Bất kể là luận uy thế, hay là lực lượng, Vũ Vận Long đều không thể sánh bằng Vương Siêu.
Nếu như là trước đây, Vũ Vận Long tự kiềm chế là đại nội đệ nhất bảo tiêu, cao cao tại thượng, còn có thể chiếm được ưu thế tâm lý trên thanh uy, nhưng hiện tại vị đại nội đệ nhất bao tiêu như hắn đối diện với thanh danh cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu, ngay cả ưu thế tâm lý trên thanh uy cũng biến mất chẳng có sót lại chút nào.
Có thể nói, hắn hiện tại nếu như đi tìm Vương Siêu, e rằng so với trước kia còn phải chịu khổ nhiều hơn.
Thanh danh, địa vị của con người có lúc là một cỗ khí, khi địa vị, thanh danh của anh vẫn còn, sẽ có cỗ khí này chống đỡ, con người thậm chí vào lúc bệnh tình nguy kịch, đều có thể giữ được một hơi thở mà không chết. Nhưng một khi thanh danh, địa vị đều mất đi, cho dù là người cường tráng, cũng sẽ già yếu nhanh vô cùng.
Thanh danh, địa vị của Vũ Vận Long tuy chưa mất đi, nhưng loại ý niệm cao cao tại thượng trước kia lại bị đả kích rất mạnh.
Hắn đương nhiên không dám tìm Vương Siêu.
Từ phương diện này mà nói, cũng là vì đám người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vân Long này đã lấy cô gái Nghiêm Nguyên Nghi kia làm hạch tâm.
Nghiêm Nguyên Nghi cho dù đối diện với dạng người cường đại như Vương Siêu, dù nhiều lần bị đả kích, sau cùng vẫn có thể đột phá chướng ngại của tâm linh, sản sinh ra tâm tư phải giết Vương Siêu bằng được, còn Vũ Vận Long khi đối mặt với dạng đối thủ cường đại này lại không có được loại tính tình này của Nghiêm Nguyên Nghi.
Không phải là tâm linh của Vũ Vận Long không đủ kiên định, cũng không phải là ý chí của cao thủ Bão đan này không kiên cường, chỉ là bởi vì Vương Siêu quá cường đại. Người này giống như là bầu trời cao cao tại thượng, lực lượng cường đại như sẵn sàng nghiền nát thành bột vụn bất kỳ sự tồn tại nào dám phản kháng hắn.
"Tôi sẽ ở trên đại hội Võ đạo, cùng Vương Siêu chân chính giao thủ một lần. Mộc Bạch, chúng ta đi!"
Vũ Vận Long biết hôm nay cũng quả thật là không thể làm gì được Liêu Tuấn Hoa, sau cùng đành ném lại một câu rồi quay người bỏ đi. Lưu Mộc Bạch thở dài một tiếng, bước theo sau. Truyện được tại TruyệnFULL.vn
"Lão Vũ, cậu muốn đi đâu vậy?" Lưu Mộc Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vũ Vận Long, bước nhanh lên trước hỏi.
"Tới Di Hòa Viên, tìm người tạm thời có thể chống lại Vương Siêu. Tôi quả thật muốn hỏi kinh nghiệm từ hắn." Thì ra Vũ Vận Long là muốn tới Di Hoa Viên tìm thủ lĩnh GOD. Cho tới hiện tại, chỉ có người này là có thể giao thủ hai lần với Vương Siêu mà không chết.
Trên ghế đá dưới hàng liễu rủ của Di hòa Viên.
Thủ lĩnh GOD lông mi dài đang ngồi tĩnh tọa, bên cạnh hắn là thiếu nữ Lạc Tiểu Manh.
Lúc này, Lạc Tiểu Manh đang nhắm mắt mà đứng, cố sức thu liễm ý niệm của toàn thân, khi thân thể của cô ta đang đứng, giống như là cọc mà không phải cọc, không có bất kỳ kết cấu gì, nếu để Lâm Đình Phong nhìn thấy, khẳng định sẽ ra sức phê bình, bởi vì rất nhiều tư thế đứng của cô ta đã sai, đứng thành tứ bất tượng.
Có điều thủ lĩnh GOD lại không hề để ý đến tư thế của Lạc Tiểu Manh là sai hay là đúng, mà chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh như nước của cô bé này. Từ hô hấp của Lạc Tiểu Manh, hắn biết được rằng cô ta đã từ từ tiến vào được cảnh giới thâm trầm.
Quyền pháp mà hắn dậy Lạc Tiểu Manh, không hề có bất kỳ chiêu thức gì, mà là tĩnh, thu tâm. Đạt tới cảnh giới cực tĩnh, sau đó từ trong động mà sinh ra tĩnh.
"Cảnh giới cực tĩnh, giống như là cây cối trong ngày đông, lá cây đều rụng hết, thân cây khô héo, là một phiến tử tịch, không có bất kỳ sinh cơ nào. Khi đạt tới cảnh giới này thì có thể sinh tử tuần hoàn một cách tự nhiên, từ đó mà lục đục muốn động, giống như là ngày xuân đang tới vậy, trên cành cây khô héo sẽ tự nhiên đầm trồi nảy lộc. Chiêu thức của cô, chính là phải giống như sự đâm trồi nảy lộc của ngày xuân, sinh ra từ trong tử tịch. Đây mới là công phu thượng thừa của võ công, nếu một người dùng ý nghĩ để sử dụng chiêu thức, vậy thì sẽ không thu được kết quả tốt, chiếu thức là phải tự nhiên mà sinh ra, là cầu sống trong chết, không giết chết mình thì làm sao biết được sống lại sẽ như thế nào?"
Thủ lĩnh GOD chậm rãi nói.
Khi hắn đang dạy Lạc Tiểu Manh, bên bờ hồ đối diện xuất hiện một người, người này dáng rùa lưng hạc, bộ dạng trung niên, mặc một bộ đồ bình thường, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Ông ta là Ba Lập Minh.
Ba Lập Minh có quan hệ rất rộng ở quốc nội, ở trong lao ngục ba mươi năm, dạy ra vô số đệ tử, trong đó có người là thương nhân lớn, có người là đại ca hắc đạo, thậm chí có lãnh đạo của võ cảnh, bộ đội. Hơn nữa ông không phải là dạng bị quốc gia chú ý giống như Vương Siêu, cho nên ông ta về nước rất dễ dàng, muốn đi thì đi, muốn về thì về.
Ông ta hiện tại cuối cùng cũng tới Bắc Kinh, hơn nữa còn tìm thấy thủ lĩnh GOD.
Đúng vào lúc Ba Lập Minh tới Bắc Kinh, tìm được thủ lĩnh GOD thì Liêu Tuấn Hoa cũng bắt đầu hành trình, bí mật tới Indonesia.
Có điều, sự thanh tịnh của Vương Siêu và Đường Tử Trần cũng đã đến hồi kết thúc. Lúc này, Nam Dương đang nổi lên một trường phong ba lớn. Phong ba này không phải giống như lần trước, Đường môn và quân chính phủ phát sinh xung đột vũ trang quy mô lớn, mà là tới từ thị trường hắc quyền địa hạ của Nam Dương.
"Sư phụ, mấy ngày gần đây, Hơn một trăm sân đấu hắc quyền dưới sự khống chế của Đường môn đột nhiên có một lượng lớn quyền thủ tràn vào, trận đấu nào cũng đông nghịt, sinh ý của chúng ta thịnh vượng vô cùng, thu nhập của mấy ngày nay gần bằng cả năm trước rồi."
Giữa trưa, Vương Siêu đang tản bộ bên bờ biển, nhìn sóng biển dạt dào, thần thái nhàn nhã. Hắn đã nhận được tin tức của Liêu Tuấn Hoa, có điều hắn không chuẩn bị gặp Liêu Tuấn Hoa, bởi vì Đường Tử Trần muốn tự mình đi gặp gã.
Có điều, hắn tuy không gặp Liêu Tuấn Hoa, nhưng Đàm Văn Đông lại đột nhiên chạy tới vào lúc hắn đang tản bộ.
"Ồ? Sân đấu hắc quyền địa hạ ư? Những thứ này đều do một số võ quán khống chế, Đường môn chúng ta trực tiếp ăn phần trăm. Nhưng chuyện này ngươi có kinh nghiệm hơn ta, tới hỏi ta làm gì?"
Vương Siêu rất lấy làm lạ, Đàm Văn Đông không ngờ lại đem mấy chuyện nhỏ này ra hỏi hắn.
Hắc quyền của Nam Dương, sân cách đấu địa hạ so với vùng duyên hải của quốc nội thì thịnh vượng hơn nhiều, bên trong tràn ngầm máu tanh và chém giết, thủ đoạn bạo lực cũng tàn khốc tới cực điểm, dã tính tàn khốc của con người ở nơi đây cũng được phát huy tới cực điểm.
Vương Siêu cũng biết rằng, sân đấu hắc quyền của Nam Dương rất phức tạp, hơn nữa số lượng cũng nhiều, chỉ chu vi của thành thị Jakarta thôi cũng có hơn trăm cái lớn nhỏ rồi. Khống chế quyền tràng có bang hội thổ địa của Indonesia, có quan viên chính phủ, có một số đầu não của quân phương chính phủ. Đường môn là lão đại của thế lực ngầm ở Indonesia, có địa bàn lớn nhất, quy mô cũng lớn nhất, mỗi năm cũng có lợi nhuận khổng lồ.
Có điều Vương Siêu trước giờ cũng chưa từng hỏi về chuyện này, cũng chưa từng tới những địa bàn đó.
Không chỉ hắn, cho dù là Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng ba quyền sư người Hoa có danh tiếng nhất ở Nam Dương cũng đều không tới địa bàn của hắc quyền.
Dẫu sao thì võ thuật gia không phải là cỗ máy giết người, cũng không phải là cách đấu gia. Võ thuật là bao gồm tu dưỡng tâm linh, kết tủa văn hóa, bồi dưỡng khí chất, khai phát học vấn trên nhiều phương diện về sinh mệnh lực của bản thân chứ không phải là đánh nhau, giết người một cách man rợ.
Mà sân đấu hắc quyền, ngoại trừ giết người, cách đấu ra thì cái gì cũng đều là giả dối, tất cả đều là luật rừng man rợ. Người thích ứng được thì sống sót, không thích ứng được thì tử vong. Tất nhiên những võ thuật đại sư này không thể đến đó rồi.
Còn một số vấn đề về quản lý sân đấu hắc quyền, Vương Siêu càng không cần phải quan tâm, tất cả đều giao cho Đàm Văn Đông đi xử lý. Con người của Đàm Văn Đông vốn chính là khởi nghiệp từ hắc bang ở quốc nội, có rất nhiều thủ đoạn quản lý, ở phương diện quản lý thì cường đại hơn Vương Siêu nhiều.
"Bởi vì sự tình không bình thường, rất có thể là có liên quan đến sư phụ, bởi vì, gần đây bên ngoài Jakarta, bên trong một địa bàn lớn nhất, xuất hiện rất nhiều người xem kỳ lạ, đồng thời, trong một số sân đấu hắc quyền của người bản địa Indonesia cũng có thêm rất nhiều quyền thủ cường hãn, đối kháng với sân đấu của chúng ta, đánh chết không ít người. Ngay cả một đồ đệ của Bạch Tuyền Di cũng xảy ra chuyện, bị người ta đánh cho gân cốt toàn thân gãy hết, trở thành phế nhân. Dạng quyền thủ cường hãn như thế này, con hoài nghi rất có thể là nhắm vào sư phụ mà tới?"
Đàm Văn Đông trầm tĩnh nói.
"Nhắm vào ta ư?"
Vương Siêu cười cười: "Chuyện của sân đấu hắc quyền các người, sao lại nhắm vào ta mà tới được? Ngươi phân tích cho ta nghe xem nào? Vả lại, Linh nhi đâu? Chẳng lẽ nó không đi xem náo nhiệt à?"
"Thứ nhất, căn cứ vào tin tức mà con nhận được, một số sân đấu hắc quyền của bang hội Indonesia bản địa đã mời được một số quyền thủ tới, rất có thể là tới từ trại huấn luyện hắc quyền lớn nhất, trại huấn luyện Siberia. Bởi vì lúc con ở quốc nội tổ chức Văn Đông hội, cũng từng tới tham quan một số đại hạ quyền tràng của Tam giác vàng, những cỗ máy sát nhân ở đó toàn bộ đều là người xuất thân từ trại huấn luyện Siberia, ai ai cũng cao to cường tráng, quyền pháp đơn giản mà hữu hiệu, đặc biệt là năng lực chịu đòn đặc biệt cường hãn. Rất rõ ràng, một nhóm quyền thủ lần này tới đây rất giống với những người đó.
Thứ hai, người trong giới hắc quyền lần này đã thông đồng với quân phương của nước Nga, đã xâm nhập vào đại hội Võ đạo. Mà sư phó người là một người mạnh nhất trong Võ đạo đại hội lần này, là cao thủ đệ nhất thiên hạ, bọn chúng không thể không thăm dò thực lực của người. Nhưng, bọn chúng đương nhiên không thể tới Đường môn của chúng ta gây chuyện, thế là chỉ đành phái một nhóm quyền thủ lợi hại tới, thông qua việc càn quét sân đấu hắc quyền của chúng ta để dụ người xuất thủ, ý đồ muốn nắm bắt được chính xác thực lực của người.
Thứ ba, vùng hắc quyền của bang hội bản xứ Indonesia và vùng hắc quyền do nhân viên quân chính khống chế đã bắn tiếng, lần này muốn càn quét quyền thủ của chúng ta. Không phải là muốn dụ sư phó ra thì là gì?
Thứ tư: Lần này người xem bên trong sân đấu hắc quyền có thêm rất nhiều nhân vật thần bí, có người Nga, có người Nhật Bản, cũng có người Hàn Quốc, thậm chí còn có người trong Hồng môn, và một số người thần bí của quốc nội. Rất có thể là đã nhận được một số tin tức, muốn xem giới hắc quyền thông qua việc hoành tảo sân đấu của chúng để bức sư phụ ra mặt như thế nào."
Đàm Văn Đông thoáng chốc đã phân tích ra bốn điểm một cách rõ ràng rành mạch.
"Càn quét sân đấu hắc quyền của chúng ta, bức ta xuất thủ ư?" Vương Siêu cảm thấy buồn cười: "Cao thủ Nam Dương của chúng ta nhiều như mây, dù có thể nào đi nữa thì cũng không đến lượt ta ra tay đâu."
"Đúng là vậy, có điều một số quyền thủ quả thật là rất lợi hại. Ngay cả đám người Bạch Tuyền Di, Sa Lượng, Diệp Hồng cũng đi rồi, bọn Lữu Lão Lộ cũng đi, sư tỷ cũng đã đi. Sư phụ người chẳng lẽ không muốn đi xem thử ư?" Đàm Văn Đông gật gật đầu.
"Ồ? Nếu là liên quan đến đại hội võ đạo, ta tới xem cũng tốt. Ngươi nói có rất nhiều nhân vật bí mật tới, ta cũng thực sự muốn xem xem đó là những nhân vật thần bí nào? Giới hắc quyền gì đó, trại huấn luyện Siberia gì đó? Dám tới đại bàn của Đường môn chúng ta gây rối nhằm bức ta phải xuất thủ ư? Thú vị, rất thú vị."
Vương Siêu gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...