"Tôi rất ghét nhìn thấy phụ nữ khóc trước khi chia tay, nó làm phụ nữ nhầm tưởng rằng đó là minh chứng cho đoạn tình cảm ấy, kim cương cũng không cao quý bằng nó, nhưng ở trong mắt đàn ông thì nó cũng chỉ là một quân bài rẻ mạt để níu kéo đàn ông, giá trị của nó thậm chí còn không mở được một cái máy đánh bạc".
Đoạn văn này của Liên Gia Chú lọt vào tai Lâm Phức Trăn gần như không sót chữ nào, không giống như lời thốt ra của một chàng trai 20 tuổi nhỉ? Nhưng lời này thực sự là của một Liên Gia Chú 20 tuổi.
Hơn nữa lại còn rất thuần khiết nữa.
Sau này nếu như Tiểu Pháp bảo cô đánh giá đoạn văn này thì cô sẽ nói: Ừm, quả nhiên là dân học nghệ thuật.
Lời này nếu như đối tượng Liên Gia Chú nhằm vào cô thì nhất định cô sẽ tức chết cho mà xem.
Giận tới nỗi hận không thể xé nát gương mặt xin đẹp kia của Gia Chú, ai nói nước mắt của phụ nữ trước khi chia tay là không có giá trị? Liên Gia Chú, cậu và đám đàn ông kia đều không khác gì nhau cả, vứt mẹ nó chủ nghĩa đàn ông đi.
Nhưng Lâm Phức Trăn không phải là Phương Lục Kiều, Phương Lục Kiều cũng không phải là Lâm Phức Trăn.
Cho nên Phương Lục Kiều đã không xé nát gương mặt xinh đẹp kia của Liên Gia Chú, đầu óc đơn giản của cô ta vẫn không nghĩ ra, chỉ biết nói: "Vì sao anh... vì sao lại nói với em những lời này, em... em đã làm sai cái gì?"
"Cô không làm sai gì cả".
"Vậy... vậy dựa vào cái gì mà anh lại nói những lời như vậy với em".
"Bời vì nếu như chỉ cần cô là người hơi có lòng tự trọng thì những lời này có thể khiến cho cô sau này đối với người có tên là Liên Gia Chú phải đi đường vòng, đây là tôi có lòng tốt nhắc nhở cô".
"Liên Gia Chú, vứt mẹ nó cái lòng tốt của cậu đi!" Lời này không phải là của Phương Lục Kiều mà là của Andrew.
Người bị giữ lại, chỉ còn có thể dựa vào cái miệng để phản bác.
Lời của Andrew dường như khiến cho Phương Lục Kiều bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cô ta quệt mặt, thốt ra một câu yếu đuối: "Liên Gia Chú, anh là đồ tồi".
Cái này như con kiến gãi ngứa cho con voi.
Liên Gia Chú nhìn về chỗ Andrew, bật cười nói: "Vị kia rất tình nguyện đưa cô về đấy".
Phương Lục Kiều lắc đầu nói không cần, tự tôi có thể đi được.
Liên Gia Chú làm một động tác ra hiệu, Andrew lại bị anh họ Carter của cậu ta ấn trở lại, nhận thấy Phương Lục Kiều vẫn còn đứng im bất động, anh cau mày: "Phương Lục Kiều, lời hay phải có hành động thực mới có thể gọi là lời hay".
Ý tứ là sao cô vẫn còn chưa đi.
"Tôi sẽ đi!" Lần này giọng điệu của Phương Lục Kiều có cao hơn một chút.
"Vậy thì đi đi, ngay lập tức!"
Phương Lục Kiều vẫn không nhúc nhích, cô ta gọi một tiếng Liên Gia Chú.
"Liên Gia Chú, tại sao?"
Đúng là một cô gái không có não mà, xưa giờ đàn ông thay lòng cũng không cần nguyên nhân, ví như Lâm Mặc, từ đầu tới cuối ông ta cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể của sự thay lòng của ông ta, còn cả khi nào thay lòng.
Bây giờ cô phải đi ra rồi, không thì người sẽ bị Gia Chú đuổi đi mất.
Thế nào cũng phải để cô ló mặt ra một lúc chứ, không thì tiếc cho đôi bông tai kia mất.
Cũng không biết sau này cô có muốn mang nó nữa hay không, đôi bông tai trị giá năm triệu Dollar mang lên không kinh hồn bạt vía mới lạ ấy, ngộ nhỡ có ai đó biết được mà vì đôi bông tai này mà giết cô thì biết làm sao.
Vuốt lại tóc, Lâm Phức Trăn rời khỏi thiết bị âm thanh cao 2 mét rưỡi, đi ra từ chỗ bóng tối.
Cô bước từng bước đi ra....
Lung linh đầu tử an hồng đậu
Nhập cốt tương tư tri bất tri.
Hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Mẹ ơi, con dùng cách của con để đòi lại công bằng cho mẹ, vì mẹ, cũng là vì con.
Bước từng bước đi tới, Lâm Phức Trăn 20 tuổi đi về phía người phụ nữ đứng ở dưới tán cây ngô đồng kia.
Từ nay về sau cơn ác mộng kia sẽ không còn bám lấy cô nữa nhỉ, từ rày về sau cô cũng sẽ không mơ thấy những lời mà khi ấy mẹ nói với cô nữa nhỉ.
Phương Lục Kiều theo ánh mắt của Liên Gia Chú mới nhìn thấy cô gái đeo đôi bông tai kim cương màu hồng kia, cô ấy đang bước từng bước đi về phía cô ta.
Góc cạnh của viên kim cương màu hồng tạo thành từng chùm tia sáng lấp lánh, những chùm sáng ấy đan cài lên nhau, tia sáng ấy khiến cho mắt người ta theo bản năng tránh né, vì sợ bị nó làm cho bị thương.
Đó là lần đầu tiên Phương Lục Kiều hiểu được ý nghĩa của kim cương, nó thực sự không phải là "viên đá không có tác dụng gì" như lời của một số người.
Người ta vốn dĩ khinh thường nó nguyên nhân rất lớn là bởi vì người ta không có được nó.
Sau này mỗi khi Phương Lục Kiều nhớ lại thời khắc này lần nữa đều cảm nhận được một cách rõ ràng nội tâm ẩn sâu của mình đang rục rịch.
Không biết như vậy có được tính là dã tâm hay không, tôi cũng muốn có được hào quang lóa mắt ấy.
Vẫn còn một số ít người là thật tâm hình dung kim cương là "Đó chẳng qua chỉ là một viên đá tầm thường", trong mắt họ cái thứ đồ phát sáng chói lòe đó đúng thật chỉ là một viên đá tầm thường, hòn đá như vậy họ có đầy, bời vì nhiều tới mức chẳng cần bận tâm.
Tình trạng này mới là cuộc sống đỉnh cao nhất của đời người.
Phương Lục Kiều muốn thử tình trạng cuộc sống như này.
Sau này cô ta có được rất rất nhiều kim cương, nhưng cô ta vẫn không sánh lại được với Lâm Phức Trăn.
Nếu như hỏi Phương Lục Kiều, người mà tới lúc chết cô ta vẫn oán hận là ai thì cô ta sẽ không do dự mà nói: Lâm Phức Trăn.
Là người cô ta oán hận, cũng là người mà trong nội tâm cô ta thầm hâm mộ, hâm mộ tới mức khát khao trở thành cô ấy.
Cô gái đi về phía Phương Lục Kiều, đi qua chùm sáng, bóng chiếu xuống, khi ánh sáng của viên kim cương đụng phải cái bóng nhìn qua cứ như một viên đá pha lê tầm thường.
Nhưng ánh sáng ấy tựa như được chuyển sang đáy mắt của cô gái, sáng rực đầy tự tin.
Nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, Phương Lục Kiều có một loại kích động muốn bỏ chạy thục mạng.
Lâm Phức Trăn!
Thế nào mà cô ta lại quên quan hệ giữa Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú, thế nào mà cô ta lại quên mất lúc cô ấy tìm Liên Gia Chú thì sẽ gặp phải Lâm Phức Trăn nhỉ?
Cô gái trước mắt đây, hào quang sau lưng cô ấy minh chứng rất rõ: Cháu ngoại Lan Dora, con gái độc nhất của Bộ Trưởng Bộ Công Thương Trung Mỹ, hình mẫu của một cuốn sách bán chạy "Vianne của chúng ta".
Vầng hào quang chói lọi ấy dương như biến thành một sức nặng, ép cho Phương Lục Kiều tới nỗi thở không ra hơi.
Liếc nhìn Lâm Phức Trăn thêm cái nữa.
Quần áo chất lượng bình thường chẳng là gì, tôi có viên kim cương có một không hai trên đời này.
Vào giờ phút này Phương Lục Kiều đã hiểu được tường tận vì sao lúc nhỏ mẹ mang búp bê về cho cô ta cũng không thể làm cho tâm tình cô ta vui lên được, ngược lại còn làm cho lòng cô ta không hề có cảm giác thoải mái.
Loại cảm giác không thoải mái ấy xuất phát từ một sự thật như vậy: Búp bê không phải là của mình.
Vào lúc này đây Phương Lục Kiều còn hiểu được rằng tại sao khi mẹ nói cho cô ta biết sau này chú Lâm sẽ trở thành một thành viên của nhà họ, sau này sẽ cùng chung sống với họ thì sâu trong nội tâm của cô ta lại cực kỳ kích động.
Đó là bởi vì....
Tâm hồn non nớt ấy đã vụng trộm nghĩ thầm rằng: Có nhiều bút bê xinh đẹp như vậy thì sao chứ? Không phải cô vẫn làm mất người ba duy nhất đấy thôi.
Không. Không phải. Không thể có suy nghĩ như vậy được. Cô ấy là chị gái của Lâm Tử Nham, với lại đó là một suy nghĩ không tốt. Không được, cô ta vốn dĩ sẽ không từng có suy nghĩ như vậy.
Đây đều là lỗi tại ánh sáng của viên kim cương kia.
Phương Lục Kiều nghe được âm thanh của tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Có âm thanh rất dịu dàng đang nhắc nhở cô ta: Đồ của cô rơi kìa.
Khi âm thanh ấy nhắc nhở cô ta, ánh mắt của Phương Lục Kiều đang nhìn chằm chằm vào nửa ly Cocktail đang đặt trên quầy Bar, theo ly Cocktail ấy cô ta nhìn tới vị trí trống không kia, vị trí ấy ở ngay sát Liên Gia Chú.
Liên Gia Chú đã nói "Vị trí đó có người rồi".
Vị trí đó là thuộc về Lâm Phức Trăn sao?
Trong tiếng xì xào, túi giấy có nhãn hiệu của một quán ăn được đưa tới trước mặt Phương Lục Kiều, đó là túi giấy bán đồ ăn mang về của quán ăn Trung Quốc mà cô ta làm thêm.
Trong túi giấy có đựng chiếc áo len mà cô ta định tặng cho Liên Gia Chú, áo len là của cô ta đan.
Ba mất sớm, lúc mẹ đan áo len cho ba thì cô ta chưa từng được thấy qua, nhưng cô ta đã từng nhìn thấy mẹ đan áo len cho chú Lâm, mẹ vừa đan áo len vừa khe khẽ ngân nga hát, nhìn dáng vẻ rất hạnh phúc, thế là cô ta đã hỏi mẹ, đan áo len rất vui sao hả mẹ?
"Đúng vậy". Mẹ mỉm cười đáp lại.
Mẹ nói rất vui là bởi vì từng đường kim mũi chỉ của chiếc áo đều thuộc về người mình thích.
Cô ta vẫn không hiểu lắm, thế là mẹ nói cho cô ta biết, đợi sau này con lớn lên rồi gặp được người trong lòng mình rồi thì con sẽ hiểu ra thôi.
Mẹ nói đúng, vui là bởi vì từng đường kim mũi chỉ của chiếc áo đều thuộc về người mình thích, lúc đan áo cho Liên Gia Chú mặc dù cô ra không có ngâm nga hát, nhưng Phương Lục Kiều nhìn thấy khóe môi mình ở trong gương có tới mấy lần cong lên.
Chiếc áo vừa đan xong ngày hôm qua, vốn định đợi tới mùa đông thì mới tặng cho Liên Gia Chú, nhưng mà... cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà lúc rời nhà cô ta đã mang theo túi giấy đựng chiếc áo len kia.
Có lẽ là trong thoáng chốc ấy cô ta đã linh cảm được chuyện sắp xảy ra.
Nếu không tặng nữa thì có lẽ sẽ không có cơ hội để tặng.
Có rất nhiều cặp mắt đều đang nhìn cô ta, chắc hẳn là những cặp mắt kia đều đang đợi để xem chuyện náo nhiệt đây mà.
Cô ta nở nụ cười buồn bã.
Ánh mặt lại trở về gương mặt ngay trước mắt đây, đôi mắt này có phải là cũng đang đợi để xem trò vui không.
Nhưng không có. Cặp mắt kính ấy chỉ đang tò mò nhìn cô ta, một chút xem nào nhiệt cũng không có.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi" Cô ấy nhìn cô ta, "Sao cô lại xuất hiện ở chỗ này".
Phải trả lời Lâm Phức Trăn thế nào đây. Thôi đừng diễn nữa, cô vui chứ? Con gái của người phụ nữ cướp ba cô vì một người đàn ông mà mặt dày mày dạn, cô cứ đắc ý đi.
Những suy nghĩ kỳ quái này lại không mời mà tới rồi.
Thấy cô ta không trả lời, Lâm Phức Trăn huơ huơ túi giấy trên tay: "Tôi đoán cô là nhân viên phục vụ của quán ăn này, cô tới đây là để giao đồ ăn".
Lời này khiến cho chỗ quầy ba truyền tới tiếng cười, tiếng cười lớn nhất là của cô nàng thường xuất hiện trên mấy bản tin lá cải.
Buồn cười chứ gì, hao tổn tâm tư vào ăn mặc, nhưng xem ra cùng lắm cũng thì cũng chỉ là một nhân viên phục vụ của một quán ăn.
Cũng đúng thôi, người dùng đôi bông tai mấy triệu Dolar phối với bộ quần áo mấy chục Euro sẽ có suy nghĩ như vậy là có thể hiểu được.
Nhưng mà ___
"Tôi đúng là nhân viên phục vụ của quán ăn này, nhưng tôi tới đây không phải là để giao đồ ăn, mà là để tặng quà cho một người". Lời này được nói ra từ miệng của Phương Lục Kiều một cách rất tự nhiên, hơn nữa âm thanh nói chuyện đều lớn hơn bất kỳ âm thanh nào phát ra đêm nay.
Vẻ mặt Lâm Phức Trăng ngây ra.
Cô ấy thuận theo: "Xin lỗi, bởi vì túi giấy ấy ghi rõ nhãn hiệu... cho nên... tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì lời nói ngu xuẩn của mình".
Như Chú Lâm đã nói " A Trăn của chú là một đứa bé vô cùng lễ phép".
Có bảo mẫu riêng, tài xế riêng, học trường quý tộc, vào ngày sinh nhật được mọi người xếp hàng tặng quà có thể dài tới một hàng quanh Paris, đây vẫn chưa bao gồm người ủng hộ "Vianne của chúng ta".
Nếu như cuộc sống của cô ta mà như vậy thì cô ta cũng có thể mỗi ngày đều sống rất lễ phép. Phương Lục Kiều nghĩ.
"Ngày ấy tôi nhặt được quyển sổ ghi chép của cô, bây giờ tôi lại nhặt được quà cô muốn tặng cho người ta, rất khéo đúng không". Lâm Phức Trăn nói, vẻ mặt hết sức là hồn nhiên ngây thơ.
Nhìn Lâm Phức Trăn cô ta thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ sau này cô sẽ còn phát hiện ra chúng ta còn có một duyên phận hết sức to lớn nữa cơ, cô và tôi ở những thời điểm khác nhau mà đều gọi một người đàn ông tên Lâm Mặc là ba.
Lâm Phức Trăn lại mở miệng lần nữa: "Món quà..."
"Món quà là một chiếc áo len tôi đan". Phương Lục Kiều cắt ngang lời Lâm Phức Trăn, lớn tiếng nói "Trong lòng tôi hy vọng khi tới trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay nó có thể được mặc trên người của một người, nhưng mà bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, cho dù cuối cùng nó nằm trong thùng rác tôi nghĩ tôi cũng không có bất kỳ bất ngờ nào nữa".
Phương Lục Kiều cố gắng khống chế ánh mắt của mình khi nói lời này không nhìn về một hướng, cô ta rất sợ, nhìn thêm một chút thì cô ta sẽ không nhịn được mà tiến lên, lắc bả vai anh mà truy hỏi anh tại sao, hôm đó bên bờ biển không phải là chúng ta đã rất tốt sao.
Đây là tình yêu đầu đời của cô ta. Nắm tay, hôn môi đó chính là tình yêu.
Tay nắm chặt thành nắm đấm.
Liếc nhìn Lâm Phức Trăn trân trân.
Đố kỵ với đôi bông tai kim cương màu hồng của Lâm Phức Trăn, châm biếm với nụ cười ngọt ngào treo nơi khóe miệng của Lâm Phức Trăn, cùng với sự thù hằn và oán hận trong lòng mình, đều do cái vị trí trống không bên tay phải của Liên Gia Chú.
Đó đều là những gì mà cô công chúa nhỏ có.
Nắm đấm lại thu chặt lại lần nữa, Phương Lục Kiều quay đầu đi về phía cửa.
Lúc đầu thì là đi, mấy bước sau thì bước chân bắt đầu gia tăng tốc độ, dưới những cặp mắt đang nhìn chằm chằm cô ta ra sức chạy thục mạng về phía cửa.
Sau cùng là chạy chối chết khỏi những ánh mắt ấy, Cuối cùng thì người cũng vượt qua được cánh cửa ấy.
Chân đạp trên lối đi được lát thành giống như ánh sao, bước chân dừng lại, buông nắm tay đang được nắm chặt ra, quay đầu lại ___
Trước lúc này Phương Lục Kiều vô cùng hy vọng với suy đoán vị trí trống không bên tay phải của Liên Gia Chú đều là do tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng thời khắc này, cái nhìn ấy khiến cho cô ta không còn chỗ nào để suy nghĩ nữa.
Lâm Phức Trăn, đây vẫn quả thực là cô công chúa nhỏ cái gì cũng có, tới cuối cùng thì đến cả vị trí bên tay phải của Liên Gia Chú cô ấy cũng có nốt.
Có một lần cô ta và Liên Gia Chú ăn cơm tại một nhà hàng Buffet kiểu Nhật.
Một chiếc bàn ăn rất dài hình chữ nhật, cô ta ngồi ở bên tay trái của Liên Gia Chú, anh liên tiếp gắp đồ ăn cho cô ta, mấy lần như vậy Phương Lục Kiều xoắn hết cả người, nếu như ngồi bên tay phải của anh có phải là sẽ thuận tiện hơn rất nhiều không, vị trí bên tay phải Liên Gia Chú không có người.
Cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Liên Gia Chú hỏi cô ta muốn làm gì, bởi vì trong miệng vẫn còn một đống thức ăn nên cô ta không cách nào nói được, chỉ có thể chỉ tay về vị trí bên phải của Liên Gia Chú.
"Vị trí ấy không thể ngồi". Liên Gia Chú nói với cô ta.
Vì sao. Ánh mắt cô ta tỏ vẻ nghi hoặc.
Liên Gia Chú khẽ nở nụ cười: "Nó thuộc về một người khác".
Thuộc về người khác? Mắt nhìn trái ngó phải, không có người mà, vị trí ấy một bóng người cũng không có, nhưng giọng điệu nói chuyện của Liên Gia Chú không có chút nào như đang nói đùa.
Suy nghĩ cẩn thẩn lại thì khi đó cô ta vẫn thực sự bị lời nói của Liên Gia Chú dọa cho hết hồn, người khác theo lời của Liên Gia Chú không phải là... là chỉ hồn ma chứ.
Tiếp sau đó, Phương Lục Kiều vẫ để ý về việc này, nếu như nhà hàng chỉ có bốn chỗ ngồi thì cô ta chỉ ngồi đối diện anh.
Sóng vai ngối trên băng ghế dài ở công viên thì cô ta sẽ lén nhìn về vị trí trống không ở bên phải Liên Gia Chú: Xin chào, cô ma hoặc là Ngài ma.
Buồn cười hơn là.
Vị trí bên phải Liên Gia Chú vốn không thuộc về cô ma cũng không thuộc về ngài ma nào cả.
Vị trí bên phải của Liên Gia Chú thuộc về Lâm Phức Trăn.
Căng khăng khăng giữ lại vị trí bên phải cho cô ấy, đó rốt cuộc là một loại tình cảm như thế nào?
Người hai người đó kề sát với nhau, cũng không biết anh đang nói gì bên tai cô ấy, từ động tác bả vai rung rung thì nhìn là biết rằng Lâm Phức Trăn đang cười.
Thế giới ấy bỗng kéo xa tới vô hạn.
Tay buông ra lại lần nữa nắm chặt lại, xoay người, Phương Lục Kiều đón lấy trận gió đêm....
*****
Vào giây phút này dù cho ai nhìn cũng đều cho rằng cô và Liên Gia Chú là như kiểu gắn bó keo sơn, không coi ai ra gì mà lặng lẽ thì thầm trao nhau nụ hôn.
Thực sự cô và Liên Gia Chú đang thì thào to nhỏ sao? Mới bắt đầu là như vậy, vừa ngồi vào chỗ ngồi cô đã khẽ hỏi anh "Con riêng của ba mình có làm cho cậu cảm động chút nào không? Hử?" Hỏi xong câu này Lâm Phức Trăn liền xoay mặt đi, nhìn như là đang thì thầm với Liên Gia Chú nhưng thực chất là đang chú ý tới chỗ cửa.
Phương Lục Kiều bỏ chạy cũng nhanh thật đấy, đưa mắt nhìn theo bóng người bị bóng đêm nuốt chửng.
Lấy lại tinh thần, Lâm Phức Trăn phát hiện Liên Gia Chú thẳng thừng không thèm để ý tới câu hỏi vừa rồi của cô.
Lâm Phức Trăn lại lặp lại câu hỏi lúc trước một lần nữa, hỏi thêm một câu: "Cho dù Andrew đã tìm Phương Lục Kiều nhưng Phương Lục Kiều vẫn xuất hiện, mang áo len tặng cho cậu, trên mặt tràn ngập ý "Em lựa chọn tin tưởng anh". Gia Chú, trong giây phút đó cậu cảm động không?"
"Mình đoán cô ấy sẽ xuất hiện, mình cũng đã nói cho cậu biết suy đoán này rồi". Anh thì thầm bên tai cô.
"Nhưng". Cơ thể càng kề sát với anh hơn, "Suy đoán chỉ là suy đoán, suy đoán và thực tế xảy ra vẫn là khác biệt rất lớn".
"Như vậy thì sao?" Môi anh chạm vào vành tai cô.
"Cảm động không?". Cô kiên trì.
Trong lúc cô với anh gần nhau có thể cảm nhận được hàng lông mi rung rinh của nhau.
"Lâm Phức Trăn".
"Ừ".
"Trò chơi đã kết thúc rồi".
Ngón tay ấn lên huyệt thái dương của cô, kéo giãn khoảng cách với cô ra một chút.
MM.
Hết chương 52!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...