Luyện Kim Cuồng Triều


"Đúng là không biết nói chuyện!" Thất công chúa lặng lẽ nói Diệp Lam Vũ một câu, sau đó đi lên nói chuyện với cô gái kia: "Thực ngại quá, hai tỷ đệ bọn họ đều không biết ăn nói, Diệp Lãng bị người ngáng chân nên mới như vậy, thực đắc tội, mong ngươi không nên tức giận. Diệp Lãng, mau xin lỗi người ta đi."

"Ừ, thực xin lỗi." Diệp gia Thập Tam thiếu gia rất thành thực, tuy hắn bị người ngáng, nhưng hắn nghĩ mình đổ nước trái cây lên người khác cũng là có lỗi, ít nhất cũng cần giải thích một tiếng.

"Một câu bị ngáng, một câu thực xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện sao?" Cô gái lạnh lùng nói, thái độ rõ ràng là không chấp nhận giải thích.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Diệp Lam Vũ có chút mất hứng hỏi, nàng cho rằng đệ đệ của mình đã xin lỗi rồi thì ngươi phải chấp nhận chứ.

Thái độ của Diệp Lam Vũ làm cô gái tức giận hơn một chút, nàng cũng đang rất tức giân, bị người hất nước trái cây vào người còn chưa nói, lại bị người ta nhìn lén quần lót, hơn nữa hắn lại còn nói to lên nữa.

Hết thảy đều làm cho lửa giận của cô gái đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, mà bây giờ lại cao hơn một bậc nữa. Dưới tình huống đó, nàng đã nói ra một câu mà làm cho thật lâu về sau nàng vẫn cảm thấy hối hận.

"Hừ! Thế nào? Ngươi liếm khô hết thì ta sẽ bỏ qua."

"Ngươi muốn chết phải không, nếu muốn thì ta sẽ thành toàn ngươi! Đệ đệ..." Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói, đồng dạng, Thất công chúa và Hổ Nữ cũng thật tức giận, lời này hoàn toàn là sỉ nhục người khác.

Kỳ thật cô gái kia nói ra câu ấy cũng có một chút hối hận. Mình cũng không nên nói như vậy a. Chỉ là nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ thì lại xảy ra một chuyện không bao giờ nàng nghĩ tới.


"A!" Cô gái sợ hãi thét lên.

"A..." Mọi người há to miệng, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.

Một cái đầu lưỡi nho nhỏ của một thiếu niên liếm trên khuôn mặt thanh tú tuyệt luôn của một cô gái, mặt cô gái lại toát ra vẻ kinh ngạc, dại ra...

Bắt người khác liếm khô quả thật là một câu sỉ nhục người khác, nhưng nếu người khác thực sự liếm thì sao? Tin rằng rất nhiều người chưa từng nghĩ tới trường hợp này, cho dù nghĩ tới thì cũng không thể làm được.

Nhưng là, Diệp gia Thập Tam thiếu gia này quả thực là một người đặc thù, hắn thật sự liếm, hơn nữa thực chuyên tâm.

Cô gái cảm thấy trên mặt ươn ướt, mặt cũng ngưa ngứa, cảm giác này từ trên mặt chuyển đến lòng bàn tay nàng, chuyển đến toàn thân nàng...

"A! ! Ngươi... Ngươi..." Cô gái như bừng tỉnh từ trong mộng, đẩy ra Thập Tam thiếu gia đang chuyên tâm liếm mình, một tay che trên mặt, nơi mình bị liếm qua, lắp bắp không nói nên lời.

Tình huống này nên nói như thế nào đây? Nói Thập Tam thiếu gia đùa giỡn con gái nhà lành trước công chúng? Đây là người ta yêu cầu a.

Lúc này Thập Tam thiếu gia lại nói thêm một câu làm toàn trường càng trở nên quái dị: "Ngươi đẩy ra làm sao ta liếm được, trên người ngươi còn rất nhiều a."


Những lời này làm tất cả mọi người chú ý đến người cô gái, vết trái cây trên quần áo, nhất là trước ngực càng thêm rõ ràng.

"A, không được liếm!" Cô gái cả kinh, lập tức dùng hai tay che ngực.

"..." Trầm mặc.

"Đệ đệ, phục ngươi thật đấy, ha ha..." Diệp Lam Vũ nở nụ cười, nguyên bản nàng còn muốn giáo huấn cô gái kia một chút, bây giờ thì không cần nữa, bởi vì hành vi của bổn đệ đệ tốt hơn bất cứ loại giáo huấn nào rồi.

"Phốc xuy..." Hổ Nữ và Thất công chúa cũng không nhịn được, phát ra tiếng cười khẽ.

Tất cả nam sinh ở đây hận không thể thay thế vị trí của Thập Tam thiếu gia, đồng thời bọn họ cũng âm thầm thề trong lòng, về sau nếu có nữ hài tử nào bắt mình liếm, mình tuyệt đối sẽ không do dự...

Bất quá, nữ hài tử ở đây cũng không hẹn mà cùng có một giác ngộ, về sau loại lời nói như vậy không thể nói lung tung, bằng không gặp người như Diệp gia Thập Tam thiếu gia, trừng phạt người ta không được, còn bị người ta chiếm tiện nghi.

Mà chuyện này cũng tạo thành một loại hiện tượng, nam sinh trong Hoàng Gia Học Viện luôn cố ý như vô tình hất các loại đồ uống, rượu, nước trái cây về phía nữ sinh, mà nữ sinh lại luyện được một thân năng lực né tránh rất thành thục.

"Hừ! !" Cô gái hung hăng dậm chân một cái, sau đó mang theo khuôn mặt đỏ bừng rất ít khi xuất hiện trên người nàng, cúi đầu chạy ra ngoài.


"Đừng chạy a, trên người của ngươi còn có mà, kỳ thật không cần liếm, có thể dùng chuyển hóa trận làm khô bọn nó mà." Diệp gia Thập Tam thiếu gia hô theo, mà hắn càng hô, cô gái kia bỏ chạy càng nhanh.

"Thật sự có thể mà, Hổ Nữ, hình như nàng như không tin ta nói ."

"Thiếu gia..."

"Ha ha... Tốt lắm, chuyện này cứ dừng ở đây đi, đệ đệ, sau này không được như vậy, người khác nói ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, vậy thì gặp người xấu sẽ không tốt đâu." Diệp Lam Vũ cười mắng, thuận tiện nhắc nhở đệ đệ của nàng. :

"Đúng đúng, ngươi là vị hôn phu của ta, sao lại đi liếm nữ hài tử khác cơ chứ." Thất công chúa cũng nói theo, nói đùa.

"Về sau ta chỉ liếm ngươi thôi vậy." Diệp gia Thập Tam thiếu gia thật sự gật gật đầu nói.

"Ách..." Thất công chúa không nói nên lời.

"Đúng rồi, nữ hài tử kia là ai, vì sao trước tới giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa nghe nói có người như vậy?" Diệp Lam Vũ có chút nghi hoặc hỏi.

Giống như nữ hài tử vừa rồi, nhìn khí chất và tư sắc của nàng hẳn là nhân vật nổi danh trong học viện chứ, làm sao lại chưa từng nghe qua được.

"Không biết, ta cũng chưa từng nghe qua. Đúng rồi, hình như gần đây chúng ta và Tử La Lan Học Viện của Ngã Lạp Đế Quốc trao đổi học viên, bọn họ có cử đến đây một ít đệ tử, có thể là bọn họ." Thất công chúa đoán.


"Đúng vậy, nàng đúng là người của Tử La Lan Học Viện, thân phận cũng thật lớn, chính là..." Một nhân sĩ tin tức linh thông nói, nhưng hắn chưa kịp nói ra thân phận của đối phương, Thập Tam thiếu gia đã sớm chạy mất, cũng không biết cô gái "trắng như tuyết" kia là ai.

Thực ra, cho dù hắn nghe được cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ, có lẽ phải nói là hắn sẽ không để trong lòng, tin rằng về sau hắn cũng không có cơ hội gặp lại nàng.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, sau khi lần trao đổi hội này kết thúc, cô gái kia trở về Tử La Lan Học Viện, hơn nữa thề cả đời này sẽ không đến Tường Không Đế Quốc nữa, nhất là đế đô, là Hoàng Gia Học Viện, nàng càng không muốn gặp một người nào đó!

Nàng muốn quên chuyện này đi, càng muốn quên một người nào đó!

Con người khi còn sống ai cũng có một số việc muốn quên đi. Nhưng mà có bao nhiêu người có thể thật sự quên đi?

Vài ngày sau, Hoàng Gia Học Viện tiến hành một loạt hoạt động thú vị. Cử hành cái này là vì việc giao đổi đệ tử cùng với Tử La Lan Học Viện, làm nghênh đón, đồng thời cũng là đưa tiễn, bởi vài ngày nữa bọn họ cũng sẽ rời đi.

Hoạt động này Diệp gia Thập Tam thiếu gia không tham gia, cũng không phải hắn không có tư cách, trong đợt dự tuyển, hắn còn làm cho người ta có điểm ngoài ý muốn, rồi tập mãi thành thói quen mà chiến thắng.

Nhưng vì lo lắng đến " tính không ổn định " của hắn, học viện quyết định thôi thì thả hắn vài ngày, cho hắn khỏi đi gây tai họa đến người khác.

Tuy vậy đợt dự tuyển hoạt động này cũng làm cho người ta nhớ mãi không quên, rất lâu sau đó, người cùng Thập Tam thiếu gia "quyết đấu" luôn là trò cười cho tất cả mọi người.

Mà điều này cũng làm cho bọn họ hối hận, chính bọn hắn nghĩ hết cách muốn Diệp gia Thập Tam thiếu gia tham gia chứ ai, lấy tính cách của Thập Tam thiếu gia, làm sao mà hắn sẽ đi tham gia những hoạt động như vậy? Nếu là triển lãm bán hàng thì có khi hắn lại đi, đây lại là biểu diễn tài nghệ, hỏi đáp kiến thức linh tinh gì đó cơ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui