Luân Hồi

Chương 25 (b): Có đi mòn gót giầy cũng không tìm được nơi nào như vậy
Cô gái vẻ tinh ranh, đừng nói không mua được mà về, cho dù Trương Tông Quân ở đây thêm mấy ngày, làm ăn được đến đây không biết ông chủ có cho thêm tiền thưởng hay không?
- Không sao cả.
Trương Tông Quân nói.
- Chị chỉ cho tôi nơi nào có thể liên hệ nguồn cung cấp là được.
- Ồ!
Cô gái không nói gì nữa, ai đến mua hàng mà chẳng nói như thế.
- Nhà trọ còn có mấy người nữa đến mua đường mía, tôi hỏi thăm bọn họ chút, ngày mai các anh đi xem xem.
- Được, cảm ơn đồng chí nhỏ!
- Không cần cảm ơn đâu ạ!
Cô gái không thích bị gọi là đồng chí.
- Ách?
Trương Tông Quân ngạc nhiên không hiểu tại sao cô gái kia lại không vui như thế.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Tông Quân đã sắp xếp xong từ sớm, ở ngoài đại sảnh chờ mấy người cùng đi mua đường phiến.

Mình là người ra sau cùng, Trương Tông Quân rất ý tứ mời mấy người dùng thuốc.
- Các đồng chí, nếm thử thuốc lá này xem, được sản xuất ở vùng đặc biệt đó.
- Cảm ơn người anh em.
Một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông có vẻ như dẫn đầu những người này cười cười rồi nhận thuốc nói:
- Nghe giọng của chú em, chúc em là người Sơn Đông ạ?
- Anh thật là tinh tường.
Trương Tông Quân giơ ngón tay tán dương.
- Không biết anh đến từ đâu ạ?
- Tôi đến từ Thác Các Đại.
Người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi châm thuốc hút một hơi.
- Thuốc này không tồi, tinh khiết và thơm mà không bị hắc, chú cũng định đến mua đường mía à?
- Cũng không dự định mua nhiều, một ít thôi ạ.
Trương Trung Quân cười cười, không nói thật. Ra ngoài, nhân sinh địa không quen, lời nói và hành động phải chú ý hơn.
- Đây đều là những bạn bè buôn bán cùng nhau.
Người trung tuổi chỉ vào đám người, mọi người gật đầu.
- Đông Tây Nam Bắc đều có hết.
Trương Trung Quân lại cảm giác những người này không hề đơn giản như vậy, một số người trên người lộ ra tác phong đích đạc, động tác linh hoạt, chỉ có thể nhìn thấy ở những người đã từng đi quân đội.
- Các anh từng đi bộ đội à?
Trương Trung Quân hỏi.
- Người anh em thật tinh tường.
Người trung niên có chút hiếu kỳ.
- Mấy người anh em này đều xuất thân từ bộ đội, không có việc gì làm, vì thế mọi người thương lượng cùng nhau mua một thứ đồ gì đó. Mấy anh em từng đi bội đội, tôi thấy trên cậu người có chút khí chất của bộ đội.
- Làm gì có?
Trương Trung Quân nói.
- Ở nhà cũng từng làm dân binh, cũng được coi là một nửa binh.

Nghe Trương Trung Quân nói là dân binh, mấy người vốn đầu định mặc Trương Trung Quân chợt sôi nổi lên. Có thêm nhiệt tình giới thiệu cho Trương Trung Quân biết về tình hình ở đây, có người thì tự giận mình cái gì cũng làm không xong, cái gì cũng thiếu sót, không có mối thì làm sao có hàng.
- Các anh em.
Nhìn một người trung niên đầu tóc có vẻ bù xù lên tiếng:
- Không còn sớm nữa, chúng ta mau ra ngoài xem sao đi.
Đoàn người đã đi tới gần nhà ga, ngồi trên xe đi về phía thị trấn.
Điều khiến mọi người thất vọng đó là phải chạy một ngày một đêm, dĩ nhiên không có nhà máy đường nào có đủ đường để cung cấp cho bọn họ. Mấy ông chủ của một số nhà máy được còn nói rất rõ:
- Hiện tại chúng tôi đang không thiếu người mua, nếu như các anh muốn mua thì phải đưa ra các điều kiện, chỉ nhận tiền đô Mỹ, chỉ cần đáp ứng đầy đủ những điều kiện trên thì tôi sẽ đưa hàng vốn để giành cho người khác trước cho các anh!
Buổi tối, cả đoàn người không ai thu hoạch được gì, đi lại trầm ngâm trong khách sạn. Trương Trung Quân nằm trên giường, lật người qua lại mà không thể ngủ được, ban đầu mặc dù nghĩ rằng khả năng sẽ tương đối hút hàng nhưng căn bản không nghĩ đến sự khan hiếm tới mức độ này. Xưởng Quán Đầu của cả nhà còn đang mong đợi đem đường về để nấu, bây giờ làm sao đây?
Liên tiếp ba ngày, Trương Trung Quân không thu hoạch được gì, nghĩ đến kết quả chuyến đi này của mình, Trương Trung Quân lo lắng cả đêm không ngủ được, toàn thân bốc hỏa, miệng phỏng rộp lên. Nhưng mấy ngày sau đó thì đi cùng với mấy người kia cũng dần hiểu thêm được chút lai lịch của họ. Đứng đầu là một người trung tuổi tên là Vương Kiến Quốc, mấy người đều từ quân đoàn 38, đều là bộ đội phục viên, bởi vì tính tình thẳng thắn đắc tội với lãnh đạo đơn vị, cả ngày phải đi giầy nhỏ, không chịu được những nỗi tức giận này mọi người bèn bàn bạc nhau, nhận tiền hưu trước, mọi người cùng buôn bán cái gì đó.
Là bộ đội trong quân đội của một quốc gia, tập đoàn quân đội 38 xây dựng một đội quân rất quan trọng, huấn luyện quân sự và tư tưởng giác ngộ chính trị đều đứng đầu trong quân đội. Đương nhiên những người đi ra từ tập đoàn quân đội 38 cũng là một đại biểu điển hình. Trương Trung Quân và mấy người dân binh này rất hợp ý, mấy người nói Trương Trung Quân hiện tại tình hình đường mía rất khan hiếm, dựa vào quan hệ bộ đội, định đi đến doanh trại. Nếu mọi người đã hiểu nhau, tính tình cũng hợp nhau thì Trương Trung Quân cũng không nói dối bọn họ, nói rằng anh muốn mở một xưởng đồ hộp, tính sử dụng một ít được mía.
Mấy người nghe Trương Trung Quân nói mới mở một xưởng đồ hộp của mình, nói đùa:
- Chú em, không tồi đâu, còn trẻ tuổi mà đã có xưởng rồi, nếu như anh em chúng tôi không có cơm ăn thì đến chỗ cậu kiếm bát.
- Tình cảm là chính, chỉ sợ các anh chê chỗ tôi nhỏ bé thôi, các anh không chịu đến hay không thôi.
Trương Trung Quân cười nói, trong lòng cũng tính toán, nếu sau này muốn phát triển cần thêm một đội ngũ bộ đội xuất ngũ cũng tốt, tuy rằng bộ đội tính tình thẳng thắn nhưng dễ quản lí, cũng không sợ người khác đến kiếm chuyện.
Hôm nay, Trương Trung Quân tâm trạng tốt hơn đang đi trên đường, bên tai có tiếng nói:
- Anh nói những ông chủ giàu có hiện nay càng ngày càng lợi hại hơn, thắng thua đều không nói trước được, đúng là có tiền. Số tiền người ta thắng được hôm qua đã vượt qua số tiền kiếm được cả năm của chúng ta rồi.
- Thế đã thấm gì.

Một người khác nói vào.
- Thắng tiền đương nhiên là tốt, nhưng những người thua không còn quần kia thì làm sao nhỉ? Tôi nghe nói là ông chủ mở xưởng đường, mỗi xưởng của ông ta mỗi năm có thể cạnh tranh được mười vạn, đúng là nhiều tiền. Nhưng ông ta làm gì không tính, còn mượn tiền nặng lãi. Nghe nói mấy ngày nay đang định bán xưởng đường cho bọn vay nặng lãi? Anh nói ông ta sống tốt không muốn, tại sao lại chuốc khổ vào thân?
- Tiền tiêu cháy túi.
Người ban đầu lại nói thêm vào.
- Ồ, muốn bán xưởng đường à?
Vốn dĩ không định nghe câu chuyện của hai người này, chỉ coi là chuyện phiếm thôi, nhưng Trương Trung Quân bỗng nhiên nghe thấy hai chữ - xưởng đường- thì toàn thân giật mình.
- Không phải mình đang muốn mua đường sao. Đây không phải là cơ hội tốt sao?
- Hai anh!
Trương Tông Quân vội vàng ngăn cản hai người, vẻ mặt hỏi han:
- Xin lỗi, vừa rồi các anh nói chuyện gì mà bán nhà máy đường ấy? có thể nói rõ hơn cho tôi được không?
- Hả?
Đột nhiên có người chặn trước mặt, hai người càng hoảng sợ, chỗ hoang vu hẻo lánh, hai người còn tưởng gặp phải cướp chặn đường cướp đồ. Vội vã lùi về phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng nói:
M Long


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui