Lưỡng Thế Hoan


Nàng nói xong, lôi kéo tay A Nguyên, đi về hướng nhà thuỷ tạ bên kia.
A Nguyên bất động thanh sắc mà buông tay ra, kéo khoảng cách với nàng, cười nói: "Ồ, không phải người ngoài? Chúng ta rất quen sao? Ta thuở nhỏ lớn lên ở kinh thành, quận chúa thì là lần đầu vào kinh, chúng ta quen nhau thế nào?"
Vương Tắc Sênh cầm váy áo cẩn thận đi về phía trước, ung dung nói: "Không quen.

Nhưng ta nghe ý tứ của Hoàng Thượng, ước chừng chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà đó!"
A Nguyên đi vào hàng lang, đỡ lấy lan can lung la lung lay mắt nhìn xuống phía dưới hồ nước lạnh lẽo, nói: "Có vẻ như cô muốn nói cho ta biết cái gì.

Được rồi, ta rửa tai lắng nghe."
Nàng nói thẳng, chẳng muốn cùng nàng ta nói ý tứ gì, nói trắng ra được thì trắng ra.
Vương Tắc Sênh hoàn toàn muốn vòng vo tam quốc trào phúng vài câu, lại bị hai câu nói của nàng đành phải nuốt xuống, nhìn thẳng A Nguyên nói: "Cảnh ca ca lâu như vậy không chịu gặp cô, đại khái cô cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi chứ?"
A Nguyên nói: "Ta đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra.

Quận chúa đường xa mà đến, lại là có chuẩn bị mà đến, nhưng mà Hạ cô cô dạy bảo tốt, chính là một khóc hai náo ba thắt cổ, cũng phải đem Cảnh ca ca của cô giữ bên người, đúng hay không?"
Mặt Vương Tắc Sênh không khỏi đỏ lên, khó khăn mới có thể duy trì phong độ của công hầu tiểu thư, hắng giọng một cái, thở dài: "A Nguyên, sao cô lại biến thành cái dạng này? Chẳng trách Cảnh ca ca càng ngày càng không thích cô."
A Nguyên cười nói: "Ta cũng buồn bực, ta có bộ dạng gì, cả đám các người đều rõ ràng hơn ta? Nguyên một đám so với mẹ ta còn ân cần hơn? Cô còn ân cần quan tâm Cảnh ca ca của cô có thích ta không, hẳn là lưu luyến vị hôn phu của ta à?"

Nàng nói cười nhẹ nhàng, lời nói lại như đao, một bước cũng không nhường, liền có loại khí thế hung hãn, ôn nhu mỉm cười giữa lông mày bay ra, làm cho Vương Tắc Sênh có chút thở không nổi.
Trước mắt cô gái này là chắc chắn là Nguyên đại tiểu thư.
Nàng là hầu môn tiểu thư, có mẫu thân làm chỗ dựa, mặc dù phong lưu, cũng đã ở kinh thành giữ vững gót chân, gia thế dòng dõi đủ để cùng nàng - quận chúa đường xa mà đến so sức ngang tài.
Nàng ta căn bản sẽ không giống nữ hài tử cẩn thận chặt chẽ, đối với nàng khúm núm, không dám cao giọng.
Vương Tắc Sênh rốt cuộc nói: "A Nguyên, chàng không phải vị hôn phu của cô.

Hoàng Thượng đã đáp ứng, sẽ chỉ hôn cho Cảnh Từ và ta.

Trước đây cô đào hôn là thất đức, nếu như cô cố ý muốn cùng chàng, cũng không xứng làm chính thất, nếu như Cảnh ca ca quả thực ưa thích, có thể nạp cô làm tỳ thiếp.

