có mua vài viên đạn, nhưng cô không định sẽ dùng đến trừ khi mọi việc trở nên tồi tệ.
Nhớ lại những gì định làm trước khi bị phân tâm, cô đặt khẩu súng lên quần bếp, vớ lấy đống thuốc bón thực vật nằm trong cốc nhựa và đổ một ít vào gốc cây vả đang gần chết. Cô nhìn cái cây. “Này, ngẩng đầu lên nào. Nếu có ai đó tới và đe dọa mày. Tao sẽ yểm trợ.” Hitchcock, với tất cả những đặc ân của loài mèo, đang nằm ườn trên tay vịn ghế sofa, nhìn chằm chằm như thể cô mất trí. Mà có lẽ đúng thế thật. Sẽ chỉ mất vài ngày trước khi cái cây lại tươi tốt. Hoặc có lẽ vài năm. Được rồi. Không phải nói chuyện với cây cối tức là cô bị điên đâu nhé. Không hề.
Hôm qua, sau khi mua khẩu súng, cô đã dừng lại ở cửa hàng bán thuốc bón thực vật và tìm phép lạ để cứu chữa cây vả sắp chết. Nhân viên bán hàng đã bán cho cô mười hai gói thuốc bón thực vật và sau đó đề nghị Sue thử nói chuyện xem. Thật may khi Sue lại là người ưa chuyện. “Vậy,” cô nói với cái cây. “Mày thế nào rồi? Tao thì tệ lắm. Tao nhận thêm hai cuộc gọi treo máy nữa hôm nay. Và tên đó đó còn để lại tin nhắn thô lỗ kinh khủng. Lần này hắn dùng từ chết. Tao không thích từ đó chút nào.” Cô thở dài. “Mà nói về thô lỗ, tao đã đề cập đến Jason Dodd chưa?”
Cô chạm tay vào cái cây, và thêm ba chiếc lá rụng xuống.
“Cũng không phải là cuộc đời tao tồi tệ hơn của mày đâu. Mày gần như đã rụng đến chiếc lá cuối cùng rồi.” Cô cắn môi. “Tao lẽ ra không bao giờ nên đưa mày về nhà. Tao là người tiêu diệt mọi sự vật hơn là giữ chúng sống sót.” Cô ngừng lời. “Cả các mối quan hệ cũng thế. Không phải thế nghĩa là tao có một mối quan hệ với Dodd đâu nhé.”
Sue quỳ xuống sàn và nhặt đám lá rụng. “Mày đã bao giờ gặp một người mà trông đến tuyệt trong đồ jean chưa? Như thể nó được may là dành cho mày vậy? Sau khi anh ấy hôn tao...” Cô chiến đấu với những cảm xúc đang dâng đầy trong lồng ngực. “Mày đã bao giờ cô đơn đến mức dành cả buổi chiều thứ bảy dốc hết tâm tư với một cái cây chưa? Hẳn là chưa, hử? Còn về câu hỏi đồ jean nữa. Cũng như một cái cây thôi, không phải tất cả đều giống nhau. Bên cạnh đó, tao đã học được bài học rồi. Anh ta không phải gu của tao.”
Cô chạm vào một nhánh cây. “Giá mà anh ấy xuất hiện ở cửa nhà tao bây giờ và cầu xin một cơ hội thứ hai, tao sẽ tự cười mình ngớ ngẩn mất. Không phải lúc này tao không thấy ngớ ngẩn đâu, đi nói chuyện với một cái cây chứ. Và tao có bạn bè nhé. Hẳn một câu lạc bộ luôn. Nhưng cả Kathy và Lacy đều đã ra khỏi thành phố - ”
Chuông cửa reo vang. Cô cố nhớ mình đang đợi ai. Đứng lên, cô nắm lấy súng và vội vã nhét vũ khí vào trong túi xách. Không nên bày nó ra trước mắt một cảnh sát.
“Chào.” Cô vẫy vẫy tay với cảnh sát Martin. Anh ta không mặc đồng phục mà đang mặc quần jean cùng áo phông cộc tay in hình...mặt cười. Hừm.
Cô đã gọi cho anh ta sáng nay và nói rằng cô cần báo cáo thêm vài chi tiết nữa. Anh ta nói sẽ ghé qua sau giờ làm việc. Lời bình luận luận sau-giờ-làm-việc nghe thật đáng bực mình, nhưng cô nhớ ra anh ta sống ngay gần và quyết định bỏ qua chuyện đó. Và chuyện bây giờ là quyết định xem mời anh ta uống gì. “Soda hay trà?”
Họ bước tới và ngồi xuống bàn bếp, nhấm nháp trà đá, và cô bắt đầu. Cô nói với anh ta về cảnh con chuột trong cuốn sách của mình và các cuộc điện thoại. Anh ta ngồi đó nhìn cô, hay đúng hơn, là nhìn vào ngực cô. Cô kéo cao cổ áo lên cao nhất có thể. Khi mắt anh ta tập trung trở lại, cô mới nói tiếp.
“Chỉ là lạ thật đấy, mọi thứ xảy ra đều quá giống với những điều xảy ra trong cuốn sách của tôi.”
“Và đại diện của cô, cô ấy đã đọc cuốn sách, phải vậy không?” Anh ta nhích ghế vào gần hơn.
“Vâng.” Cô chờ đợi anh ta cho mình một lời khuyên. Ví dụ như ‘mua lấy một khẩu súng’, điều mà cô sẽ tự hào mà thông báo rằng cô đã làm rồi.
Thay vào đó, anh ta tặng cô nụ cười đầy hàm ý kiểu yêu-tôi-đi-nào. Người đàn ông này biết sức ảnh hưởng trong nụ cười của mình. “Không có anh bạn trai nào ở lại đây phải vậy không?”
“Không hẳn.” Cô đã nói chuyện với Paul, bạn-trai cô, một lần sau khi anh ta gửi tin nhắn báo hủy chuyến đi. Trong cuộc trò chuyện ngắn gọn, cô đã sắp xếp một bữa ăn tối vào thứ hai. Bữa tối chia-tay. Không cứu vãn thêm gì nữa.
“Chuyện đó sao có thể nhỉ?” Martin hỏi.
“Chuyện gì sao có thể cơ?” Sue quên mất cuộc trò chuyện.
“Việc một người như cô mà lại độc thân ấy.”
Sue dán lên mặt một nụ cười, bắt chước hình mặt cười trên áo anh ta. “Tôi là kẻ sát nhân trên giấy. Kiểu người đáng sợ ý. Đàn ông thấy điều đó thật khó mà đối phó được.”
“Tôi thì không đâu.” Anh ta nói.
Nhưng lẽ ra anh nên thế. “Xem nào, về các cuộc gọi...”
“Ừ,” anh ta lên tiếng. “Nếu cô ta có gọi lại...”
“Cô ta sao?”
“Bất cứ ai. Nếu cô thấy sợ, hay cần bất cứ điều gì, ngày cũng như đêm, cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ tới trong vòng vài phút.” Anh ta cầm điện thoại di động cô đặt trên bàn lên, anh ta nói với cô chính xác bằng cái giọng kẻ cả đầy vẻ bề trên, và bấm số mình. “Tôi vừa nháy máy rồi nhé.”
Cô cảm ơn anh ta và giải thích rằng cô sẽ không sao cả. Khi anh ta đề nghị đưa cô ra ngoài ăn tối, cô đã từ chối. Khi anh ta đề nghị ở lại muộn hơn, cô nói với anh ta là cô không muốn mọi chuyện đi xa hơn chỉ là một nhiệm vụ. Gợi ý rồi lại gợi ý. Anh ta không bỏ cuộc, và cô sợ là cô sẽ phải bỏ qua cung cách từ chối lịch sự kiểu tôi-sẽ-không-hẹn-hò-với-anh-đâu và phải thẳng thừng kiểu trong-cả-triệu-năm-nữa-cũng-không. Và rồi cô để ý đến cây vả của mình. Cô đứng đối diện Martin, tất nhiên là mắt anh ta lại dán vào ngực cô.
Được rồi, vậy thì chiếc áo nâng ngực kiểu mới đã phát huy tác dụng, cả tốt lẫn xấu.
Cô kéo mạnh cổ áo lên lần nữa. “Anh biết đấy, tốt rất xin lỗi phải rút ngắn cuộc trò chuyện ở đây. Tôi phải ghé thăm một người bạn bị ốm.”
***
Sau khi Martin rời đi, Sue mặc lại bộ đồ pijama, uống một ly rượu nho – cô cần lấy lại tinh thần – và tán dóc với quý cô Cây Vả và Hitchcock trước khi lên giường. Cô không chắc mình có ngủ được không khi mà chân và móng vuốt cứ đập vào mặt cô. Và rồi Hitchcock ré lên. Tiếng ré kinh khủng.
Sue giật bắn mình.
Con mèo nhảy khỏi giường và lao về phía khung cửa sổ lớn.
“Gì vậy? Nghẹn lông à? Mày không lạnh đúng không? Ôi trời ơi, không phải bị cảm lạnh chứ.”
Hitchcock tiếp tục lao đi. Thị giác quen dần, và ánh đèn sân sau đủ sáng phản chiếu bộ lông màu bạc của con mèo. Sue cố nhìn. Không phải vì cô thật sự quan tâm chứng kiến con mèo nôn ra mấy quả bóng lông, nhưng biết chúng đang ở đâu thì vẫn tốt hơn. Chẳng may giẫm phải chúng thì –
Và rồi cô thấy nó. Không phải mớ lông nôn ra. Chúa ơi, ai đó đang ở sân sau nhà cô. Và hắn đang tiến về phía cửa sổ. Giọng nói từ cuộc điện thoại vang vọng trong đầu cô. Chết đi, Sue ngọt ngào, chết đi.
Không thể thở nổi, cô tóm chặt lấy con mèo vào lòng và lao khỏi phòng ngủ. “Ôi Chúa ơi!” Cô bắt đầu chạy vòng vòng. Hitchcock, không bao giờ thích chạy vòng quay, nhảy xuống. Cô ngay lập tức đồng ý rằng tất cả mọi người khi phải đối mặt với tình huống sống còn đã chứng minh đúng những gì họ làm: sức mạnh, lòng dũng cảm, sự can đảm.
Cô không hề sở hữu những phẩm chất này. Không xương sống, không dây thần kinh. Cô chỉ có vài búi cơ bé tí để chống đỡ mình. Tập trung suy nghĩ, cuối cùng cô cũng nhớ ra phải gọi giúp đỡ. Cô tìm thấy di động để trên bàn, giật lấy nó, cô ấn gọi 911. “Cứu tôi với,” cô hét lên ngay khi có giọng nói trả lời. “Ai đó đang ở phía sân sau nhà tôi. Ai đó dọa giết tôi!” Cô bối rối đọc địa chỉ của mình. Sau đó nhớ ra Martin đã bảo cô anh ta có thể tới rất nhanh. Cô vớ lấy di động. Bắt đầu tìm kiếm số anh ta, sau đó nhớ ra anh ta mới chỉ nháy máy thôi. Số thứ ba phải không nhỉ? Hay thứ tư?
“Crap, crap, crap!” Hitchcock lại ré lên lần nữa. Ánh mắt Sue bắn lên. Cô nghe thấy nó. Tay nắm cửa đang xoay. Nó đã bị khóa, nhưng tiếng cọt kẹt nghe như thứ thường thấy trong phim kinh dị. Hoặc một cuốn truyện rùng rợn! Như một trong những cuốn sách của cô. Nơi luôn có ai đó chết.
***
Tiếng động khiến Jason giật mình tỉnh giấc. Anh buộc mình phải mở mắt, tâm trí anh đang cố thu nhận tiếng ồn và vị trí quái quỷ anh đang ở. Đột nhiên mũi anh cọ phải thứ gì đó có đôi mắt lồi to tướng và mõm ngắn. Trong suốt thời niên thiếu, anh đã thức giấc với những con chó thật sự, nhưng –
Anh nhớ ra: Là nhà Lacy, con thú cưng của Lacy, Fabio.
Đẩy con chó xấu xí ra, Jason nghe điện thoại. Với lấy chiếc đồng hồ để trên bàn cà phê, anh đưa ra chỗ sáng để xem giờ. Một giờ sáng? Đứa quái nào gọi vào cái giờ này chứ? Anh mơ hồ nhớ rằng phải gọi cho mẹ Maggie và để lại số điện thoại này bởi di động của anh đã hết pin mà anh lại quên mang theo sạc.
Đưa điện thoại lên tai, anh trả lời khi chuông reo đến hồi thứ tư. “Hello?”
“Có ai đó ở đây. Tôi trông thấy hắn ta qua cửa sổ. Ôi chúa ơi, hắn lại vòng ra cửa sau lần nữa! Tôi phải làm gì bây giờ?”
Jason cố gắng thoát phỏi đám sương mù đang che phủ tâm trí mình để tập trung vào giọng nói hoảng loạn kia. Đó không phải Maggie.
Sự nhận thức đánh mạnh vào anh. “Sue à?” Nhưng không phải cô đang nhảy tango ở Mexico với gã đôi mũ tắm lái Porche sao? Cô đang ở đâu?”
Đường dây tắt ngúm. Điện thoại kêu răng rắc trên tai nghe. Nếu cô ở Mexico, cô sẽ không thể gọi tới đây được. Cô hẳn phải đang ở nhà. Nỗi lo sợ khi nghe thấy giọng cô khiến bụng dạ anh nhộn nhạo. Anh túm lấy quần jean, vớ lấy thắt lưng cài sẵn khẩu súng, tóm lấy chùm chìa khóa ở bàn cà phê và chạy ra xe.
Phải mất 10 phút mới đến được nhà cô. Anh mất sáu phút.
Một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn đang đỗ trước lối vào nhà Sue.
Jason đậu xe ở lề đường, kéo quần jean qua quần đùi, xỏ chân vào giày và vớ lấy khẩu súng. Nhảy khỏi xe, anh tiến đến cửa trước.
Bóng cây tối sẫm nhảy múa trên mặt sân. Anh bước được bốn bước trước khi nghe thấy, “Cảnh sát đây! Giơ tay lên. Nằm xuống đất. Ngay!”
“Tôi là Jason Dodd thuộc Cục Cảnh sát Houston.” Anh giơ tay lên, đảm bảo khẩu súng nằm trong tầm nhìn. “Tôi có một khẩu súng. Sue Finley gọi cho tôi. Tôi là cảnh sát Houston,” anh nhắc lại.
“Bỏ vũ khí xuống và đặt trên mặt đất cho đến khi tôi thấy huy hiệu của anh,” người đàn ông yêu cầu.
Jason làm như anh ta nói dù cảm thấy bị xúc phạm. Một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi bóng tối, tước lấy vũ khí của anh. “Huy hiệu nằm ở túi bên trái, Sue có sao không?”
Tay sĩ quan nắm lấy khẩu súng của Jason. Ném nó sang bên, vớ lấy chiếc ví của Jason. Một giây sau anh ta nói. “Xin lỗi, thưa thám tử. Anh làm tôi... ngạc nhiên. Tôi là Tomas Poe. Thuộc sở cảnh sát BluffHoke.”
Jason đứng thẳng dậy. “Sue ổn cả chứ?” anh hỏi lại. Sau khi lấy lại súng và ví, anh bước về phía ngôi nhà.
“Cô ấy bị sốc.” Sĩ quan Poe bước tới cạnh anh. “Nhưng không bị thương.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Jason hỏi. “Donald Martin, một trong những sĩ quan của chúng tôi, yêu cầu tôi tới kiểm tra. Vậy nên tôi tới đây. Tôi để ý thấy một chiếc xe đậu trên phố. Tôi cho là nó của nhà bên cạnh.”
Tiếng còi hụ rít lên phía xa. “Anh có ghi lại biển số xe không?”
Chàng trai trẻ nhún vai. “Trông có vẻ nó là của nhà bên.” Cậu tân binh rành mạch.
“Và chuyện gì xảy ra?”
“Tôi đi chưa đầy một dặm thì nhận được cuộc gọi của trung tâm. Tôi vòng lại để kiểm tra thì chiếc xe đã biến mất. Tôi đã gọi lại thông báo.” Anh ta liếc về phía con phố khi hai chiếc xe tuần tra dừng lại. “Sau khi thấy cô ấy vẫn ổn, tôi kiểm tra xung quanh bên ngoài ngôi nhà, sau đó thì anh đến. Tôi nghĩ chuyện xảy ra là thủ phạm đã trông thấy tôi tới và chuồn đi. Đó là giả sử như có thủ phạm.” Poe quay sang hai sĩ quan vừa tới và hét. “Mọi chuyện ổn cả.
“Anh đang nghi ngờ thực tế là có một hung thủ thật sự khi mà đã phát hiện ra chiếc xe đó?” Giọng Jason kéo chàng trai trẻ trở lại với mình.
“Ý tôi là, một thủ phạm thực sự.” Poe do dự. “Donald cho rằng đây là mánh khóe PR của đại diện của cô ấy. Nhưng khi quý cô đây kể cho anh ta về các cuộc gọi – ”
“Các cuộc gọi nào?” Jason ngắt lời.
“Tất cả những gì anh ta nói là cô ấy nhận được mấy cuộc gọi quấy rối, và để cho chắc, anh ta yêu cầu tôi kiểm tra.”
Hai sĩ quan khác tiến tới. Anh chàng tân binh giới thiệu Thám tử Jason của sở cảnh sát Houston và giải thích mối quan hệ của anh với nạn nhân.
Không phải đây là nhà của cô nhà văn nóng bỏng của Martin sao?” Một trong những sĩ quan mới đến lên tiếng.
“Ừ.” Poe liếc nhìn Jason.
“Anh gọi cho anh ta chưa?” người mới tới hỏi. “Anh ta sẽ muốn tới đây để trấn an cô ấy, nếu anh biết ý tôi là gì. Hoặc tôi có thể thế chỗ anh ta nếu cô ấy đủ xinh.” Anh ta cười lớn và cố gắng hớp lấy không khí. “Hãy để cô ấy biết đến hương vị của một người đàn ông thực sự.”
Poe bắn cho Jason một ánh nhìn khác, như thể đang đặt ra câu hỏi về mối quan hệ của Jason và Sue. Jason không quan tâm họ nghĩ gì, anh chỉ muốn kiểm tra Sue.
“Tôi sẽ gọi Martin,” Poe lên tiếng. “Anh ta sẽ tới đây trong vài phút.”
Jason bước tới cửa trước. Với mỗi bước đi, tam trí anh bắt đầu phân tích những thông tin vừa nghe được. Vậy là Sue nhận được vài cuộc gọi quấy rối. Và cô ấy đã gọi Martin thay vì gọi cho Chase... hoặc anh. Và rồi anh nhớ lại sự cố với Chase và anh cho là mình không thể trách cô đã không gọi cho anh. Nhưng còn Chase...
Cửa chỉ khép hờ, và Jason trông thấy cô đang ngồi trên sofa. Đầu gối co lên tận ngực, cánh tay quấn quanh hai chân, và đầu cô đang úp xuống gối. Mặc bộ đồ ngủ màu xanh, cô trông nhỏ bé và sợ hãi. Nhận thức đó đâm mạnh vào sườn anh.
Anh bước vào mà không gõ cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...