Ngước mắt trông xa, chẳng thấy quê nhà.
Đội ngũ hộ tống Thù công chúa về đế đô, đã hành quân trong đại mạc Ẩn Vu phía bắc hoang vu không một bóng người độ hơn một tháng.
Một con ngựa và hơn mười người, những người đi bộ tuy đều mang mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự mỏi mệt trong từng bước chân; Người trên lưng ngựa lại càng nhức mỏi, chiếc mũ rộng vành dày cộm che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ thấp thoáng trông thấy vài sợi tóc nhạt màu, từng sợi từng sợi xõa dài trên ngực.
Giữa trưa, cơn gió lạnh thấu xương nơi hoang mạc cuốn một lớp cát vàng khắp một vùng trời phát ra tiếng rì rào, trong hoang mạc âm thanh này nghe rõ ràng một cách lạ lùng, khiến người ta nghe xong bỗng thấy sởn tóc gáy.
“Tiêu Mị, còn bao xa nữa thì đến biên giới Đoan Nguyệt?” Người dẫn đầu Diệp Thất Liễn phủi phủi cát bụi trên người.
Tiêu Mị kéo dây cương của con ngựa màu đỏ thẫm đang không muốn bước về phía trước, ngẩng đầu dõi mắt về phía đông nam xa xa, “Đi qua thâm cốc phía trước kia, chắc là cũng sắp đến rồi đấy.”
Người trên lưng ngựa nghe thế bỗng giật nảy mình, giống như nhận được sự cổ vũ ưỡn thẳng sống lưng, gạt mạng che của chiếc mũ rộng vành đưa mắt về phía Tiêu Mị đang nhìn. Vào khoảnh khắc chiếc mạng che rơi xuống, người trong đội ngũ bỗng vang lên tiếng xuýt xoa khe khẽ.
Đó là một khuôn mặt trẻ măng, tuy nương theo ánh trăng, nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng nõn và đường nét tinh xảo, cùng với mái tóc dài gợn sóng màu vàng nhạt, khiến người ta không nén nổi mà hoài nghi rằng đây không phải là công chúa Ung Đồng của đế đô, mà là yêu nữ ở Nhu Lam thành cổ chuyên hấp thu hồn phách.
“Mấy tên hạ nhân các ngươi! Trên mặt bổn cung có mọc bản đồ Ẩn Vu hả? Nhìn về phía trước hẳn hoi cho ta!” Thù công chúa quất một roi vào tên Ẩn Vũ đứng gần nhất, tất cả mọi người hoảng sợ cuống quýt cúi đầu.
Tiêu Mị vừa kéo dây cương để con ngựa của Thù công chúa cách mấy tên Ẩn Vũ kia xa một chút, vừa nói với nàng ta: “Thù điện hạ, gió bụi vùng tái ngoại rất lớn, hãy cột chặt mũ choàng.”
“Cho ta xem mặt của ngươi, rồi ta sẽ thắt mũ choàng.” Thù công chúa khom lưng, nháy mắt một cách lém lỉnh với Tiêu Mị, vươn tay gạt ra mạng che mặt của mũ choàng hơn phân nửa, lộ ra thêm những sợi tóc xoăn màu vàng nhạt.
“…” Tiêu Mị đeo mặt nạ màu bạc cười cười, âm thanh trầm thấp bởi sự cản trở của mặt nạ, càng thêm rung động một cách khó tả. Y cáu kỉnh kéo dây cương vài cái, vì rung lắc đột ngột nên Thù công chúa nghiêng ngả lảo đảo, suýt nữa rơi từ trên ngựa xuống.
“Tiêu Mị ngươi…” Thù công chúa giận dữ, giơ roi ngựa định đánh người. Lúc này trong gió vang lên tiếng vù vù, Tiêu Mị kéo mạnh nàng ta xuống khỏi lưng ngựa, bỗng có ba mũi tên bay vút qua lưng con ngựa màu đỏ thẫm kia.
“Có người tập kích!” Diệp Thất Liễn hét lên một tiếng, rút bội kiếm đeo ngang hông ra, đứng ở vị trí đầu tiên của đội ngũ.
Nhìn về phía đông nam theo hướng của mũi tên, thì trông thấy một lá cờ chiến màu vàng cam, trong chớp mắt một đám binh sĩ của Phần Khâu thành sắp tiến đến gần đội ngũ hộ tống công chúa.
“Tiêu Mị! Bảo vệ điện hạ!” Diệp Thất Liễn thét lên một tiếng, rồi dẫn theo khoảng mười Ẩn Vũ cầm binh khí xông về phía quân địch, bắt đầu chiến đấu với đám binh sĩ Phần Khâu đến tập kích, cả đội ngũ lập tức hỗn loạn hệt như một nồi cháo.
Binh sĩ của Phần Khâu có chuẩn bị mà đến, người dẫn đầu lại là danh tướng Kiều Tất Tín, điều này khiến mười Ẩn Vũ mệt mỏi rã rời trở nên yếu ớt vô cùng trước mặt bọn chúng. Người dẫn đầu Kiều Tất Tín sắp giết đến bên cạnh Thù công chúa, giơ trường thương đâm vào mặt nàng ta, chỉ nghe thấy một tiếng gào thét chói tai, Ẩn Vũ ban nãy bị roi ngựa quất nhào đến chắn ngay trước mặt công chúa.
Vừa ban nãy đây nàng ta xỉ nhục hắn, còn bây giờ hắn ta phải chết vì nàng. Lồng ngực Tiêu Mị nghẹn lại, nhấc cây chiến kích nhiễm đầy máu tươi dưới đất lên, ngăn trường thương trong tay Kiều Tất Tín.
“Tiêu Mị Ngân tọa Ẩn Vũ? Ngươi khá đấy!” Kiều Tất Tín cười với Tiêu Mị, thế công trong tay lại càng trở nên rét buốt.
Kim - dũng mãnh, Ngân - mưu trí, Tiêu Mị là Ngân tọa Ẩn Vũ vốn sở trường về việc dùng mưu trí, tuy rằng tập võ từ thuở nhỏ cũng không thể nào bì kịp Kiều Tất Tín thân là võ tướng. Rồi lại vừa bị hoàn cảnh lạ lẫm giày vò hơn một tháng, cả người mệt mỏi rã rời, so với Kiều Tất Tín khí thế mạnh mẽ càng lộ rõ sự yếu thế.
Chiêu thức của trường thương trong tay Kiều Tất Tín đa dạng phong phú, khiến Tiêu Mị vốn đang choáng váng đầu óc bởi ánh mắt trời chói chang gần như không thể mở mắt ra được. Diệp Thất Liễn kế bên và mấy Ẩn Vũ còn sót lại đang cùng nhau bảo vệ công chúa, căn bản không thể nào quan tâm đến y.
Trường thương của Kiều Tất Tín sắp ập thẳng vào mặt Tiêu Mị, thì phía bắc bỗng vang lên tiếng gió vù vù, từng hàng mũi tên mạnh mẽ chuẩn xác xuyên qua lồng ngực của binh sĩ Phần Khâu.
“Gặp quỷ rồi, là Lâm Trục Lưu!” Kiều Tất Tín xoay người, khuôn mặt vặn vẹo chỉ về phía bắc nơi cát vàng đang tung bay.
Binh sĩ Phần Khâu nghe thấy cái tên này hệt như bị sét đánh, bỗng chốc luống cuống tay chân.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Xông lên!” Kiều Tất Tín thét một tiếng, binh sĩ Phần Khâu lúc này mới sực tỉnh, vội vàng nhấc binh khí ngăn lại những người đang dần tiến đến.
Đó là một đội ngũ chỉ có năm người, nhưng lại nhuốm máu đám binh sĩ Phần Khâu lên đến hàng trăm người.
Năm người ai nấy đều mặc giáp sắt, mũ sắt, sau lưng khoác áo choàng màu tím, cưỡi tuấn mã đen như mực, cầm một món binh khí vừa nhìn đã biết rất nặng. Tư thế vung binh khí của họ vô cùng nhanh nhẹn, trong phút chốc, khiến cho cả chiến trường đầy rẫy máu tươi. Nhưng trong vũng máu tươi lớn này, lại tựa như chỉ có một điểm phát sáng, xung quanh bóng dáng đó cuồn cuộn sát khí trong tiếng va chạm vào nhau của đao thương, một cây trảm mã đao màu lam bạc vung lên chớp nhoáng.
Người nọ diệt vòng vây trùng trùng đến trước mặt y, tay trái ghì dây cương, tay phải gác trảm mã đao ra sau lưng, ánh mắt vừa thâm thúy vừa sáng rực cúi đầu nhìn y, tựa như vì tinh tú chói mắt nơi chân trời.
Người nọ dễ dàng chém đầu hai gã binh sĩ Phần Khâu, sau đó ung dung vươn tay, kéo y lên ngựa của mình.
“Ngồi vững!” Người nọ lên tiếng, thế mà lại là giọng của nữ tử.
Bấy giờ Tiêu Mị mới để ý thấy thân hình trong lớp chiến bào của người này ốm hơn nam tữ rất nhiều, bàn tay cầm binh khí cũng nhỏ nhắn hơn người khác không ít.
Một nữ tử, cưỡi trên chiến mã đen tuyền, mang y lượn vòng quanh đọ sức với hàng trăm tên binh sĩ Phần Khâu, phong thái hiên ngang hào hùng toát ra lúc giơ tay nhấc chân. Trong lòng Tiêu Mị bỗng dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Trường thương của Kiều Tất Tín chuẩn bị hướng về phía Tiêu Mị, nữ tử này bèn vung trảm mã đao khéo léo chặn lại. Nàng giơ ngang binh khí chém mạnh về phía cán thương của Kiều Tất Tín một cách tài tình, cán thương kia bị chấn động rồi rơi xuống đất.
“Lâm Trục Lưu!” Kiều Tất Tín tức đến nỗi lông mày dựng ngược lên, nhưng thấy lưỡi đao trong tay Lâm Trục Lưu lại vung đến chóp mũi gã. Gã cố gắng tránh né thế công kích của nàng, sau đó thúc ngựa toàn lực trốn khỏi vòng chiến, những binh lính Phần Khâu còn lại thấy binh khí của chủ soái bị rơi mất, từng người từng người một nản lòng thoái chí, người thì trốn chạy, kẻ thì đầu hàng, chẳng còn một ai chiến đấu nữa.
Đợi sau khi binh sĩ của Phần Khâu chạy tan tác, năm người cưỡi tuấn mã màu đen tụ họp lại một chỗ, người khiêng công chúa Thù trở người xuống ngựa trước tiên, nói với Lâm Trục Lưu: “Thủ lĩnh, vận khí của Kiều Tất Tín đúng là đen đủi, trước giờ chúng ta chưa từng đến đoạn đường này rong ngựa lần nào.”
“Có ai bị thương không?” Lâm Trục Lưu nhìn lướt về phía ba người còn lại trên ngựa.
Ba người nọ cùng lắc đầu, trở người xuống ngựa.
“Thủ lĩnh, sao cô không quan tâm tôi chút nào vậy!” Hàn Tiểu Tứ ngẩng đầu nhìn Lâm Trục Lưu trên lưng ngựa, “Lão tử bị chó của Phong Mộ rỉa mất một miếng da!”
Lâm Trục Lưu cũng nhún người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vừa mới đứng vững, thì trông thấy một con chim ưng đậu xuống vai nàng, còn một con khác thì đậu trên yên của con ngựa màu đen. Nàng nhìn Thù công chúa trên lưng Tiểu Tứ một cái, găm trảm mã đao xuống đất, vừa phủi máu và bụi trên quần áo vừa hỏi nàng ta: “Tiểu quỷ, ngươi là Đoan Nguyệt công chúa hả?”
“To… to gan! Chẳng lẽ ngươi không biết, nhìn thấy bổn điện hạ, ngươi… ngươi nên thế nào hả?” Ánh mắt của Thù công chúa hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm huyết mạch hoàng gia của mình.
“Ha!” Hàn Tiểu Tứ cười giễu cợt, ném Thù công chúa trên lưng xuống dưới đất.
Lâm Trục Lưu híp mắt, đi đến bên cạnh tiểu công chúa khắp người toàn là máu, dùng quan đao hẵng còn đang nhỏ máu nâng cằm nàng ta lên, lắc đầu rồi nói, “Tiểu quỷ, gặp phải điện hạ như ngươi nên nói gì, ta không biết thật đấy.”
“Ngươi… ngươi phải nói: Điện… điện hạ, mạt tướng sợ hãi.”
Lâm Trục Lưu thu quan đao lại, kéo dây cương của Nam Phong nhấc người lên ngựa, cúi đầu cười sâu xa với tiểu công chúa, “Điện hạ, mạt tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, chưa từng biết cái gì gọi là sợ hãi.”
Thù công chúa lùi mạnh về phía sau, đến khi lưng chạm phải đầu gối của Tiêu Mị, lúc này cả người mới giống như tìm được chỗ dựa.
Lâm Trục Lưu nương theo ánh mắt của nàng ta nhìn Tiêu Mị khắp người toàn là bụi và máu, rồi lại nhìn những Ẩn Vũ khác đã mất mạng, nhíu mày nói: “Các người trở về Qua Tỏa thành với ta trước, ta sẽ sai ngươi đưa các người đến Bắc Ly quan. Ta tên là Lâm Trục Lưu, Lâm có hai chữ mộc, Trục Lưu trong câu ‘Tùy ba trục lưu’.”
Hôm đó, người nói ra câu này rạng ngời chói mắt đến nhường ấy.
***Người dịch chú thích: Tùy ba trục lưu có nghĩa là nước chảy bèo trôi, gặp sao hay vậy.
- Shen dịch -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...