Lương Tướng

Trong phủ của Lâm Trục Lưu không có hạ nhân, thành chủ bèn để mấy người quét dọn miếu tạm thời làm nô bộc cho nàng, rồi lại điều đầu bếp trong phủ mình đến cho nàng dùng, coi như là đã hầu hạ nàng đến tận chân tơ kẽ tóc rồi đấy.

Nhưng Lâm Trục Lưu lại vô cùng sầu não, chuyện là mấy hôm nay nàng mới phát hiện, cái tên Tiêu Mị này, đúng là bà nội nó…. không chịu rảnh rang mà!

Ban đầu hồi còn ở Tiểu Tây Uyển, Tiêu Mị nói với Lâm Trục Lưu rằng mình không thích ồn ào, muốn về doanh nghỉ ngơi. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là y cảm thấy ở bên đấy quá buồn chán, muốn về doanh náo nhiệt với các huynh đệ một phen.

Lúc rời khỏi Tiểu Tây Uyển Liễu Kỳ đã dặn đi dặn lại, Tiêu Mị vào thành dưỡng thương cũng được, nhưng nhất định phải đợi vết thương trên bả vai lành hẳn mới được ra khỏi cửa, nếu không sẽ rất dễ để lại mầm bệnh. Lâm Trục Lưu gật đầu đồng ý, nhưng không mấy để trong lòng, nàng nghĩ Tiêu Mị hẳn là người biết phân nặng nhẹ, không đến nỗi làm khó làm làm dễ sức khỏe của mình.

Nhưng không ngờ sau khi dọn vào phủ Hầu gia, Lâm Trục Lưu mới phát hiện, Tiêu Mị cứ một lần rồi lại một lần khiêu khích giới hạn chịu đựng của nàng.

Cứ ví như hiện tại, Lâm Trục Lưu và Lăng Phong Hoa đi vào đến tiền viện, nàng liếc về phía tường viện phía nam, lông mày dựng ngược lên quát: “Tiêu Mị, mẹ kiếp ngươi cút xuống khỏi tường cho ta! Ngươi đã đồng ý với lão tử là lên giường đi ngủ rồi mà!”

Lăng Phong Hoa đứng cạnh nghe nàng nói thế, ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa đánh rơi cả cằm xuống đất.

Từ trên xuống dưới cả thành Qua Tỏa này, có ai từng trông thấy Lâm Trục Lưu đi theo đuôi hầu hạ người khác giống như mẹ già bao giờ đâu? Nếu có người chọc giận nàng, nàng chắc chắn sẽ tẩn cho kẻ đó một trận nhừ tử. Dáng vẻ hiện giờ của Lâm Trục Lưu quả thật là quá khó lòng tưởng tượng, phải giao lưu một chút với thủ hạ của nàng mới được!

Lăng Phong Hoa nghĩ thế, thì trông thấy Lâm Trục Lưu sải bước thoăn thoắt về phía trước, cắm phập quan đao xuống đất, mượn lực nhảy vọt lên tường. Sau khi đứng vững, nàng nghiêng người vòng tay nhìn Tiêu Mị, ung dung cười, “Chạy đi! Thấy người khác rảnh rang, nhưng chưa từng thấy ngươi rảnh rang bao giờ. Nếu ngươi thật sự không muốn ngủ, ta chẳng để bụng chuyện khiến ngươi không tỉnh dậy được nữa đâu.”

Tiêu Mị hơi ngượng ngùng, hình như lại có chút buồn cười, cắn môi nhịn lại.

“Này, hai người các ngươi, để khách khứa lẻ loi một mình, đây là đạo tiếp khách của Tử doanh trước nay sao?”

Lăng Phong Hoa híp mắt nhìn lên đầu tường, thì trông thấy cảnh tượng thế này.

Tiêu Mị ngồi trên đầu tường, một chân gập cong, một chân khẽ lắc lư; Lâm Trục Lưu đứng thẳng người, một tay chống ở thắt lưng, một tay chống lên xương hông. Thân hình của hai người đều vô cùng cao ráo rắn rỏi, ánh tà dương sau lưng mạ một lớp ánh kim lên hai người họ, cảnh tượng như vậy gần như chói lóa đến nỗi khiến Lăng Phong Hoa không mở nổi mắt.


Hai người này… thật sự mẹ kiếp vừa rực rỡ vừa xứng đôi! Lăng Phong Hoa xì một tiếng, gỡ mạng che mặt xuống ngoắc tay với hai người: “Này, quý nhân ta đây đã đến rồi, hai người các ngươi còn không mau bước xuống đón khách?”

Bấy giờ, Tiêu Mị trông thấy đại tế tự của Bất Quy sơn, Lăng Phong Hoa đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết của thành Qua Tỏa.

Tế tự của Đoan Nguyệt thống nhất mặc quốc phục, bên ngoài chiếc váy dài màu tím chạm đất choàng một lớp bạch sa màu trắng, đeo mạng che mặt bằng vải sa, tóc được tết bằng sợi lụa màu trắng, điểm xuyến thêm đai lưng có tua rua màu tím.

Tuy Lăng Phong Hoa không cao ráo bằng Lâm Trục Lưu, nhưng thân hình cân đối, làn da nõn nà, khuôn mặt đẹp đẽ khôn xiết, đôi mắt hạnh vừa sâu vừa sáng, dường như có thế đoạt lấy ba hồn bảy phách của người ta. Tiêu Mị thừa nhận, cho dù là ở thành Nhu Lam mỹ nhân nhiều như nước, thì nàng ta cũng được coi là mỹ nhân xuất chúng trong số các mỹ nhân.

Nàng ta ngước chiếc cằm thon gọn xinh xắn, tự ý đi thẳng đến chân tường trước mặt Tiêu Mị hỏi y: “Ngươi chính là Tiêu Mị Quân tá của Lâm Trục Lưu, Ngân tọa Ẩn Vũ bên cạnh Phong Lăng Vận?”

Tiêu Mị nhảy xuống dưới chân trường, xoa mũi rồi vái chào, “Tại hạ Tiêu Mị.”

Lăng Phong Hoa liếc Lâm Trục Lưu một cái, giương cằm nói với nàng: “Hời cho ngươi rồi đấy Lâm Trục Lưu, Qua Tỏa thành làm gì có phó tướng khôi ngô thế này.”

Lâm Trục Lưu co chân nhảy xuống từ trên đầu tường, rút thanh quan đao cắm dưới đất lên vác lên vai, nói với nàng ta: “Thấy cũng đã thấy rồi, người có thể cút rồi đấy.”

“Không vội, không vội, ta nghe nói nam nhân của ngươi lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nếu ta đã quang minh chính đại vào được đến đây rồi, thì phải quang minh chính đại ăn một bữa cơm chứ.”

Lâm Trục Lưu tức đến nỗi bật cười thành tiếng, “Ngươi có mặt mũi nào mà nói thế? Hắn giờ còn bệnh đấy, ngươi bảo hắn xuống bếp làm cơm cho ngươi? Sao ngươi không hỏi thử thanh đao trên tay lão tử đây có đồng ý hay không?”

“Ngươi sợ à? Sợ ta ở trong nhà ngươi lâu thêm một lúc, sẽ cướp mất nam nhân của ngươi?”

“Ta sợ cái quỷ ấy! Loại nữ nhân đê tiện như ngươi, chẳng trách không gả đi được.”


“Nữ nhân hung dữ như ngươi, gả đi được mới là kỳ tích đấy.” Lăng Phong Hoa lườm Lâm Trục Lưu một cái, xoay người nói với Tiêu Mị: “Tiêu Mị, ngươi có bằng lòng rửa tay nấu canh cho ta chăng?”

“Ngươi có thấy buồn nôn không hả?” Lâm Trục Lưu nhướng mày nói với nàng ta một câu, rồi lại hất cằm nói với Tiêu Mị: “Ở đây không có việc của ngươi, ngươi về phòng trước cho ta, đợi chút nữa ta xử lý ngươi sau!”

Lần này Lăng Phong Hoa nhìn ra rồi, Tiêu Mị tuyệt đối là đang nhịn cười, hơn nữa nhẫn nhịn rất vất vả. Y nhìn Lâm Trục Lưu một cái, rồi trở về phòng của mình, còn rất chu đáo mà đóng chặt cửa lại.

“Ôi chao, nam nhân nhà ngươi hiền hậu ghê.” Lăng Phong Hoa đùa nghịch lọn tóc trước ngực.

Lâm Trục Lưu đang định đáp lời, thì nghe thấy Hàn Tiểu Tứ đứng bên ngoài gọi nàng: “Thủ lĩnh, mau mau về doanh, mấy hôm nay nhiệm vụ của các doanh có thay đổi, tướng quân bảo cô về bên đó bàn bạc.”

Nàng bỏ Lăng Phong Hoa lại, huýt một tiếng gọi ái mã Nam Phong, trở người nhảy vọt lên lưng ngựa chạy về phía quân doanh.

Tướng quân gọi thủ lĩnh của các doanh đến, thật ra cũng không có chuyện gì lớn lao, chẳng qua là Mục Thiết Khâm sắp được điều đến thành Liễu Nam một thời gian, công việc của các doanh ngày thường sẽ phát sinh một số thay đổi.

Đây là chuyện thường xảy ra, mấy thủ lĩnh cùng đề ra nhiệm vụ, các binh lính dưới trướng theo đó chấp hành là được rồi. Nên chỉ trong thời gian một canh giờ, Lâm Trục Lưu đã về đến phủ hầu gia.

Sau khi về đến phủ, nàng đi thẳng vào phòng Tiêu Mị, tìm khắp một lượt từ trong ra ngoài, nhưng không thấy y đâu cả.

Trong phủ của Lâm Trục Lưu không tìm được người hầu nào cả, nàng bèn tóm Chu lão đầu của nhà ăn ra hỏi: “Sao không thấy Tiêu Mị đâu?”

“Tướng quân, Tiêu Phó tướng ra ngoài hồi trưa rồi ạ.”

“Ra ngoài với ai? Lăng Phong Hoa?” Sắc mặt Lâm Trục Lưu sa sầm.


“Không phải… không phải, Tiêu Phó tướng ra ngoài cùng với Trần đội trưởng ạ, dùng xong bữa trưa thì Trần đội trưởng đến tìm ngài ấy, rồi hai người cùng nhau đến Có Tài Cán rồi ạ.”

“Mẹ nhà ngươi chứ Tiêu Mị, có bản lĩnh thì đừng trở về.” Lâm Trục Lưu mắng một câu, rồi nhảy vọt lên Nam Phong đi về phía quân doanh.

Kho binh khí của Tử doanh nằm ở phía tây của doanh trại, là một căn phòng lớn ba tầng được dựng bằng gạch mộc.

Bởi vì Lâm Trục Lưu từng sống ở Liễu Nam vài năm, nên thỉnh thoảng khá là nho nhã. Nàng đặt tên cho kho binh khí của Tử doanh là Uất Long hiên, nhưng bị Hàn Tiểu Tứ gọi một hồi, liền biến thành Có Tài Cán. Thời gian lâu dần, cái tên Uất Long hiên chẳng còn ai gọi nữa, mọi người đều học theo Tiểu Tứ gọi là Có Tài Cán, khiến Lâm Trục Lưu tức suýt nữa thổ huyết.

Tầng đầu tiên của Uất Long hiên là kho binh khí chính, bên trong để binh khí ngày thường của binh sĩ Tử doanh; Tầng thứ hai là kho binh khí phụ, bên trong là binh khí của Bách Phu trưởng và Quân tá thường dùng; Tầng trên cùng là kho binh khí riêng của Lâm Trục Lưu, thông thường sẽ không tùy tiện mang ra cho người khác xem.

Ban đầu Lâm Trục Lưu chọn tầng thứ ba để đặt binh khí của mình, thật ra chỉ có một nguyên do vô cùng đơn giản: nàng cảm thấy Uất Long hiên xây dựng không mấy vững chãi, nếu một ngày nào đó đột nhiên bị sập xuống, nàng có thể đào binh khí của mình ra trước nhất.

Nói đến cùng, nguyên nhân cũng là vì nàng rất lười mà thôi.

Lâm Trục Lưu chẳng buồn tìm hai tầng bên dưới, mà đi thẳng lên tầng thứ ba. Tuy thuộc hạ của nàng cực kỳ trung thành trong những chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ thì thường xuyên bán đứng nàng một cách không hề thương tiếc, Trần Thanh chắc chắn là mang Tiêu Mị đi khoe khoang kho vũ khí của nàng rồi.

Nàng vừa lên đến lầu ba, đã nghe thấy giọng nói của Trần Thanh: “Tiêu ca, huynh đừng nói với thủ lĩnh, ta cho huynh mở rộng tầm mắt, xem thử mấy món binh khí của thủ lĩnh nhà chúng ta.”

Câu nói này đâm một nhát vào tim Lâm Trục Lưu, vô cùng đau đớn! Mới có mấy ngày trời, thuộc hạ của nàng đã ăn cây táo rào cây sung mà bán đứng nàng mất rồi.

“Tướng quân biết chế tạo binh khí?” Tiêu Mị hỏi với giọng rất kinh ngạc.

“Sao lại gọi là biết, phải gọi là “tinh thông”. Thượng Nguyệt kiếm của Đế tọa chúng ta chính là do thủ lĩnh và phu nhân lão tướng quân cùng nhau chế tạo, thế mà huynh không biết à?”

Lâm Trục Lưu và các sư phụ rèn binh khí không giống nhau, những sư phụ rèn binh khí khác đều có sở trường riêng của mình, ví dụ có người sở trường rèn kiếm, thì công phu rèn thương sẽ cực kỳ kém; người sở trường chế roi, thì không biết làm thế nào với đao kiếm. Còn Lâm Trục Lưu thì không phải vậy, nàng chế tạo bất kỳ binh khí nào cũng đều sắc bén, vững chắc, ngập tràn sát khí.

“Tiêu Mị, huynh xem này, thủ lĩnh thích rất là chiếc roi thép đốt tre này này.”


Tiêu Mị nhìn kỹ về phía Trần Thanh chỉ, cặp roi thép đó màu đỏ sẫm, hào phóng, mạnh mẽ, lộ rõ tài năng y hệt con người của Lâm Trục Lưu, tựa như chỉ cần khẽ chạm vào, thì sẽ rền vang tư thế hào hùng bên tai.

Y bỗng nhiên nhớ đến đôi tay của Lâm Trục Lưu, vừa thon dài vừa tràn trề sức lực. Đôi tay kia cầm cặp roi này, mặc sức rướm máu quân thù trên chiến trường, dùng danh hiệu Võ khôi nhiều lần bảo vệ lấy thành Qua Tỏa - vị trí trọng yếu của Đoan Nguyệt quốc.

“Tướng quân…” Ngón tay của Tiêu Mị khẽ vuốt lên chiếc roi, lẩm bẩm một mình.

“Ơ, sao không khí quái lạ thế nhỉ? Tiêu Mị, ngươi thích binh khí của ta?”

Tiêu Mị quay phắt đầu lại, phát hiện Lâm Trục Lưu đang đứng sau lưng y, hai tay khoanh trước ngực, vẫn là nụ cười bỡn cợt với đời.

“Tiêu Mị, người thường quen dùng binh khí gì?”

“Trảm mã đao.”

Lâm Trục Lưu gãi đầu, “Ta chưa từng chế tạo, sau này làm cho người một thanh. Giờ ngươi có muốn chọn một thanh tương đối thuận tay trong đám này không?”

Tiêu Mị nhìn chằm chằm Lâm Trục Lưu một lúc lâu, đến nỗi Lâm Trục Lưu cảm thấy có phải mình đã thể hiện ra sự xót của quá rõ ràng hay không, cuối cùng y lấy một thanh binh khí không giống đao cũng chẳng giống kiếm.

Binh khí kia hẹp dài lạnh lẽo, có hình dạng của trường kiếm, nhưng chỉ có một bên lưỡi sắc bén, nơi cán đao dùng thể chữ triện khắc bốn chữ: Trục Lưu kiếm sát.

Trần Thanh thấy vậy bỗng lúng túng, chuyện lớn rồi, đây là món binh khí mà lão đại bọn họ làm tận tâm nhất, chuẩn bị dùng để làm của hồi môn. Vật này chẳng phải là tín vật định tình sao? Chút nữa về thủ lĩnh làm sao ăn nói với đám thuộc hạ đây?

Sau đó ngẫm nghĩ lại, Tiêu ca là nam nhân của tướng quân mà, tặng quà cho nam nhân của mình, thì cần gì lý do chứ?

- Shen dịch -

Ps: Cảm ơn bạn Nguyễn Thanh Thủy đã des tặng mình tấm ảnh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui