Vào tháng ba, gió xuân thổi ngày càng ấm áp, mang theo nhàn nhạt mùi hoa, thập phần thoải mái.
Ngưng Hương hồi hầu phủ không lâu, tú phòng đem xiêm y của nàng cùng Tố Nguyệt tới, hai bộ xuân y, hai bộ hạ y, nguyên liệu đều là tơ lụa, hình thêu đơn giản lại độc đáo, vừa thấy chính là Vạn cô cô tự thêu.
Trong đó ống tay áo Ngưng Hương thêu đào hoa, Tố Nguyệt chính là hoa mai, mặt khác cơ bản giống nhau.
Ngày hôm sau Tố Nguyệt liền thay y phục mùa xuân, cô nương mười lăm tuổi da trắng hơn tuyết, dáng người thướt tha, gió nhẹ thổi tới, làn váy nàng nhẹ lay động, dáng người triển lộ hoàn toàn.
Ngưng Hương mặc vẫn là y phục đầu thu năm trước, kỳ thật nhìn cũng rất mới, nhưng trong mắt Bùi Cảnh Hàn không có thói quen dùng cũ đồ vật, lúc này Ngưng Hương liền thua Tố Nguyệt vài phần.
Dung mạo đương nhiên là Ngưng Hương đẹp hơn, nhưng cô nương gia cũng cần tỉ mỉ trang điểm, mới có thể càng hấp dẫn người.
Mới từ quân doanh trở về, Bùi Cảnh Hàn có chút nóng, cởi áo ngoài đưa cho Tố Nguyệt, làm nàng thuận tiện đi chuẩn bị nước ấm tắm gội, hắn chỉ mặc trung y trắng ngồi trên ghế mây ở dưới cây mai hóng mát, sau đó hỏi Ngưng Hương ngồi xổm chỗ đó châm trà cho hắn, “Ngươi xiêm y còn chưa có làm tốt?”“Đã làm tốt, ta vừa giặt, qua hai ngày tới lại mặc.
” Ngưng Hương chuyên tâm nhìn bát trà nói.
Đổ đầy bảy phần, nàng buông ấm trà sứ Thanh Hoa , nâng lên bát trà xoay người, vừa nhấc mắt, lại thấy nam nhân lười biếng mà dựa vào trên ghế mây, một cặp chân dài không kềm chế duỗi ra, ống quần màu xám nhét vào giày bó da đen, tư thái thanh thản lại có phần uy nghiêm không thể xâm phạm.
Hảo hảo thế gia công tử, chân mở ra như vậy làm cái gì?Giống như cố ý làm người xem hắn.
Đổi thành đời trước Ngưng Hương, khẳng định sẽ bởi vì tư thế này của Bùi Cảnh Hàn mặt đỏ tai hồng, hiện tại nàng trấn định hơn nhiều, rũ mắt liễm mục đi đến một bên Bùi Cảnh Hàn, đem bát trà đưa qua, “Thế tử mời dùng.
”Bởi vì Bùi Cảnh Hàn dựa vào lưng ghế, cũng không có ý tứ ngồi thẳng tiếp trà, nàng đến cong lưng mới đưa được tới trước mặt hắn.
Bùi Cảnh Hàn ngước mắt nhìn cần cổ nàng, đáng tiếc tiểu cô nương cổ áo che đến quá kín mít, nửa phần cảnh xuân cũng không có lộ ra.
Trong lòng thất vọng, trên mặt không biểu hiện gì, Bùi Cảnh Hàn tiếp nhận trà, tinh tế phẩm, tâm tình không tồi nói: “Cảnh xuân tốt như vậy, có nghĩ muốn theo ta đi ra ngoài đi dạo?”Ngưng Hương một chút đều nghĩ không cần a!Đời trước lúc này Bùi Cảnh Hàn liền đơn độc mang nàng đi săn thú, đường núi gập ghềnh, nàng muốn lưu tại biệt viện trấn trên chờ hắn, Bùi Cảnh Hàn một hai bắt nàng vào núi, kết quả nàng không cẩn thận trật chân, bị Bùi Cảnh Hàn nhân cơ hội chiếm không ít tiện nghi, hơn nữa hắn tựa hồ quen làm loại sự tình này, thực sẽ nắm chắc đúng mực, mỗi khi nàng trong lòng mới toát ra ý niệm tìm chết, hắn liền thành thật xuống.
Nếu có thể sống, Ngưng Hương đương nhiên không muốn chết, liền vẫn luôn kinh hồn táng đảm mà kéo dài.
“Thế tử muốn đi đâu?” Xoay người đi đặt bát trà, Ngưng Hương bất động thanh sắc hỏi, không nghĩ một ngụm cự tuyệt làm tức giận hắn.
“Đi Tiên sơn săn thú.
” Bùi Cảnh Hàn nhìn sườn mặt nàng trắng nõn nói, “Ngươi cùng Tố Nguyệt cả ngày chỉ ở trong nhà, nặng nề không thú vị, lần này ta mang các ngươi cùng đi trong núi mở rộng tầm mắt, đánh con mồi trực tiếp nướng ăn.
”Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía hắn, đời trước hắn chỉ dẫn theo một mình nàng, lần này vì sao cũng nghĩ đến mang Tố Nguyệt?Còn không có nghĩ ra như thế nào cự tuyệt, bên kia Tố Nguyệt đã đi tới, “Nước đã chuẩn bị xong, thế tử lập tức tắm gội sao?”Bùi Cảnh Hàn không nhúc nhích, chờ Tố Nguyệt đến gần, cũng đề cập chuyện du ngoạn nói cho nàng, “Thế nào, các ngươi có muốn đi không?”Hắn đề nghị cái này xem như đối với các nàng ban thưởng, Tố Nguyệt nhìn mắt Ngưng Hương, vui mừng nói: “Đương nhiên là muốn đi, thế tử muốn ngày nào xuất phát?”Đem Bùi Cảnh Hàn dỗ cho cao hứng, về sau xảy ra chuyện gì mới càng dễ dàng làm hắn nguôi giận, mặc dù là Ngưng Hương, cứ luôn tránh né cũng không ổn.
Một người đáp ứng rồi, Bùi Cảnh Hàn coi như hai cái đều đáp ứng rồi, đứng dậy nói: “Ngày kia, ngày mai các ngươi thu thập một chút.
”Tố Nguyệt gật gật đầu, đẩy nhẹ Ngưng Hương còn có chút sững sờ một phen, đi theo phía sau Bùi Cảnh Hàn đi tắm phòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...