Chẳng qua là đường đường là con gái của Nguyên hầu mà lại làm tỳ thiếp, chỉ sợ mọi người toàn bộ kinh thành biết đều cười mất răng hàm nha?"
Nàng cười dịu dàng nhìn A Nguyên, chờ cái người từng coi trọng Cảnh Từ hơn cả tính mạng xấu hổ, nảy sinh ghen ghét...
Nhưng thần sắc của A Nguyên căn bản không có thay đổi gì, thậm chí mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, đáy mắt tối tăm phản chiếu dòng nước, nhìn không ra nửa phần tâm tình, -- ngược lại cùng với đôi mắt của Cảnh Từ thường ngày có vài phần giống nhau, khó lường làm cho người ta bàng hoàng không lường trước.
Nhưng nghe thấy nàng không nhanh không chậm nói: "Tắc Sênh quận chúa, canh thiếp của Đoan hầu, hôn thư cùng sính lễ cũng còn ở Nguyên phủ chúng ta, Hoàng Thượng một ngày chưa nói giải trừ hôn ước của ta và chàng, một ngày chàng vẫn là vị hôn phu của ta.


Cô là vương hầu tiểu thư, tất nhiên hiểu cấp bậc lễ nghĩa hơn ta, nghĩ đến không có việc gì vô sự đột nhiên dính vào việc hôn nhân nhà người khác, không khỏi làm cho người ta chê cười, hư mất thanh danh!"
Mấy câu đã khiến Vương Tắc Sênh không vui vẻ, khuôn mặt trắng bệch.

Nàng cả giận nói: "Cô...cô nói cái gì? Cô dám phỉ báng thanh danh của ta?"
A Nguyên cười nhẹ vỗ vỗ vai của nàng, "Nhận được ý tốt của Tắc Sênh quận chúa, liên tục nhắc nhở ta, cô sắp cướp đi vị hôn phu của ta, ta đương nhiên cũng muốn nhắc nhở Tắc Sênh quận chúa, hôn ước của ta cùng Cảnh Từ một ngày chưa giải trừ, cô với Cảnh ca ca của cô chính là không danh không phận, sẽ bị người chế nhạo.

Đương nhiên, nếu như Tắc Sênh quận chúa cũng giống ta không sợ người ta chế nhạo, coi như ta chưa nói là tốt rồi!"
Vương Tắc Sênh tức giận đến toàn thân nổi giận, "Cô.....Ai giống cô không biết xấu hổ?"
"Ta không biết xấu hổ, cô có còn mặt mũi không? Cho nên cô gấp rút muốn nạy góc tường nhà ta, đem con rể của Nguyên phủ thành con rể của Triệu Vương, người bên ngoài sẽ cảm thấy Tắc Sênh quận chúa này thật không có mặt mũi..., cuối cùng đoạt mất nam nhân nhà người ta thành nam nhân của nàng ta rồi, thật sự là quá xấu tính rồi!"
A Nguyên lùi lại một bước, nhìn sắc trời một chút, tiếc hận mà thán, "Nhưng mà đã một tháng, Hoàng Thượng sao còn chưa hạ chỉ từ hôn? Xem ra nguyện vọng của quận chúa muốn thành hiện thực, còn gánh nặng đường xa! Nhớ rõ ở trước mặt Hoàng Thượng nói thật nhiều chuyện thị phi, không chừng ngày mai Hoàng Thượng liền hoàn thành tâm nguyện cho cô! Cố gắng lên, ta xem trọng cô đó!"
Nàng hướng Vương Tắc Sênh tiêu sái mà phất phất tay, quay người liền hướng hành lang bên ngoài đi ra.
Vương Tắc Sênh giật mình, chợt đưa tay kéo lấy tay áo của nàng, nói: "A Nguyên, cô đừng như vậy......"
Nàng kéo cực nhanh, A Nguyên tiện tay giãy giãy, lúc giãy giụa, chợt thấy trên cánh tay bỗng nhiên buông lỏng, sau đó liền nghe được sau lưng Vương Tắc Sênh kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nàng vội quay đầu nhìn, thấy Vương Tắc Sênh trở mình xuống lan can, "Bịch" Một tiếng, thẳng tắp ngã xuống hồ, bọt nước văng khắp nơi.

A Nguyên cúi đầu nhìn tay của mình, nhìn lại vị trí Vương Tắc Sênh đứng trước khi rơi xuống nước, thở dài một tiếng, hướng về phía Hạ cô cô cuống quýt chạy đến gọi to: "Cô cô mau tới! Tức Sênh quận chúa đâm đầu xuống hồ!"
Hạ cô cô đã lao đến, hướng trong hồ nhìn lên, nghẹn ngào cả kinh kêu lên: "Quận chúa!"
Bà vừa cởi ngoại bào, phẫn nộ gọi tiểu cung nữ theo tới bên kia kêu lên: "Còn không đi gọi người? Đi mời Hoàng Thượng cùng công tử mau tới! Nguyên đại tiểu thư đẩy quận chúa xuống hồ rồi!"
Tiểu cung nữ vội vàng trả lời, liền hướng về phía Kiến Chương điện chạy đi.
A Nguyên sờ lên cổ của mình, nâng trán thầm nói: "Khổ nhục kế? Cái bô này đi xong lại giữ lại, thối không ngửi được vẫn là việc nhỏ, khiến mạng nhỏ của ta nguy mất! Ta không thể làm kẻ coi tiền như rác như vậy......"
Thăm dò nhìn hướng phía dưới, Hạ cô cô mặc dù tuổi không trẻ, cũng thật dũng mãnh vô cùng, đang ra sức ôm lấy Vương Tắc Sênh, hướng đến bên cạnh bờ.
Vương Tắc Sênh ước chừng có chút kỹ năng bơi, nhưng áo bào váy dài bọc lấy thân người, đi đường đều cần phải cẩn thận, bơi lội càng phải cố hết sức, nhưng nhìn không giống bộ dạng sẽ bị chết đuối.
A Nguyên thả lỏng tâm tình, liền không để ý tới nữa, cúi người nhìn kỹ dấu chân của Vương Tắc Sênh trước khi rơi xuống nước lưu lại, rút ra ngân trâm đến phác hoạ trên mặt đất, dùng một cái khăn che lại, lại từ trong góc nhặt được một tấm ván gỗ ngăn chặn, sau đó mới đi kiểm tra lan can mà Vương Tắc Sênh vượt qua lúc rơi xuống nước, dùng ngân trâm vạch mấy vạch ở vài nơi trên lan can......
Đối diện với hình ảnh nàng chậm rãi đi ra nhà thuỷ tạ, lúc đi đến nơi Hạ cô cô bơi đến gần bờ, đã có phụ cận thái giám cùng cung nhân nghe tiếng chạy đến, ba chân bốn cẳng đem hai người kéo lên bờ.
Lại thêm một khắc, Lương đế, Nguyên phu nhân, Cảnh Từ cũng dẫn người vội vàng mà đến.
Theo sau đó, nhóm người Tạ Nham cũng đã đến.
Trường Nhạc công chúa nhìn xem tình hình hỗn loạn trên bờ, sợ hãi nói: "Làm sao vậy? Lại có án rơi xuống nước?"
Vương Tắc Sênh mặc dù được Hạ cô cô giúp đỡ đưa lên bờ, nhưng vì uống nhiều nước, đang được bọc trong một tấm áo choàng cũ do cung nữ không biết từ nơi nào tìm đến.

Nàng ta đang ôm vai lạnh run, lúc này nghe thấy Trường Nhạc công chúa nói chuyện, lại thấy đám người Lương đế, Cảnh Từ lo lắng tiến lên hỏi thăm, lập tức "Oa" khóc lớn lên.
Nàng chỉ vào A Nguyên nói: "Nàng......Nàng ta đẩy ta! Nàng ta đẩy ta rơi xuống nước, muốn làm ta chết đuối!"
Hạ cô cô là người phương bắc, kỹ năng bơi cũng bình thường, lúc này chật vật không chịu nổi mà quỳ trên đất, ho khan nói: "Đúng thế, nô tài nhìn tận mắt A Nguyên tiểu thư nảy sinh tranh chấp với quận chúa chúng ta, khẽ vươn tay liền đẩy quận chúa vào trong nước......Nàng, nàng ta đây là muốn mưu hại tính mạng của quận chúa! Cầu Hoàng Thượng làm chủ! Cầu Hoàng Thượng làm chủ!"

Tất cả mọi người nhìn về phía A Nguyên đang điềm nhiên đi tới như không có việc gì.

Ngoại trừ Nguyên phu nhân, Trường Nhạc công chúa và Tạ Nham hiện ra vẻ kinh ngạc cùng không tin, những người khác mặc dù ánh mắt khác nhau, nhưng càng nhiều hơn rõ ràng là phẫn nộ cùng xem thường.
Vương Tắc Sênh dung mạo xinh đẹp, linh hoạt đáng yêu, trong cung rất có nhân duyên, mà A Nguyên lại có tiếng xấu......
Nghe nói hôm nay A Nguyên còn không hiểu sao lại có một thân thật tốt võ nghệ, đương nhiên càng có khả năng khi tranh chấp đã dùng sức mạnh khi dễ vị quận chúa trẻ trung xinh đẹp yếu đuối là Tắc Sênh quận chúa.
Lương đế nhìn về phía bên người Nguyên phu nhân, cau chặt lông mày vuốt râu không nói.
Cảnh Từ đã vội vàng tiến lên, đem ngoại bào khoác trên vai Hạ cô cô, nắm lấy Vương Tắc Sênh đang được các cung nữ vây quanh, ngẩng đầu nhìn A Nguyên, "Chuyện gì xảy ra?"
A Nguyên cười cười, "Chàng không phải đã thấy sao? Chính cô ta nhảy xuống hồ, lại gọi người gọi mọi người đến, vu oan cho ta, khiến ta như hiện tại thế này, ngàn người chỉ trích, hết đường chối cãi!"
Cảnh Từ hai mắt tối tăm mà thanh minh, lẳng lặng chiếu đến nàng khuôn mặt, chậm rãi nói: "Nếu như nàng giải thích, ta nghe."
A Nguyên nói: "Ta vừa giải thích , chính là nàng đâm đầu xuống hồ sau đó vu oan cho ta.

Hiện tại ta cũng muốn hỏi xem, chàng rốt cuộc là tin ta, hay là tin tiện nhân chàng đang ôm vào ngực kia?"
Đôi mắt Cảnh Từ càng tối, "Nàng mắng ai?"
A Nguyên nói: "Mắng tiểu tiện nhân mà chàng đang ôm trong ngực kia giả làm người khờ dại vô tội lại vu oan cho ta! Xem tiện nhân như bảo bối mà bảo vệ, thì cũng là tiện nhân, tiện nhân chàng có mắt không tròng!"
Lương đế không thể kìm được, quát: "Im ngay! Ai cho ngươi ở nơi này hô to gọi nhỏ, nói năng lỗ mãng? Được giáo dục thế nào còn dám mắng Tắc Sênh ? Ngươi có soi gương, nhìn xem bộ dáng người đàn bà chanh chua của chính mình không?"
Hạ cô cô quỳ đến trước chân Lương đế, khóc ròng nói: "Hoàng Thượng minh giám! Quận chúa của chúng ta thuở nhỏ được chiều chuộng, căn bản không biết bơi, bên này bốn bề vắng lặng, nô tài cũng là kỹ năng bơi mèo ba chân, vừa rồi thiếu chút nữa cùng nhau táng thân nơi đáy hồ! Quận chúa mặc dù không thích Nguyên đại tiểu thư, nhưng không thù không oán , sao lại dám lấy tính mạng chính mình làm tiền đặt cược hại đạo lý của nàng? A Nguyên tiểu thư mưu hại tiểu thư nhà ta không tính, còn bị cắn ngược lại một cái, cầu Hoàng Thượng nghiêm trị! Cầu Hoàng Thượng nghiêm trị!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui