Luật Sư Hạng Nhất


Sau đó bên truy tố lại xin gọi thêm hai nhân chứng nữa, bao gồm người phụ nữ đổ rác mà bọn Yên Tuy Chi nhìn thấy trong video và một ông cụ khác, đều là hàng xóm của Joshua · Dale và Kitty · Bell.
Những người này cung cấp một số sự thật cho bên truy tố như bà Kitty · Bell vẫn luôn sống một mình, trước đó anh trai của bà sống ở một hành tinh khác, sau khi ông ấy qua đời thì cháu trai duy nhất là Chester · Bell mới đến tìm bà.
Vốn là Kitty · Bell không bị coi là nghèo khổ, chẳng qua là quá tiết kiệm, lại ở lâu trong nhà không muốn chuyển đi, hơn nữa Chester còn mang theo một ít tài sản do ông nội để lại đến.

Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đủ để khiến một ít người phải đỏ con mắt.
Liên quan tới những điều này, cũng không có nhiều người biết lắm, chỉ có mấy người hàng xóm thường xuyên qua lại với nhà Kitty · Bell thôi.
Ví dụ như Joshua · Dale có biểu hiện khác thường vân vân.

Luật sư bên truy tố không nhanh không chậm nói ra rất nhiều vấn đề trong kế hoạch, đủ để bảo đảm bồi thẩm đoàn đi tìm hiểu về Joshua · Dale theo hy vọng của anh ta.

Mà đối với hai nhân chứng kia, Cố Yến không trực tiếp đặt câu hỏi, nhưng cũng chẳng có gì khác mấy.
Hắn ta hỏi hai người vài vấn đề không quá quan trọng lắm.
Mà nhân chứng trả lời còn có chút lệch đề, thậm chí trong quá trình người phụ nữ đổ rác kia còn chuyển trọng tâm đến việc “than phiền về tên ma men cả ngày lắc lư trong ngõ hẻm” kia.
Sau đó bị thẩm phán Murray · Liu gõ búa.
Cố Yến cực kì bình tĩnh, hỏi xong liền ngồi xuống, tự mình lật xem hai trang hồ sơ chứng cứ.
Ban đầu luật sư bên truy tố còn có chút nghi ngờ, sau đó liền như nắm chắc phần thắng, hiển nhiên đã coi hắn ta thành loại luật sư “qua loa lấy lệ” điển hình.
Người duy nhất thấy hỏng bét là Joshua · Dale, nếu bây giờ mà cho cậu ta một sợi dây thừng thì rất có thể cậu ta sẽ tự tử ngay trước ghế bào chữa mất!
Cậu ta nhớ tới tối hôm qua mình phải dỗ Rosi rất lâu, thuyết phục cô bé hôm nay ngoan ngoãn ở trong khách sạn, không muốn để nó đến tòa án.

Đến khi vụ án kết thúc, cậu ta sẽ đưa nó về nhà.

Dĩ nhiên, sự giải thích này đơn giản không phải vì để em gái bớt sợ hãi lo lắng.

Bây giờ thì cậu ta lại hối hận vạn phần, ba vòng hỏi đã kết thúc, cậu ta cảm thấy như mình đã đặt một chân vào trong cửa nhà tù.
Sớm biết thế thì sẽ cho Rosi tới, dù sao cũng có thể nhìn được một chút nữa…
Ngay lúc cậu ta sắp vặt trụi tóc mình, luật sư bên truy tố đã bắt đầu hỏi nhân chứng thứ tư.
“Jim · Cummings.” Luật sư Lu bên truy tố nói.
Ngồi ở chỗ của nhân chứng chính là một người đàn ông có vóc người vừa phải, đôi mắt vàng ố hiện lên tia máu, trên mặt lại có màu tím đỏ và những vết sưng nhẹ.

Có thể nhìn ra gã ta để đứng được ở đây thì cũng đã phải trau chuốt rất nhiều rồi, thậm chí còn dùng keo vuốt tóc nữa.
Nhưng vẫn có chút chưa đủ tinh thần.
Jim · Cummings ưỡn ngực: “Là tôi.”
Lu: “Từ 7 giờ tối đến 8 giờ tối ngày 23, anh đang ở đâu?”
“Trong ngõ hẻm.” Jim · Cummings nói, “Nói chính xác là đi mua thức ăn, đang đi trong ngõ hẻm, nhà của tôi ở sau nhà bà Kitty · Bell cho nên lúc đó có lượn vòng qua nhà Joshua · Dale và Kitty · Bell để về nhà mình.”
Lu gật đầu một cái: “Anh nhìn thấy cái gì?”
Jim · Cummings: “Tôi nhìn thấy Joshua · Dale ở nhà bà Kitty · Bell, ở khúc cua về nhà tôi có một đoạn tường rào bị mẻ một miếng, lúc tôi đi qua đúng lúc nhìn thấy cửa sổ nhà bà Kitty · Bell, Joshua · Dale đang ở chỗ đó!”
“Đó là mấy giờ?”
“Chắc là hơn 7 giờ 50.”

Lu hỏi Jim · Cummings không ít vấn đề, nhưng phần lớn đều xoay quanh thời gian nhạy cảm đó, một lần lại một lần mượn miệng của nhân chứng để nhấn mạnh với bồi thẩm đoàn — lúc vụ án xảy ra, Joshua · Dale đang ở trong phòng của bà Kitty · Bell.
“Tôi đã hỏi xong thưa ngài thẩm phán.” Lu gật đầu tỏ ý sau đó ngồi xuống, liếc về chỗ Cố Yến một cái.
Murray · Liu: “Cố, anh có thể bắt đầu phần đặt câu hỏi của mình.”
Joshua · Dale ngồi ở chỗ bị cáo, lòng đã như tro tàn, mặt còn dài hơn cả con lừa.

Cậu ta không ôm hy vọng, thậm chí có thể dự đoán được Cố Yến sẽ giơ tay lên với thẩm phán như thế nào, tỏ ý hắn ta vẫn không có bất kỳ câu hỏi gì.
Rất nhiều người ngồi nghe thậm chí còn không ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng không nghĩ khác Joshua · Dale là bao.

Nhưng lần này, Cố Yến lại gật đầu một cái với thẩm phán
Hắn ta chuyển hướng sang Jim · Cummings, liếc nhìn tài liệu, bình tĩnh nói: “Jim · Cummings.”
“Đúng, là tôi.” Jim không hề lộ ra vẻ không kiên nhẫn nào cả, mỗi bị điểm một lần tên, gã đều theo bản năng ưỡn ngực một cái.
Cố Yến ấn nút điều khiển để hiện lên toàn bộ giao diện thông tin, hắn ta tiện tay vẽ một vòng trên một căn nhà trong đó, nhàn nhạt nói: “Đây là chỗ ở của anh?”
Jim · Cummings gật đầu: “Đúng vậy, anh có thể nhìn thấy, cách nhà Kitty · Bell rất gần, chỉ cách tường rào nhà bà ấy và tường rào nhà tôi thôi.”
“Năm phút trước, cô Logan lúc ấy đang đứng ở vị trí của anh, có đề cập tới một chuyện — gần như mỗi ngày cô đi đổ rác thì đều xảy ra cãi vã với một hàng xóm say rượu.” Cố Yến nói: “Anh có biết người hàng xóm đó là ai không?”
Trong nháy mắt Jim · Cummings có vẻ lúng túng, con ngươi vàng ố vòng vo một chút, liếc mắt đến chỗ luật sư truy tố rồi lại thu về.
Cố Yến không gấp, vẻ mặt đầy bình tĩnh chờ gã mở miệng.
Jim · Cummings nhắm mắt nói: “Tôi.”
Mọi người ngồi nghe đều “xì xào” bàn tán, rất nhiều người đang nhàm chán ngồi ngay ngắn lại lần nữa nhìn về chỗ bào chữa.
“Gần như mỗi ngày anh đều say ngồi ở bên cạnh thùng xử lí rác, ngủ đến rạng sáng thậm chí đến sáng sớm mới về nhà?” Cố Yến đang quan sát bản đồ rồi khoanh đúng vị trí thùng rác kia.
Đây cũng không phải là Logan nói, đây là hắn ta và Yên Tuy Chi nhìn thấy rất rõ ràng trong video.
Jim · Cummings há miệng.
Có người ngồi nghe nhỏ giọng nghị luận, dẫu sao một con ma men thì khó mà để lại ấn tượng tốt cho người ta, cũng rất khó để tạo ra hình tượng trật tự rõ ràng, mà trên thực tế, đôi mắt đầy tơ máu và khuôn mặt sưng vù của Jim · Cummings đã chứng minh một điểm này, điều này sẽ có chút ảnh hưởng đến thân phận của nhân chứng.
Lúc này Cố Yến không đợi gã trả lời, “Đêm 23 hôm đó, anh có uống rượu không?”
Jim · Cummings điên cuồng lắc đầu, “Không có! Thật sự là đêm 23 đó tôi không uống! Anh cũng nói là gần như mỗi ngày, cũng không phải là ngày nào cũng thế, trên thực tế mấy ngày qua tôi cũng không có say ngã trong ngõ hẻm, tôi đã sửa.

Hơn nữa…”
Gã cố gắng suy nghĩ một chút, đột nhiên bắt được một cây gỗ nổi: “Đêm 23 hôm đó tôi đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi Straw, nhân viên và camera ở đó có thể chứng minh điều này.”
Gã lại đắc ý, “Tôi vô cùng tỉnh táo, ngày đó không uống chút rượu nào cả.”
Cố Yến rũ mắt, lật một trang ghi chép, lại giương mắt hỏi: “Lúc anh đi ngang qua nhà Kitty · Bell, nhìn thấy Joshua · Dale qua cửa sổ là sau 7 giờ 50 phút tối và trước 8 giờ tối?”

Jim · Cummings gật đầu.
Cố Yến: “Tại sao lại có thể khẳng định thời gian như vậy?”
Jim · Cummings: “Lúc tính tiền ở cửa hàng Straw tôi có nhìn đồng hồ treo tường, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc đó là 7 giờ 45.

Từ của hàng Straw đến nhà tôi cần đi bộ khoảng 7 phút.

Cho nên trước khi tôi vào trong sân có nhìn sang cửa sổ nhà bà Kitty · Bell, hẳn lúc ấy là sau 7 giờ 50 phút.

Hơn nữa lúc tôi vào nhà cũng liếc nhìn đồng hồ, cũng nhớ rất rõ là 8 giờ kém 2 phút.”
Đoạn này gã nói vô cùng rõ ràng, thậm chí gián tiếp chứng minh ngày đó đúng là gã có tỉnh táo, cũng không uống chút rượu nào.
“Anh còn nhớ là trước khi mở cửa nhà, xuyên qua lỗ hổng ở một nơi nhìn thấy cửa sổ nhà bà Kitty · Bell?” Cố Yến lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Cửa nhà anh cách cửa sổ nhà bà Bell bao xa?”
“Khoảng 7 mét.”
“Thẳng tắp?”
“Hơi nghiêng một chút, chỉ một chút thôi”, Jim · Cummings nhấn mạnh.
Cố Yến nhìn vào đôi mắt vàng ố của gã, “Thị lực của anh như thế nào?”
“Rất tốt! Tốt vô cùng, không có bất kỳ vấn đề gì.” Jim · Cummings chỉ mắt mình, “Vàng ố tụ máu là do trước đó uống nhiều rượu thôi.”
Ánh mắt Cố Yến tùy ý đảo qua, tính toán một chút khoảng cách của đám người đến nghe sau lưng, muốn chọn một người để làm mẫu.

Kết quả khóe mắt liếc đến trang giấy đang mở ra trước mặt Yên Tuy Chi, trên đó viết một chữ “A” tiêu sái như chấm điểm.
“…”
Hắn ta im lặng chốc lát, ngón tay chỉ vào một người rồi hỏi Jim · Cummings: “Con số trên áo khoác ngực trái của vị tiên sinh này, anh có thấy rõ không?”
Jim · Cummings lập tức nói: “68!”
Mọi người theo lời nhìn sang, đúng là 68 không sai.


Nếu như khoảng cách này có thể nhìn thấy con số nhỏ như vậy, cách 7 mét thấy rõ mặt người căn bản không thành vấn đề.
Câu hỏi này khiến mọi người ngồi nghe đều có chút buồn bực, bọn họ có chút không rõ mục đích của vị luật sư biện hộ Cố Yến này, chỉ cảm thấy tính dẫn dắt của câu hỏi hắn ta đưa ra không những không có lợi với Joshua · Dale, thậm chí còn tăng thêm độ tin cậy cho bên truy tố. 
Cố Yến vẫn rất tỉnh táo: “Cho nên anh có thể chắc chắn, lúc ấy người ở trong phòng và Kitty · Bell là Joshua · Dale? Anh nhìn thấy mặt cậu ấy sao?”
Jim · Cummings: “Đúng, tôi nhìn thấy! Vô cùng rõ ràng! Ít nhiều là có tôi nhìn thấy, may mắn là lúc đó tôi nhìn xung quanh một cái mới có thể cung cấp được chứng cứ quan trọng như vậy, không phải sao?”
“Chẳng qua là nhìn quanh một cái?”
“Đúng.”
“Có đi tới bên cửa sổ không?”
“Không có, làm sao có thể đi tới bên cửa sổ chứ, vậy không khác nào đi vào sân nhà người ta rồi.” Jim · Cummings nói.
“Anh thấy rõ ngũ quan? Có khả năng là người khác tương tự với Joshua không?”
“Sẽ không!” Jim · Cummings nói, “Ngay cả khóe mắt cậu ta tôi cũng thấy rõ, tuyệt đối sẽ không sai.”
“Anh chỉ nhìn xung quanh rồi vào nhà luôn?”
Jim · Cummings có chút tiếc nuối, “Đúng vậy, lúc tôi thấy thì Joshua · Dale mới đi tới, tôi chỉ cho rằng cậu ta đến đó làm khách, cũng không ngờ được sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.

Tôi chỉ nhìn một cái rồi vào nhà luôn, dù sao bên ngoài quá lạnh, dưới mười mấy độ chứ chả đùa đâu.”
Cố Yến gật đầu một cái, lại rũ mắt lật trang giấy trên bàn, rút một tờ từ trong đó ra rồi nhấn nút điều khiển.
Tờ giấy hắn ta rút ra liền hiện lên trên màn hình thông tin, đủ để cho tất cả mọi người nhìn thấy.

Đó là miêu tả phát hiện của bên truy tố tại nơi xảy ra vụ án.
Cố Yến nói: “Toàn bộ tư liệu về hiện trường, ở hàng thứ 10 trang số 12, 7 giờ 30 tối ngày 23, bà Kitty · Bell ngồi bên cửa sổ mở lò sưởi để đan lát.

Dòng thứ 14, lúc phát hiện thì bà Kitty · Bell bị đánh trúng vào gáy, ngã nghiêng người về phía bên trái, tóc bị dính vào cửa sổ thủy tinh đầy hơi nước.”
“Lò sưởi ở bên cửa sổ, bên ngoài dưới mười mấy độ, lấy nhiệt độ lò sưởi lúc ấy bà Kitty · Bell điều chỉnh, nhiều nhất chỉ cần năm phút là cửa sổ thủy tinh sẽ dâng lên một tầng hơi nước vừa dày vừa nặng— “
Hắn ta vừa nói, vừa nhấc mí mắt nhìn về phía Jim · Cummings, trầm giọng nói: “Xin hỏi anh làm thế nào mà dưới điều kiện không tới gần cửa sổ, cách khoảng 7 mét, xuyên qua tầng hơi nước kia có thể thấy rõ được ngũ quan và khóe mắt người trong phòng?”

Toàn căn phòng yên lặng như tờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui