Long Xà Diễn Nghĩa

Nghe mật lệnh từ Lâm Nhã Nam, Vương Siêu lật xem tập tư liệu, đoạn nhắm mắt suy nghĩ, khẽ thở dài: "Diệp Huyền mười ba tuổi đã luyện kiếm dưới thác nước, được nhiều đại võ sư Nhật chỉ dạy, ba năm sau lại đến vùng băng tuyết Bắc Hải Đạo rèn ý chí, mười tám tuổi khiêu chiến với đại sư Hiệp Khí Đạo (Aikido) Nham Trung Chính Nam, đánh thắng ông ta. Người như vậy là người si mê võ học, một lòng cầu võ. Chỉ mới mười chín tuổi nhưng chắc chắn giỏi hơn Cung Thành Phản Thần nhiều, không dễ đối phó đâu...!"

"Vì không dễ đối phó nên mới cần anh ra tay!" Lâm Nhã Nam gấp tập tư liệu lại, cười tươi: "Anh cũng là thiên tài, thiên tài đấu với thiên tài mới đáng xem chứ. Ý của Tổ chức là đánh dẹp khí thế của võ lâm Nhật Bản. Chủ trương phái mấy thiên tài trẻ tuổi đến càn quyết các võ đài ngầm và võ quán của ta chỉ là bước thăm dò, nếu thành công họ sẽ có hành động lớn hơn..."

"Bây giờ không giống thế kỷ trước, võ thuật Nhật Bản không thể tạo nên làn sóng lớn nữa. Lần này họ chỉ đấu trong vòng kín kiểu hành động cá nhân, Nhà nước không nhúng tay vào, giả vờ vô can..."

"Có điều nếu cứ mặc cho họ càn quét thì mất thể diện lắm... Võ thuật không quyết định được cán cân đại cuộc nhưng lại là yếu tố niềm tin hết sức quan trọng. Kế hoạch lần này là vừa đối phó người Nhật, vừa để anh xuất đầu lộ diện trong giới võ thuật. Cơ hội tuyệt hảo anh nhất đinh không thể bỏ qua, tôi cũng là người luyện võ, tôi tin vao trình độ của anh...!"

"Đừng chụp cho tôi cái mũ cao thế! Đã là nhiện vụ của Tổ chức thì tôi bằng giá nào cũng phải hoàn thành..." Vương Siêu khẽ lườm Lâm Nhã Nam: "Tôi đâu phải là thiên tài? Xem tên Diệp Huyền này đi, đó mới là thiên tài chính cống! Hắn mười bảy tuổi đã luyện thông ám lực, tôi mười bảy tuổi mới tập đứng tấn..."


"Thật sự anh không chắc chắn ư...?" Nghe mấy câu của Vương Siêu, Lâm Nhã Nam bất giác nhăn mặt lo lắng.

"Người này tôi chưa từng gặp qua, sao có thể nói thắng nói thua được? Có điều tôi không phải thần tiên, tỉ võ lôi đài lại đầy bất trắc, không phải cứ võ công cao hơn là thắng đâu...!" Vương Siêu cười cười, thần thái vẫn ung dung không có chút gì lo lắng căng thẳng.

"Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh không có lòng tin chứ!" Lâm Nhã Nam nhìn kỹ Vương Siêu một lần nữa, đoạn gật gù: "Anh đi nghỉ đi, chắc không có nguy hiểm gì đâu. Dù sao Liêu Tuấn Hoa đã có sắp xếp rồi, có điều không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất..."

Vương Siêu biết Lâm Nhã Nam vừa bố trí xong các tay súng phục kích, sẵn sàng ra tay nếu những người Nhật toàn thắng…Dù sao thân phận hiện giờ của họ cũng là rất lập lờ, rất nhiều sự vụ không cần phải theo luật pháp nào hết. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Đấu võ ngầm cũng phải luôn chuẩn bị các tay súng ám sát.

Lâm Nhã Nam vừa đi ra, lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Cô đấy à? Muộn thế này còn chưa ngủ sao?" Nghe tiếng bước chân, từ xa hắn đã nhận ra Chu Giai.


"Người vừa đi ra có phải là trợ lý của anh không? Đẹp quá hả?" Chu Giai mặc chiếc áo ngủ rộng, đi dép lê, mái tóc dài chưa khô hẳn, hình như mới tắm xong.

"Không ngờ anh cũng hư hỏng như vậy, lại có cả nữ thư ký?" Chu Giai rất tự nhiên ngồi xuống ghế, đưa mắt liếc Vương Siêu.

Gặp lại lần này rõ ràng cô thoải mái hơn rất nhiều, nói cười không chút e dè.

Ánh mắt Vương Siêu nhìn lướt qua Chu Nhai, dừng lại trên đôi chân trắng như tuyết, lâu đến mức co phải co người lại, trừng mắt: "Nhìn gì? Chưa từng thấy bao giờ hả?"

Vương Siêu thu ánh mắt lại, nhát gừng: "Đương nhiên... tôi chưa từng nhìn thấy rồi..."


"Anh...!" Chu Nhai cao giọng dọa nạt, đột nhiên lại dịu dàng hẳn: "Tôi vẫn thấy rất lạ... Anh đang làm ăn ngon lành ở tỉnh S, sao lại chạy đến Sơn Đông mở võ quán? Có phải muốn tránh mấy người Triệu Quân nên mới đến Sơn Đông không? Đáng tiếc hôm đó anh bỏ đi sớm quá, nếu không tôi giới thiệu cho anh vài con cháu nhà quyền thế, chỉ cần có quan hệ tốt với họ thì đám Triệu Quân còn lâu mới dám động vào... Nhưng giờ ở Sơn Đông anh đã có quan hệ với liêu ca. Ba tỉnh Đông Bắc và Sơn Đông tiếng nói của Liêu ca có trọng lượng lắm, xem như cũng an tâm được...!"

"Tôi và Liêu ca của cô chỉ là bằng hữu võ thuật, có điều Liêu huynh quả là rất tài ba. Con nhà quyền quý mà có thể luyện võ đến cảnh giới thượng thừa như thế, thiên hạ không có bao nhiêu đâu."

"Đừng có mở miệng võ thuật, đóng miệng thuật võ được không...?" Chu Nhai khẽ bĩu môi: "Tôi thấy anh và Liêu ca rất hợp chuyện, anh phải giúp tôi thuyết phục anh ấy hỗ trợ tôi làm phim, cả anh cũng phải giúp tôi nữa..."

"Được rồi được rồi, ai bảo tôi đang mắc nợ cô chứ!" Vương Siêu thở dài vẻ chịu trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui