Vì Lôi Đằng đại hiển thần uy, lần này hành trình đến Hải thị có thể nói là thắng lợi trở về.
Bọn họ vừa mới trở lại Đại Thành, còn chưa kịp bước vào Vân gia phường thì chuyện Lôi Đằng một đao giết địch đã truyền ra khắp nơi.
Cũng may là bên trong lời đồn không đề cập đến chuyện hai người là vợ chồng, còn ở chung phòng suốt một ngày, một đêm. Đại đa số lời đồn đại đều nói tới chuyện hắn chỉ dùng một đao đã giết chết kiêu cốt, miêu tả rất sống động, giống như mọi người đều thấy tận mắt nhìn thấy.
Sau khi trở lại Vân gia phường, nàng mấy lần đều mơ tưởng van xin hắn phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện giữa hai người, tuyệt không thể tiết lộ nửa câu. Hắn mặc dù không nói, nhưng lại kiên trì cho rằng hai người cần phải tiếp tục "Làm" .
Chỉ cần có cơ hội, Lôi Đằng sẽ tóm lấy nàng, đưa đến nơi bốn bề vắng lặng, càn rỡ làm loạn.
"Lôi Đằng, ngươi đừng làm rộn, ta... ngươi... A..." Nàng thở dốc, thân thể càng lúc càng mềm đi. "Không phải đã nói... Một lần thôi sao?"
Người nào đó trong kho thuốc vẫn quấn lấy nàng.
"Cái gì mà một lần, ta chưa hề nói là mấy lần!"
"Nhưng ngươi chỉ chém có một đao."
"Nếu vậy để ta quay trở lại chém cái tên ngu ngốc kia hai đao."
Đậu Khấu đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra. "Ta không có ý đó. Ngươi đừng làm loạn nữa, Vân đại phu sẽ phát hiện ra mất."
"Sẽ không đâu. Chỉ cần nàng đừng phát ra âm thanh là tốt rồi."
"Nhưng..." Nàng quơ tay bắt được bàn tay đang kéo quần áo của nàng xuống, vừa thẹn vừa giận oán trách."Âm thanh của ngươi so với ta còn lớn hơn mà!"
Một cánh tay khác thừa dịp nàng đang phân tâm nói chuyện, dễ dàng chạy vào trong quần áo của nàng. Ngón tay thô ráp khuấy động mọi giác quan khiến mặt nàng càng đỏ hơn, khẩu khí cũng tiêu tan mất.
"Nhìn xem, nàng cũng muốn ta." Ngón tay cái của hắn mơn trớn nụ hoa căng cứng trên ngực nàng, cười đắc ý.
"Ta không có —— "
Lời còn chưa nói hết, hắn đã cúi đầu hôn nàng thật sâu.
Bị cướp mất quyền lên tiếng, Đậu Khấu đành mặc cho Lôi Đằng định đoạt, ở trong ngực của hắn yêu kiều thở dốc. Mỗi lần như vậy, chỉ cần nàng nghe thấy bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, nàng cũng chỉ có thể cắn vào vai hắn, cố nén âm thanh hoan ái như từng trận, từng trận sóng triều dâng lên trong cổ họng.
Hắn cường thế cùng với bá đạo, làm cho nàng không cách nào phản kháng. Mặc dù hắn mỗi lần được như ý cũng không bị người nào phát hiện, nhưng nàng luôn kinh hồn táng đảm, chỉ sợ bị bắt gian tại trận… có lẽ, thậm chí còn không phải ở trên giường...
Đang trong lúc nàng mặc hắn từng bước, từng bước tàn sát bừa bãi, bên ngoài kho thuốc đột nhiên vang lên tiếng gọi:
"Đậu Khấu cô nương! Đậu Khấu cô nương! Cô nương ở đâu a?"
Nàng sợ đến tê dại cả da đầu, lập tức từ trong ma lực của hắn tỉnh lại.
"Có người tìm ta." Nàng khẩn trương nói khẽ.
"Đừng để ý tới." Lôi Đằng nhíu mày không vui, cúi đầu lại muốn hôn nàng.
Nàng vội vàng đưa tay lên cặp môi mỏng, mặt đỏ tới tận mang tai, thanh âm càng nhỏ hơn: "Không được, đó là Trần thẩm, nếu bà ấy không tìm được ta, sẽ kêu nhiều người khác đi tìm."
Lôi Đằng mày rậm nhíu lại càng chặt hơn.
Hắn trừng mắt nhìn nụ hoa nhỏ nhắn đỏ hồng, nhìn đôi môi đầy đặn mọng ướt, sắc đẹp của tiểu nữ nhân này có thể ăn được, hắn thực sự rất muốn liều lĩnh đem nàng “ăn” ngay lập tức.
"Ta xin ngươi, nếu bị người khác phát hiện, ta sẽ rất thảm." Nàng vội cầu khẩn, hai mắt rưng rưng lệ, vẻ mặt quẫn bách thẹn thùng lại càng khiến người khác phải thương tâm.
Cho dù không tình nguyện, Lôi Đằng rốt cục vẫn phải buông tay ra.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng sửa sang lại quần áo lấy chỉnh tề, thắt lại sợi dây buộc tóc gắn mấy quả chuông nhỏ bằng vàng rồi mới ra mở cửa gọi: "Trần thẩm, ta ở đây."
Phụ nhân đang cầm ô tìm người, nghe tiếng nàng liền quay đầu lại.
"May quá, ta tìm cô nương khắp nơi." Nhìn thấy Đậu Khấu, Trần thẩm vội vàng chạy tới. "Ủa, Đậu Khấu cô nương, sao cô nương lại ở trong kho thuốc?"
"A, vì trời mưa to, ta sợ kho thuốc bị dột cho nên tới đây xem thế nào." Mặt nàng đỏ hồng, vội vã nói sang chuyện khác. "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mặc dù nhìn thấy khuôn mặt tối tăm của nam nhân cao lớn phía sau Đậu Khấu, nhưng mọi người cũng đã sớm quen chuyện hắn luôn đi theo Đậu Khấu rồi, cho nên Trần thẩm cũng không nghĩ ngợi gì.
"Bên ngoài có đôi vợ chồng tìm tới tận cửa, nói là cha mẹ của rồng cục cưng. Vân đại phu muốn ta tìm cô nương đưa rồng cục cưng tới phòng khách!"
Người trong nhà không ai bế nổi rồng cục cưng, lúc này, nó đang ở trong phòng nàng ngủ khì khì như heo con.
Đậu Khấu sửng sốt."Cha mẹ của rồng cục cưng?"
"Đúng vậy!" ánh mắt Trần thẩm liếc trộm Lôi Đằng một cái. "Bọn họ đợi ở phòng khách. Bọn họ nghe nói trước đó vài ngày ở Hải thị, có một nam nhân chém chết kiêu cốt mang theo một đứa con nít đeo chiếc khóa vàng ở cổ, rất giống hải tử bị lạc đường của họ cho nên mới tìm đến đây."
Đậu Khấu nghe xong rất cao hứng, quay đầu lại nói: "Thật tốt quá, chúng ta mau dẫn rồng cục cưng tới phòng khách đi."
Đúng vậy, thật sự là quá tốt!
Quả thực là rất đáng mừng!
Hắn rốt cục có thể thoát khỏi con rồng nhỏ đó rồi!
Lôi Đằng tinh thần phấn chấn, lập tức ra khỏi kho thuốc, bước nhanh dưới trời mưa đi đến phòng Đậu Khấu, tóm cổ rồng cục cưng, xách lên như xách một con mèo nhỏ, xoay người đi về phía phòng khách.
"A a a, Lôi Đằng, ngươi cẩn thận một chút, cục cưng còn đang ngủ kìa!" Đậu Khấu cầm ô, đuổi ở phía sau nói lớn.
Nữ nhân này thật quá dài dòng.
Hắn liếc mắt, nhưng vẫn đổi tay từ xách cổ sang nắm eo rồng cục cưng, coi như là đáp lại lời nàng. Hắn mặc dù đổi tay, nhưng vẫn là dùng mấy ngón tay túm chặt eo của rồng cục cưng.
"Ngươi không thể bế nó tử tế được hay sao?" Đậu Khấu thật sự nhìn không vừa mắt. "Chờ chút nữa nếu để cho người ta nhìn thấy, lại nghĩ chúng ta ngược đãi rồng cục cưng, lúc ấy thì làm thế nào?"
"Ngược đãi?" Hắn hừ lạnh một tiếng."Đem đứa bé này ném lung tung không phải chúng ta."
"Trong chuyện này nói không chừng có nguyên nhân của nó, ngươi xem, không phải bây giờ bọn họ cũng đã tìm tới cửa rồi hay sao?"
"Gần một tháng rồi, động tác cũng quá chậm" Lôi Đằng nhăn mày, khuôn mặt khó chịu. "Bản thân ta muốn tận mắt xem xem tên ngu ngốc đánh rơi hài tử là kẻ nào."
Nhìn sắc mặt hắn căng thẳng, nàng bỗng nhiên bật cười.
Ngắm khóe miệng đang mỉm cười của Đậu Khấu, hắn vẫn không ngừng cước bộ, tiếp tục đi về phía phòng khách, vừa nhướn mày hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Nàng cười càng ngọt ngào hơn.
"Thật ra thì ngươi rất quan tâm đến rồng cục cưng, đúng không?"
"Quan tâm?" Lôi Đằng đột nhiên dừng bước lại, trừng mắt nhìn nàng, đem rồng cục cưng giơ lên đến trước mặt nàng. "Nó sao?"
Dung nhan tuấn mỹ tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gần như nghiến răng, nghiến lợi hỏi: "Ngươi nói ta quan tâm đến một kẻ cả ngày ở trên người của ta bò qua, bò lại, nắm lấy sừng của ta, biến ta thành ngựa gỗ, còn nhểu dãi đầy đầu ta sao?"
Rồng cục cưng ngủ ở trong tay hắn tựa hồ chẳng hề cảm thấy không thoải mái, vẫn ngủ khò khò đến nỗi nước mũi cũng thổi thành bong bóng phật phồng, phập phồng.
Đậu Khấu nhìn rồng cục cưng, lại nhìn bàn tay ngăm đen nắm ngang hông nó.
Chợt thấy bàn tay to lớn tựa hồ phải dùng nhiều sức. Thực tế, Lôi Đằng rất cẩn thận, hoàn toàn không làm đau con nít. Lực đạo của hắn khống chế vừa đủ.
Nếu như hắn chán ghét con rồng này hay một chút cũng không quan tâm, thì đâu có chuyện hắn điều chỉnh lực đạo không để cho rồng cục cưng thức giấc, mà để nó tiếp tục ngủ lăn lóc như heo?
Nhìn sắc mặt hắn xanh mét, Đậu Khấu cố nhịn cười.
Sự quan tâm của nam nhân này không phải giắt trên đầu môi chót lưỡi. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
"Được rồi, được rồi, là ta lầm, ngươi tuyệt đối không quan tâm tới nó." Nàng tránh làm cho hắn tức giận. "Bây giờ, chúng ta có thể tới phòng khách để cho nó nhận người thân được không?" Ở gần hắn lâu ngày, nàng dễ dàng thăm dò được tính tình của hắn.
Lôi Đằng hừ một tiếng, vẫn còn đang oán giận.
"Quan tâm? Hừ, ta mới không thèm quan tâm tới con rồng nhãi ranh này. Cho dù ta quan tâm, thì cũng là vì nó luôn gặm đầu của ta. Có thể thoát khỏi nó mới là điều ta quan tâm nhất!"
Không dám nói thêm gì nữa, Đậu Khấu cố nín cười, im lặng cầm ô đi bên cạnh hắn.
Mặc dù hắn luôn ngại phiền toái, nhưng mỗi lần ra ngoài đều mang rồng cục cưng đi theo. Nhớ tới lần trước đi Hải thị, hắn thật ra cũng có thể để oa nhi ở lại Vân gia phường, nhưng vẫn không nói tiếng nào mà mang nó theo. Bởi hắn biết, nếu không có hắn, rồng cục cưng sẽ chẳng được đi đâu.
Đậu Khấu len lén nhìn trộm Lôi Đằng một cái.
Bây giờ, nàng lại thấy trong lòng tương đối lo lắng, không biết đối với cha mẹ của rồng cục cưng, hắn có xông lên gầm thét, hung hăng dậy dỗ những kẻ sơ ý đến nỗi con của mình cũng có thể làm rơi được hay không?
Trời mưa to, hai người đi xuyên qua đình viện, lên hành lang gấp khúc, rất nhanh đã đi tới phòng khách.
Vừa mới bước chân qua cửa, đã nhìn thấy bên trong có một cặp vợ chồng đang lo lắng ngồi đợi. Nam cao lớn cường tráng, nữ xinh xắn động lòng người.
Nghe thấy có tiếng người vào sảnh, cả hai vội vàng song song quay đầu lại.
AAAAAA... Sắp gầm lên rồi! Sắp gầm lên rồi!
Đậu Khấu bịt tai, hai mắt nhắm nghiền, đợi Lôi Đằng kia nổi trận lôi đình, gầm thét dạy dỗ tội sơ ý của cha mẹ rồng cục cưng, rồi thì cả hai sẽ choáng váng vì sợ hãi cho mà xem.
A, Chuẩn bị rồi...! Sắp rồi!
Ơ… Sao lâu thế nhỉ?
Đợi mãi không nghe thấy gì, nàng buông tay, kinh ngạc mở mắt.
Trên gương mặt tuấn tú của Lôi Đằng, không những không có chút giận dữ nào, ngược lại xuất hiện vẻ mặt có ba phần kinh ngạc, bảy phần đương nhiên.
Hắn nhìn đối phương, một hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"Đáng lẽ ta phải sớm biết tên ngu ngốc đó chính là ngươi mới phải."
Hắn nên sớm đoán ra được người này mới phải!
Trừ cái tên Hồng Phi ngu ngốc này ra, làm gì còn có con rồng ngu xuẩn nào khác có thể đánh rơi cả con của mình được chứ?
“Đại vương, ta rất nhớ ngài”
Nhìn thấy Lôi Đằng, Hồng Phi kêu lên kinh ngạc, thậm chí mừng đến phát khóc, nước mắt lập tức tuôn ra dàn dụa như hai dòng suối. Hắn sốt ruột hóa vọng động, hướng Lôi Đằng bay đến. “Đại vương —— “
Ầm!
Lôi Đằng phất tay một cái, đánh hắn bay vèo lên cao, đụng vào vách tường rồi nặng nề rơi xuống.
“Này, ngươi làm gì thế?” Mắt thấy trượng phu bị đánh, lại thấy đối phương “bắt” mất con trai bảo bối của mình, nữ nhân xinh xắn tức giận rút trường tiên bên hông ra quất thẳng về hướng Lôi Đằng. “Trả con cho ta!” (trường tiên: chiếc roi dài)
Hồng Phi ngồi phịch ở góc phòng, khóe mắt vẫn rơi lệ đầm đìa, nhìn thấy thê tử rút binh khí ra, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng chống nhẹ tay trên mặt đất, tung mình nhào tới giữa không trung, bắt được ngọn Ngọc Ô Tiên đang xé gió bay tới. (Ngọc Ô Tiên: cây roi đen như ngọc)
“Kiều Kiều, dừng tay!” Hắn vội la lên.”Không được đánh người này.”
“Tại sao không được? Hắn đánh chàng mà! Tên ngốc này, cản cái gì mà cản?” Kiều Kiều dậm chân, giận dữ trừng mắt nhìn trượng phu, chiếc váy đỏ trên người nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn. “Buông roi ra, đã làm mất con còn chưa đủ, giờ chàng còn muốn để cho người ta vũ nhục mình nữa hay sao?”
“Người đó là Long Vương !”
Viêm Kiều Kiều sửng sốt.
“Long Vương?”
Hồng Phi gật đầu lia lịa, túm lấy thê tử, lập tức quỳ xuống, thái độ vô cùng kính sợ.
“Hồng Phi tham kiến Long Vương .”
“Không phải chàng nói Vương đã bị phong ấn rồi sao?” Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi trượng phu. Vừa nghe thấy tên Long Vương, nàng sợ hãi đến nỗi chiếc váy đỏ cũng bị nhạt hết cả màu.
“Ngài chỉ dùng một chưởng đã đánh bay ta mà nàng còn không tin sao?” Hồng Phi khẩn trương nói nhỏ.
Kiều Kiều suy nghĩ một chút.
“Người khác nói thiếp liền tin ngay, chàng nói thì thiếp còn phải suy nghĩ đã.”
“Hồng Phi, xem ra lão bà ngươi cưới, thật cũng không đần.” Lôi Đằng vẫn đứng ở chỗ cũ, từ trên cao ngạo nghễ đưa mắt nhìn xuống hai vợ chồng đang quỳ trên mặt đất, liếc nhìn Kiều Kiều rồi chậm rãi nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể đứng dậy tự mình tới thử một lần.” (lão bà: vợ)
Kiều Kiều trong lòng run lên bần bật.
Mắt vừa thấy trượng phu bị đánh, nàng tức thì hỏa dục công tâm (giận quá mất khôn), nhất thời không phát hiện ra. Lúc này cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện nam nhân trước mắt chẳng những tuấn mỹ ma mỵ, hơn nữa từ trên người của hắn không hề cảm nhận được bất kỳ chút long khí nào.
Người nam nhân này đem tất cả khí tức trên người dấu đi nhưng lại có thể dưới hình dạng con người dùng một đao chém chết kiêu cốt, một cái phất tay đánh ngã Hồng Phi.
Yêu lực cường đại như vậy vốn là dị năng thiên bẩm của Long Vương, cho dù nàng có sống thêm ba trăm năm nữa cũng không thể tu luyện thành. Ngay cả Hồng Phi nàng còn đánh không lại, huống chi Long Vương trong truyền thuyết luôn bách chiến bách thắng, không có kẻ nào địch lại được hắn.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lôi Đằng, nàng bỗng nhiên không dám nhìn thẳng nữa, trong lòng run sợ cúi đầu xuống.
“Kiều Kiều không dám.” Nàng sắc mặt tái nhợt, quỳ còn thấp hơn cả trượng phu, xiêm y gần như biến thành màu trắng xám. “Kiều Kiều tham kiến Long Vương”
Lôi Đằng không nói một lời, hai vợ chồng quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống thành vũng.
Một hồi lâu sau, hắn mới mở miệng.
“Hồng Phi, đây là thê tử của ngươi?”
“Vâng” Hồng Phi vóc người to con cung kính trả lời.
“Còn đây…” Lôi Đằng giơ rồng cục cưng trong tay lên trước mặt hắn xác nhận lần cuối: “…là con của ngươi?”
“Vâng” Hồng Phi ngẩng đầu, nhìn rồng cục cưng đang ngáy khò khò, vui vẻ gật đầu lia lịa: “Nó là Xích Lam con trai của thuộc hạ.”
“Ta vẫn biết ngươi rất hồ đồ. Nhưng không nghĩ là ngươi có thể ngốc đến nỗi ngay cả con của mình cũng có thể làm rơi được.” Lôi Đằng đem rồng cục cưng đang ngủ say tiến thẳng tới trước mặt thuộc hạ. “Ngươi đang giở trò quỷ gì? Tại sao lại đem con mình ném ở trong núi?”
“Bẩm Đại vương, Hồng Phi cũng không phải là cố ý. Hôm đó thuộc hạ hiện nguyên hình chở Lam nhi về nhà, trên đường đi nó ngủ say quá, cũng không biết bị rớt xuống lúc nào…” Con rồng ngốc nghếch càng nói càng lúng túng, dùng bàn tay gãi gãi sau gáy: “Khi về đến nhà, hạ thần mới phát hiện ra, liền vội quay lại đường cũ để tìm nhưng chẳng thấy hài tử đâu.”
Đậu Khấu vẫn yên lặng đứng bên cạnh Lôi Đằng, nghe đến đây mới giật mình buột miệng hỏi: “Trước khi về đến nhà, ngươi không hề phát hiện ra sao?” Con rồng này thật là, thật là “hiếm có khó tìm” đó nha!
Nàng từng đọc qua thẻ trúc của Vân đại phu nên biết rằng loài rồng không dễ sinh được long tử (rồng con), nên từ trước đến giờ luôn được cha mẹ nuông chiều, che chở. Không nghĩ tới lại có một con rồng có thể khinh suất đến ngay cả con mình bị rơi lúc nào cũng không biết.
Lôi Đằng nhíu mày, nhìn tên thuộc hạ nổi tiếng hữu dũng vô mưu.
“Không phải ngay cả trời mưa ròng rã mấy ngày hôm nay cũng đều là ngươi giở trò quỷ đấy chứ?”
Hồng Phi nhớ lại thì chỉ muốn tìm được cái động nào đó để chui vào.
“À, cái đó thì…” Vì thể diện, hắn kiên cường nói.”Đó là do Kiều Kiều khóc.”
Bị trượng phu vu khống, Kiều Kiều đang quỳ dưới đất chợt nhảy dựng lên.
“Nói nhảm!” Nàng mới không phải người khóc lóc! “Rõ ràng chính là chàng khóc, thiếp muốn chàng đừng khóc nữa, nhưng chàng vẫn không chịu nghe, khóc mãi không thôi!”
“Kiều Kiều! Quỳ xuống! Quỳ xuống!”
Kiều Kiều lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít trở lại tư thế cũ. “Xin Long Vương thứ tội.”
Tận mắt chứng kiến cảnh vợ chồng Hồng Phi phân trần, Đậu Khấu mở lớn hai mắt, đối với Hồng Phi tăng thêm vài phần “ngưỡng mộ”.
Trông mặt mà bắt hình dong quả nhiên là sai lầm. Nếu Kiều Kiều không nói, nàng không sao nhìn ra được nam nhân cường tráng, mạnh mẽ này hóa ra lại rất thích khóc.
“Mực nước sông ngòi tăng quá nhanh rất dễ làm vỡ đê.” Lôi Đằng nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ, khẩu khí bên trong có chút oán giận.
Nếu thật sự mưa lớn làm đê bị vỡ chắc chắn tiểu nha đầu bên cạnh sẽ bắt hắn ra ngoài đắp đê. Sáng nay nàng đã mấy lần đề cập tới chuyện muốn ra ngoài bờ đê xem xét tình hình rồi.
Nghe thấy khẩu khí khác thường của Long Vương, vợ chồng Hồng Phi vội cuống quít dập đầu.
“Là thuộc hạ có lỗi.” Hồng Phi dập đầu “bang bang bang” xuống sàn nhà đến đỏ cả trán.
“Xin Long Vương thứ tội!” Kiều Kiều vội nói.”Chúng thần sẽ chịu trách nhiệm thu hồi nước mưa lại.”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hai vợ chồng, Đậu Khấu mềm lòng đưa tay kéo kéo Lôi Đằng, nháy mắt làm ám hiệu với hắn.
Rất tiếc, Long Vương không hiểu ám hiệu.
“Làm cái gì vậy” Hắn bất mãn hỏi.
Nàng thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói cho thật rõ ràng. “Ngươi còn chờ gì nữa? Mau trả cục cưng cho họ đi, người ta tìm con cũng đã lâu lắm rồi.”
Vợ chồng Hồng Phi đang dập đầu không dứt, vừa nghe thấy lời nói của Đậu Khấu liền tỏ thái độ vô cùng cảm kích, ánh mắt nhìn nàng vừa hoang mang, vừa kính sợ.
Cô gái nhân loại này là ai mà lại có thể mở miệng sai khiến Long Vương?!
Khó tin hơn nữa là Long Vương lại nghe theo một cách hết sức biết điều.
Lôi Đằng đưa rồng cục cưng trong tay ra, hai vợ chồng vội vàng muốn đón lấy để được nhanh chóng ôm ấp con trai bảo bối vào lòng.
Hồng Phi vươn tay dài hơn nhưng Lôi Đằng lắc đầu.”Không thể giao cho ngươi được.” Hắn đưa rồng cục cưng cho Kiều Kiều. “Chiếu cố nó cho thật tốt, đừng để mất nó lần nữa.”
Kiều Kiều ôm lấy con, mừng rỡ gật đầu lia lịa. “Khấu tạ Long Vương, Kiều Kiều đến chết cũng không quên đại ân đại đức của Long Vương!” Nàng nhìn con yêu bé bỏng đang nằm trong ngực, hai tay run rẩy, thiếu chút nữa rơi lệ.
Đậu Khấu kéo kéo ống tay áo Lôi Đằng, hào hứng nói: “Này, người ta đã tới nhà thì là khách, ngươi đừng để cho bọn họ quỳ như vậy nữa!” Hắn lấy ở đâu ra đạo lễ đối đãi với khách như vậy chứ?
Khách?
Lôi Đằng nhíu mày nhìn nàng một cái.
Khách nào? Chẳng qua chỉ là một tên thuộc hạ cùng thê tử của hắn chứ khách nào.
Song cặp mắt tỏa sáng cùng vẻ mặt hưng phấn thân thiện của nàng không để cho hắn có cơ hội để giải thích, nàng đắc ý, dứt khoát vung tay lên:
“Các ngươi đứng lên đi!”
Nữ nhân phàm trần này lại một lần nữa sai khiến Long Vương! Hơn nữa, nhìn thái độ của nàng ta giống như là sớm tập mãi thành thói quen rồi!
Hồng Phi cùng Kiều Kiều trao đổi cho nhau ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ tạ ơn xong, vừa mới đứng dậy, Đậu Khấu đã vội vàng đi tới: “Hoan nghênh các ngươi tới Vân gia phường, các ngươi tìm cục cưng khắp nơi chắc cũng mệt rồi. Mau ngồi xuống đi.”
Nàng ân cần kéo vợ chồng họ tới bên bàn trà, còn Lôi Đằng không cần chào hỏi gì đã sớm phối hợp ngồi xuống.
Khi trước mặt mỗi người đều được rót đầy một chén trà nóng thơm ngào ngạt, bấy giờ Đậu Khấu mới nghĩ đến: “A, đúng rồi, Vân đại phu đâu? Sao không thấy người ở đây?”
Kiều Kiều liền hỏi: “Có phải cô nương muốn nói đến nam nhân mặc bạch y không?”
“Đúng đúng đúng, chính là người!”
“Vừa rồi có người đến tìm, nói là có bệnh nhân bộc phát bệnh rất nặng, mời đại phu đi theo khám chữa rồi .”
“Ra vậy.”
Đậu Khấu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút. Mấy ngày ẩm ướt liên tiếp, hàn khí xâm nhập vào thân dễ gây ra ổ bệnh, cũng là thời điểm mà những người sẵn có bệnh trong người dễ bị tái phát, khó trách Vân đại phu lúc nào cũng bận rộn.
Nàng quay lại, nhìn thấy hai vợ chồng vẫn còn đứng bên cạnh bàn vuốt ve cục cưng, liền nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống hàn huyên đi, các ngươi đã bao lâu rồi không gặp nhau?” Nàng nhiệt tình hỏi thăm.
“Năm trăm năm.” Hồng Phi trả lời, không dám ngồi xuống.
Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của hai người, Đậu Khấu bất đắc dĩ len lén lấy khuỷu tay huých nhẹ Lôi Đằng, nương sát vào tai hắn, nhỏ giọng phân phó.
“Ngươi bảo bọn họ ngồi đi!”
Hắn nhìn nàng một cái, lãnh đạm trả lời.”Bọn họ đứng quen rồi.”
Hồng Phi cùng Kiều Kiều dùng hết sức bình sinh gật đầu, thiếu chút nữa gãy cả cổ.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô nương không cần khách sáo, chúng ta quen đứng rồi.” Coi như lấy hết can đảm thì bọn họ cũng không dám cùng Long Vương ngồi ngang hàng.
Đậu Khấu thật sự rất muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy đôi phu phụ đưa mắt cầu cứu, nàng mới hiểu được bây giờ mà bắt bọn họ ngồi xuống quả thực còn thống khổ hơn là đem bọn họ giết chết.
Nàng không nhắc lại yêu cầu nữa, chẳng qua chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật đáng thương a, sao nhân duyên lại kém như vậy.”
Tròng mắt đen tóe lửa quay lại trừng trừng nhìn nàng.
“Nàng nói gì?” Lôi Đằng hỏi.
“Hắt xì, là ta nói… Ta đang suy nghĩ có nên đi lấy chút bánh ngọt để dùng với trà không.” Vì muốn hắn bớt giận, nàng đành nói dối.
Nghe thấy có bánh ngọt có thể ăn, Lôi Đằng mới không tiếp tục truy cứu nữa.
“Vậy nàng còn chờ cái gì nữa mà không mau đi lấy đi?” Mấy cái bánh nhỏ kia mặc dù không đủ nhét kẽ răng, nhưng ăn cũng rất ngon miệng.
Đậu Khấu phất phất tay.”Chờ một chút nha, nói không chừng lúc này còn đang hấp, chưa ăn được. Khoan hãy nói, bây giờ đang có khách, ta rời đi bây giờ thì quá thất lễ.”
“Bọn họ sẽ đi nhanh thôi.” Lôi Đằng nói.
Ánh mắt lợi hại lại rơi trên người hai vợ chồng khiến bọn họ sợ đến nỗi thiếu chút nữa lại quỳ xuống, vội dùng thanh âm lớn nhất để cáo từ.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta —— “
“Cho dù bọn họ đi, bánh ngọt cũng chưa chưng chín a!” Đậu Khấu kiên nhẫn nói.
Lôi Đằng hừ một tiếng, lúc này mới hết hy vọng, tạm thời đem bánh ngọt ra khỏi đầu. Bàn tay to lớn cầm chén trà lên. Cái chén kia kích cỡ cũng giống như chén trà bình thường, nhưng trên tay hắn thì lại lộ ra vẻ quá nhỏ bé.
“Mới có năm trăm năm ngắn ngủi mà ngươi đã cưới vợ sinh con rồi sao?” Hắn hỏi.
“Ngắn ngủn?” Nghe thấy từ này, Đậu Khấu không nhịn được xen vào.”Năm trăm năm thực ra rất dài mà!”
“Bởi vì tuổi thọ của con người quá ngắn.”
“Không phải chúng ta nguyện ý muốn nó ngắn như vậy nha.” Nàng lẩm bẩm.
Hồng Phi nhẫn nại hồi lâu đứng ở một bên, rốt cục không nhịn được hỏi: “Đại vương, ngài đã thoát khỏi phong ấn, tại sao không trở về Long cung?”
Bên trong tròng mắt bịt kín một tầng sương lạnh nhìn kỹ Hồng Phi hỏi: “Trở về hay không ta phải báo cáo với các ngươi sao?”
“Không cần, dĩ nhiên là không cần!” Hồng Phi bị hù dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Ngón trỏ Lôi Đằng gõ nhẹ lên mặt bàn, thanh âm trầm thấp mang theo vẻ uy nghiêm vô hạn: “Ta còn có việc phải làm, chờ mọi chuyện xong xuôi, tự nhiên sẽ trở về.”
“Dạ.”
“Còn nữa, ngươi không được để lộ ra chuyện này, ta không muốn nghe người dài dòng.”
“Dạ.” Hồng Phi gật đầu lần nữa, cung kính nói thêm: “Xin ngài cho phép, để cho vợ chồng thuộc hạ ở lại bên ngài hầu hạ.”
“Không cần.” Lôi Đằng vươn tay đem Đậu Khấu ôm vào trong ngực.”Có nha đầu này là được rồi.”
Nàng không ngờ hắn đột nhiên xuất thủ, ở trước mặt người ngoài, trực tiếp ôm nàng vào lòng. Nàng mắc cỡ má phấn đỏ bừng, vốn định đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn, lại không nỡ phản kháng nữa, rúc khuôn mặt ửng hồng vào ngực hắn.
Đáng ghét, làm cho người ta phải xấu hổ!
Nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của hắn, mắc cỡ không dám nhìn ai.
Tất thảy đều lọt vào trong mắt, Kiều Kiều lập tức tính toán hành động của Long Vương và cô nương này. Nàng phản ứng nhanh chóng, chọn lấy thời cơ tốt nhất, mở miệng cáo từ.
“Đã như vậy vợ chồng thuộc hạ xin cáo lui trước. Đa tạ Long Vương đã chiếu cố đến tiểu nhi, nếu ngài cần gì, chỉ cần gọi một tiếng là vợ chồng thuộc hạ sẽ có mặt.”
“Hả?” Khuôn mặt Hồng Phi kinh ngạc.
Trời ạ, ai bảo nàng được gả cho cái tên ngu ngốc này chứ!
Kiều Kiều vừa than thở, vừa kéo trượng phu ra ngoài.
“Cáo lui? Kiều Kiều… Đại vương… Cái gì…”
Hồng Phi quay đầu lại còn muốn nói nữa, lại thấy Lôi Đằng không nhịn được chỉ tay ra ngoài nói hai chữ:
“Đi mau.”
“Nhưng —— “
Kiều Kiều túm chặt trượng phu lôi đi, ra đến cửa mới trừng mắt nói: “Còn không đi mau, Long Vương đang muốn ăn bánh ngọt!”
“A?”
Hồng Phi quay đầu lại nhìn thấy động tĩnh trong nhà. Hắn nghi hoặc muốn thấy rõ hơn chút nữa, nhưng thê tử hắn một tay ôm con, một tay kéo lấy hắn bay lên trời.
“Đi mau, còn nhìn cái gì!”
Mưa đã tạch, mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm.
“Kiều Kiều, Đại vương tại sao lại muốn ăn bánh ngọt từ miệng nữ nhân kia?” Hắn rõ ràng đã nhìn thấy Đại vương đem nàng ta đặt ở trên bàn, đang dùng miệng cắn lấy miệng của nàng!
Chát!
Kiều Kiều đưa tay đánh mạnh xuống cái gáy của trượng phu.
“Ngu ngốc!”
“A? Tại sao nàng lại mắng ta?” Hồng Phi đuổi theo thê tử, lại thấy thê tử càng bay càng xa, hắn không cam lòng ở phía sau nói lớn.”Tại sao lại đánh ta? Tại sao lại mắng ta? Kiều Kiều, nàng đừng chạy nhanh như vậy, quay lại nói rõ ràng cho ta!”
Hai vợ chồng mang theo hài tử bay về phía chân trời, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang, biến mất ở tít nơi xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...