Lộng Triều

Triệu Quốc Đống nói chủ yếu về những nữ Mc thành công trong các chương trình thể loại này với Trình Nhược Lâm, làm cô rất hứng thú. Trình Nhược Lâm rất nhanh kết hợp quan niệm mới Triệu Quốc Đống đưa cho cô mà đưa ra một ý tưởng.

Triệu Quốc Đống đúng là mua dây buộc mình. Hắn vốn chỉ định để quan điểm của Trình Nhược Lâm thay đổi đôi chút, thêm trí tuệ và sức hấp dẫn của cô mà thôi. Không ngờ Trình Nhược Lâm lại quyết tâm làm theo ý tưởng của hắn. Triệu Quốc Đống đành phải tham gia không ngừng bổ sung hoàn thiện ý tưởng của Trình Nhược Lâm.

Sau khi tiết mục có quy hoạch nhất định, Trình Nhược Lâm tìm lãnh đạo Đài truyền hình An Nguyên và đưa ra ý tưởng, lấy cả bản kế hoạch ra, lập tức được ldd coi trọng, bộ máy chương trình nhanh chóng được thành lập.

Trình Nhược Lâm chẳng những là nhân vật chính của chương trình, còn làm một trong những người dẫn nó. Dù sao không ai hiểu sâu chương trình này bằng Trình Nhược Lâm. Mà bản thân Trình Nhược Lâm lúc dẫn chương trình cũ cũng thu hút không ít khách, nếu có thể thành công chuyển sang chương trình Siêu cấp Show này thì quá tốt.

Quế Toàn Hữu không biết việc này, chẳng qua nhìn Trình Nhược Lâm bây giờ đã khác hẳn hồi còn ở Hoa Lâm. Hoàn cảnh thay đổi con người, giống như Triệu Quốc Đống từ Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm đến thành Phó bí thư Thị ủy, sắp thành Thị trưởng vậy. Thời gian năm năm thường đủ để thay đổi đời người.

Mình không phải sao? Từ chủ tịch xã nghèo đến làm quyền Chủ tịch huyện trong năm năm.

Đồ ăn ở đây chủ yếu là cá và hai sản. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thích hải sản mà thích cá nước ngọt. Quế Toàn Hữu cũng biết sở thích của Triệu Quốc Đống nên chuyên môn đặt một nồi lẩu cá.

Cá là loại cá sông, ít ô nhiễm và ăn khá ngon.

Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu không tránh được nói tới công việc.

Quế Toàn Hữu mặc dù rất tin tưởng vào vị trí mới, nhưng làm như thế nào thành công mở cục diện ở Quy Ninh thì có chút lo lắng. Dù sao Bí thư huyện ủy Cố Vĩnh Bân có uy tín lớn ở Quy Ninh, thậm chí còn có tin là vào Thường vụ thị ủy. Mình có lẽ phải giống Tằng Lệnh Thuần.

Làm như thế nào xử lý tốt quan hệ với Bí thư huyện ủy, cũng phải triển khai công việc, đưa ra quan điểm và điểm sáng khác với Chủ tịch huyện cũ, đây là điều Quế Toàn Hữu vẫn suy nghĩ. Y cũng hy vọng có thể được Triệu Quốc Đống nhắc và giúp đỡ.

Triệu Quốc Đống cũng biết Quế Toàn Hữu sẽ hỏi mình về vấn đề này.

Cố Vĩnh Bân và Chủ tịch huyện cũ phối hợp khá ăn ý. Tình hình Quy Ninh đã chuyển biến rõ ràng so với mấy năm trước. Lúc trước Trần Anh Lộc khi trưng cầu ý kiến của Cố Vĩnh Bân thì nghe nói Cố Vĩnh Bân có chút không muốn. Chẳng qua y không thể ngăn cản vị Chủ tịch huyện cũ tiến lên.

Quế Toàn Hữu xuống và được dán nhãn Triệu hệ, mà Cố Vĩnh Bân là quân chủ lực của Đàm hệ. Bây giờ Đàm Lập Phong mặc dù rời khỏi Hoài Khánh, nhưng Cố Vĩnh Bân có thể thành Thường vụ thị ủy, cũng càng lúc càng tỏ vẻ bá đạo ở Quy Ninh. Quế Toàn Hữu xuống làm như thế nào quan hệ tốt với Cố Vĩnh Bân, đồng thời không đánh mất tính cách, quan điểm của mình là thử thách không nhỏ. Làm như thế nào phối hợp tốt, triển khai công việc không phải là nói mồm là được.

Nói cách khác Quế Toàn Hữu phải có ý tưởng mới trong công việc, phải được Cố Vĩnh Bân thừa nhận và ủng hộ, ít nhất Cố Vĩnh Bân không phản đối.

Triệu Quốc Đống cũng biết mình chỉ có thể nói đến vấn đề nguyên tắc, còn thực hiện cụ thể chỉ có thể do Quế Toàn Hữu tự đi làm.

Hắn chỉ nhắc Quế Toàn Hữu một điểm đó là phải cẩn thận làm việc, chỉ cần xuất phát từ sự công tâm thì không nên quá câu nệ, nhường một chút cũng được, tranh chút cũng được, không ảnh hưởng đến quan hệ căn bản. Triệu Quốc Đống tin với lòng dạ của Cố Vĩnh Bân còn chưa đến mức chấp nhặt chuyện vặt vãnh. Nhất là khả năng Cố Vĩnh Bân có thể vào Thị ủy thì càng phải lý trí hơn.

Người phụ nữ bên dưới thở hổn hển, cuối cùng thét lên một tiếng chói tai và im ắng hẳn.

- Quế Toàn Hữu đã làm Chủ tịch huyện, Quốc Đống, anh có năng lực như vậy sao không giúp Băng tỷ?
Trình Nhược Lâm đặt tay hắn lên ngực mình, nâng bộ ngực đầy đặn của mình lên.

Triệu Quốc Đống rất hưởng thụ cảm giác này. Cặp vú trong tay đẫy đà mà cứng rắn, vùng bụng mềm mại bằng phẳng, da thịt thậm chí càng thêm trơn bóng. Trình Nhược Lâm rất chú ý chăm sóc bản thân. Mặc dù cô ngang tuổi với hắn nhưng sức hấp dẫn không hề giảm. Theo hắn thấy thì cô không hề thay đổi chút nào so với mấy năm trước, thậm chí càng làm người ta thèm muốn hơn.

Trình Nhược Lâm cũng không phải không có biến hoá gì. Khí chất thay đổi trở nên càng ung dung hơn, càng tự tin hơn, giở tay nhấc chân đều lộ ra khí chất mà một Mc đài truyền hình huyện không thể so sánh.

- Nhược Lâm, em không suy nghĩ một chút, La Băng sẽ chấp nhận sự thương hại sao? Anh đưa cô ấy tới đâu? Hoài Khánh hay là An Đô? Anh biết em hy vọng điều La Băng tới An Đô, nhưng An Đô là tỉnh thành, không đơn giản như vậy, cần phải cân nhắc một chút. Điều tới một hoàn cảnh xa lạ mà làm việc không thuận lợi không phải càng không tốt sao?

Triệu Quốc Đống cũng có chút buồn bực với việc này. Ở địa bàn An Đô hắn cũng không có mấy người bạn làm to. Ngoài Lưu Triệu Quốc ra, Triệu Quốc Đống không có mấy người thân thiết ở An Đô làm to. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhờ Lưu Triệu Quốc về việc riêng tư.


Nói đi nói lại mạng lưới quan hệ của hắn vẫn kém một chút. Điều này có quan hệ lớn tới độ tuổi của hắn. Hắn ở Sở Giao thông trong thời gian ngắn, nếu không với vị trí của hắn bây giờ mà có thể làm trên tỉnh hoặc Thành phố An Đô hai năm thì tình hình đã khác.

- Nhưng Băng tỷ bên Ninh Lăng không có người thân. Anh đi, em đi, chị ấy cùng mấy người Vưu Liên Hương, Giản Hồng cũng không quá phù hợp, không giống Vương Lệ Mai kia. Co nên chị ấy ở Ninh Lăng rất buồn. Anh không thấy Băng tỷ gầy đi nhiều sao?
Trình Nhược Lâm rúc vào lòng Triệu Quốc Đống mà cọ sát, thiếu chút nữa làm cho Triệu Quốc Đống tuột ra ngoài cơ thể cô.

Gầy đi nhiều, trong đầu Triệu Quốc Đống lập tức hiện lên cặp mông căng tròn và bộ ngực cao vút của La Băng, hình như không thấy hai chỗ này nhỏ đi mà. Nhưng thật ra hắn cảm thấy lâu như vậy mới gặp mà La Băng lại trầm tĩnh hơn xưa, thêm vài phần cổ điển, ừ, cổ điển cũng có mùi vị.

Trình Nhược Lâm lập tức cảm nhận được Triệu Quốc Đống bên trong cơ thể mình lại biến hoá, cô xoay người hung hăng véo mạnh vào eo hắn, oán hận nói:
- Anh nghĩ gì thế? Sao, ăn bát còn nhìn nồi ư? Lúc này mà anh dám nghĩ đi chỗ khác sao?

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ, đó chẳng qua chỉ là phản ứng tâm lý, chẳng qua hắn có thể thấy Trình Nhược Lâm không thực sự giận.

Lúc trước Triệu Quốc Đống cảm thấy Trình Nhược Lâm đối xử với La Băng có chút mâu thuẫn. Trình Nhược Lâm vừa hy vọng La Băng có thể tốt, vừa không hy vọng La Băng quấy rầy cuộc sống riêng tư của mình. Nhưng cứ cách hai tuần La Băng lại xen vào thế giới riêng của hai người, làm hai người không thể thỏa mãn.

Cũng may bây giờ Trình Nhược Lâm đã đổi phòng, không ở trong căn phòng nhỏ như trước.

La Băng ở phòng ngủ phía bên kia phòng khách, bây giờ chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm nên tránh không được có quan hệ. La Băng cũng là người biết ý nên không đi quấy rầy. Triệu Quốc Đống ở phòng khách đã cởi quần lót dưới váy ngủ của Trình Nhược Lâm, hai người nhấm nháp hương vị trên ghế sô pha.

Trong phòng khách còn có Tv. Triệu Quốc Đống nhớ tới hình ảnh trang nhã của Trình Nhược Lâm trên Tv không khỏi nóng lên, không nhịn được muốn quan hệ trong phòng khách. Trình Nhược Lâm vốn không muốn nhưng không thay đổi được hắn nên chỉ có thể mím môi hưởng thụ.

- Nhược Lâm, điều tới Hoài Khánh thì có thể, chẳng qua anh cảm thấy thời gian anh ở Hoài Khánh không quá lâu, không chừng hai ba năm tới sẽ đổi địa điểm. Tính cách của La Băng có lẽ chỉ có thể quan hệ với em. Sự lạnh nhạt của cô ấy thì bao người quen chứ? Anh ở Hoài Khánh còn được, anh vừa đi thì sợ La Băng càng khó chịu hơn.
Triệu Quốc Đống đổi đề tài.

- Ồ, hình như xa anh thì Băng tỷ không sống được vậy?
Trình Nhược Lâm ra vẻ ghen tuông, đôi mắt đẹp đảo đảo cười nói:
- Hay là anh cũng nuôi Băng tỷ đi. Nếu không anh nghĩ biện pháp điều Băng tỷ lên An Đô. Băng tỷ là người An Đô, coi như về quê.

Triệu Quốc Đống vỗ vào mông Trình Nhược Lâm:
- Cô bé đáng ghét này, lúc này mà dám trêu anh. Em nghĩ La Băng là ai, em nghĩ anh là ai?

- Là ai, phụ nữ và đàn ông, đều là người sống trên thế giới này.
Trình Nhược Lâm nói.
- Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà? Thí như triều lộ, khứ nhật khổ đa.
(Trích trong bài Đoản ca hành Tào Tháo) Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỉ hà?
Thí như triều lộ,
Khứ nhật khổ đa.
Khái đang dĩ khảng,
Ưu tư nan vong.
Hà dĩ giải ưu?
Huy hữu Đỗ Khang.
Thanh thanh tử câm,
Du du ngã tâm.
Đãn vi quân cố,
Trầm ngâm chí kim.
U u lộc minh,
Thực dã chi tần.

Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sanh.
Minh minh như nguyệt,
Hà thì khả xuyết?
Ưu tòng trung lai,
Bất khả đoạn tuyệt.
Việt mạch độ thiên,
Uổng dụng tương tồn.
Khế khoát đàm yến,
Tâm niệm cựu ân.
Nguyệt minh tinh hi,
Ô thước nam phi.
Nhiễu thụ tam tạp,
Hà chi khả y?
Sơn bất yếm cao,
Hải bất yếm thâm.
Chu Công thổ bộ,
Thiên hạ quy tâm.

Dịch thơ:

Ca vui bên chén rượu đâỳ,
Đời người thấm thoát tháng ngày được bao.
Như sương mai sớm tan mau,
Từng ngày qua lắm khổ đau muộn phiền.
Dùng lòng khẳng khái muốn quên,
Ưu tư sao mãi khắp miền chứa chan.
Muốn xa bao nổi buôc ràng,
Họa chăng rót lấy chén vàng Đỗ Khang.
Áo xanh tuổi ngọc mơ màng,
Sầu đâu trăm mối ngổn ngang cõi lòng.
Thôi đừng nhắc thuở thương mong,
Khiến ta đêm ngóng ngày trông dật dờ.
Hươu đồng nhai cỏ nên thơ,
Tiệc thêm khách quý say mơ sáo đàn.
Trăng soi biển sóng bạt ngàn,
Làu làu ánh rạng trần hoàn khôn thôi.
Lo toan vây khốn bên đời,
Tài kinh luân cũng khó người gỡ ra.
Ngựa phi rong ruổi đường xa,
Dừng cương thăm hỏi cũng là khó khăn.
Những bàn chính sự công văn,
Hàn huyên sớm tối nghỉa ân nhớ hoài.
Trăng sao nghìn dặm thưa rời,
Quạ kêu từng tiếng lạc loài về nam.

Liệng quanh tìm nhánh nương thân,
Cây cành cao thấp tần ngần lại bay.
Núi non cao ngất trời mây,
Biển sâu hút đáy có ngày cạn vơi.
Chu Công mộ đãi hiền tài,
Kỳ nhân thiên hạ sớm mai sẻ về.



- Sao thế Nhược Lâm?
Triệu Quốc Đống thấy Trình Nhược Lâm là lạ nên vội vàng nói.

- Quốc Đống, em cảm thấy chúng ta bị quá nhiều trói buộc, sao phải như vậy. Thích là thích, yêu là yêu, hận là hận. Cứ sợ đầu sợ đuôi, không dám làm gì. Con người sống có vài chục năm, sau khi mất còn ai nhớ đến mình?
Trình Nhược Lâm thở dài nói:
- Giống như Băng tỷ vậy, một cơn phong ba làm chị ấy không thể thoát ra khỏi cơn đả kích đó. Bề ngoài nhìn như kiên cường nhưng trong lòng thực ra lại rất mềm yếu. Người nhà làm Băng tỷ tổn thương rất nhiều.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Ngày hôm đó La Băng đã kể cho hắn nghe chuyện của cô. Người nhà quá nhu nhược khiến La Băng gần như sụp đổ, khó khăn lắm mới sống được ở Hoa Lâm lại bị cuộc hôn nhân gây thêm nỗi đau. Liên tục đả kích làm La Băng chỉ có thể dùng lớp băng bên ngoài bảo vệ mình. Đúng như Nhược Lâm nói, La Băng bề ngoài kiên cường nhưng trong lại yếu ớt.

- Nhà La Băng ở đâu?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nói. La Băng không có nhắc với hắn về gia đình cô, nhưng hắn cảm thấy nhà La Băng phải là nhà cán bộ nhà nước.

- Bố chị ấy vốn là Phó chủ tịch quận Huyền Bạc, bây giờ làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận. Mẹ chị ấy làm Phó Trưởng phòng tài chính quận, bây giờ đã về hưu. Băng tỷ còn một anh trai, một em gái, hình như làm ở quận nội thành.
Trình Nhược Lâm nói.

Triệu Quốc Đống gật đầu, thời đại đó rất nhạy cảm với quan niệm chính trị, nhất là những người trong trận bạo loạn đó chính là cơn lốc. Mà đối với cán bộ lãnh đạo thì nó càng có ảnh hưởng lớn hơn.

- Ôi, không dễ dàng gì, La Băng cũng có thể hiểu nỗi khổ của bố mẹ cô ấy lúc đó.
Triệu Quốc Đống lắc đầu ôm chặt Trình Nhược Lâm vào lòng.
- Ngủ đi, anh sẽ tính.

Trình Nhược Lâm xoay người dựa mặt vào vai Triệu Quốc Đống:
- Băng tỷ thực ra rất khổ sở, anh phải giúp Băng tỷ, thật đó. Chị ấy thậm chí còn cần anh hơn em.

Triệu Quốc Đống hơi chấn động, hắn suy nghĩ thật nhanh lời nói của Trình Nhược Lâm.

Trình Nhược Lâm có lẽ cảm thấy Triệu Quốc Đống hơi khác nên dán miệng vào tai Triệu Quốc Đống, cười hì hì nói:
- Sao, em thử một lần là thấy ngay ý đồ đen tối của anh. Chẳng qua em đây là nói thật lòng.

Ngay khi hai người đang ôm nhau ngủ, La Băng lại nằm trên giường trằn trọc.

Tắm xong cô ngồi xem Tv đến 12 liền đẩy cửa phòng ra thấy phòng khách vẫn sáng đen nên nghĩ hai người Triệu Quốc Đống quên tắt điện. Cô đang định đi tắt thì nghe được tiếng quái dị nên dựa vào vách lượng nhìn thì thấy cảnh cả đời cô khó quên.

Váy ngủ Trình Nhược Lâm bị kéo lên trên ngực, quần lót bị ném vào góc tường. Triệu Quốc Đống tách hai chân Trình Nhược Lâm ra và đang đẩy Trình Nhược Lâm xuống ghế, mạnh mẽ xông kích.

Trình Nhược Lâm như điên cuồng, môi mím chặt cố gắng không để phát ra âm thanh, nhưng hơi thở hổn hển, cặp vú bị Triệu Quốc Đống nắn bóp, đôi chân dài quấn chặt bên mông Triệu Quốc Đống, mông vểnh lên, tiếng phát ra từ bên dưới của hai người làm La Băng muốn sụp xuống.

Nếu không phải có vách tường đỡ, La Băng thậm chí không thể di chuyển.

La Băng không biết mình về phòng ngủ như thế nào, cũng không biết mình ở hành lang bao lâu. Cô chỉ biết cảnh kia như trong phim đang không ngừng hiện lên trong đầu cô. Sau đó cô chỉ có thể giữ chặt người mình, cảm giác lúc nóng lúc lạnh làm cô mất ngủ cả đêm.

La Băng rất hâm mộ Trình Nhược Lâm. Không phải cô hâm mộ tình cảm của Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống, mà là hâm mộ Trình Nhược Lâm dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận, thích Triệu Quốc Đống thì không làm ở Hoa Lâm nữa, lên An Đô làm việc, không bị ai dèm pha.

Mà mình thì sao? La Băng không nhịn được cuộn mình lại, hối tiếc vuốt ve cơ thể mình.


Trong mơ hồ có người chui vào phòng cô. Cô định ngồi dậy nhưng lại bị đối phương đè xuống giường nên định kêu lên. Nhưng hơi thở quen thuộc của đối phương làm cho cô hiểu đó là ai. Ngoài hắn thì ai còn có thể vào phòng mình lúc này.

Không, không, La Băng quát to ở trong đầu. Không thể nào, nhưng đối phương đã không cho cô cơ hội. Đôi tay hắn đã thành thạo vén váy ngủ cô lên, nắm lấy hai bên vú căng tròn của cô, ra sức xoa bóp như muốn bóp nát trái tim cô.

La Băng chỉ thấy mình thở hổn hển, không nhịn được muốn mở môi thở nhưng không ngờ lưỡi hắn trong nháy mắt mở ra hàm răng của cô, tiến vào và quấn lấy lưỡi cô.

Không, không được, Nhược Lâm đang bên kia. La Băng cố gắng giãy dụa nhưng đâu có được. Đối phương nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai làm cô nằm thẳng xuống. Quần lót đã bị hắn kéo xuống, một vật nóng bỏng đã chui qua khe hẹp tiến vào cơ thể cô.

- A.
Cảm giác đau xé lòng kết hợp với khoái cảm làm La Băng không nhịn được rên lên. Cơ thể trưởng thành lần đầu được vật đó tiến vào, nó như một nguồn điện làm cả người cô tê dại. Một chút đau đớn, sau đó là khoái cảm ngọt ngào, từng đợt công kích thật mạnh làm cô vứt hết những thứ khác ra khỏi đầu.

La Băng phát hiện mình không thể khống chế yết hầu, không nhịn được lớn tiếng rên rỉ. Cô chưa bao giờ được sung sướng như vậy, nhưng khi cô muốn ôm lấy hắn thì người kia lại mềm đi, sao lại như vậy?

La Băng tỉnh lại chỉ thấy mình đang đắm chìm trong khoái cảm, quần lót ướt đẫm, người khó chịu, hai chân kẹp chặt lại.

Một giọt lệ chảy dài trên má cô.



Triệu Quốc Đống vẫn một mực suy nghĩ làm như thế nào cảm ơn những người đã giúp mình.

Qua Tĩnh và Hàn Độ có thể coi vừa là lãnh đạo, vừa là thậy lại là bạn của hắn. Hắn cảm thấy đối phương giúp mình và không mong được báo đáp, mà cảm thấy hắn là người hết lòng vì công việc nên đáng giúp. Về công thì hắn có năng lực và tố chất để đảm nhiệm, hơn nữa có thể gánh vác trọng trách phát triển kinh tế, xã hội của Hoài Khánh. Về tư đó là bọn họ hiểu rõ tư tưởng, tình cảm của hắn, cảm thấy hợp ý, cho rằng hắn đáng tin cậy.

Lần này mình có thể làm Phó bí thư Thị ủy, chủ trì công việc Ủy ban Thị xã, Qua Tĩnh có vai trò rất quan trọng. Chị ta đã đứng vững trước áp lực của Yến Nhiên Thiên, không lùi bước. Đây mặc dù là nguyên tắc của chị, nhưng nếu không có mình thì chị ta cũng không cố gắng làm thế.

Hàn Độ cũng bỏ không ít công sức. Triệu Quốc Đống cũng biết Hàn Độ và Ninh Pháp có quan hệ mật thiết, là người được Ninh Pháp chọn làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo khi đối phương còn là Phó bí thư Tỉnh ủy. Hàn Độ có thể nói thẳng trước mặt Ninh Pháp. Hàn Độ để đài truyền hình tỉnh tuyên truyền về mình nhất định sẽ làm Yến Nhiên Thiên tức giận.

Đương nhiên cũng không phải nói Hàn Độ e sợ Yến Nhiên Thiên. Nhưng dù sao Yến Nhiên Thiên phụ trách Đảng, đàn, từ góc độ rộng mà nói thì công việc trong đảng sẽ thuộc phạm vi quyền hạn của Phó bí thư Tỉnh ủy. Đài truyền hình tỉnh đưa ra chương trình mẫn cảm như vậy thì sao giấu được mắt Yến Nhiên Thiên.

Ngoài ra còn có một người mà Triệu Quốc Đống không nghĩ tới sẽ giúp mình. Đó là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hồ Liêm.

Triệu Quốc Đống nhớ không có quan hệ mấy với người này. Ngoài chuyện ở huyện Tĩnh hôm đó thì hắn chưa từng tiếp xúc.

Hồ Liêm đã khen ngợi hắn trước mặt Ninh Pháp, cho rằng hắn mặc dù còn trẻ nhưng dù là khí phách hay trí tuệ chính trị đều đủ để phụ trách một mảng.

Lời này không hề đơn giản. Hồ Liêm ở Tỉnh ủy nhiều năm, từ Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chuyển sang làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, sau đó quay về làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, có quan hệ mật thiết với Ninh Pháp. Y đánh giá mình như vậy trước mặt Ninh Pháp đủ để ảnh hưởng đến sự phán đoán của Ninh Pháp với mình. Nhưng tại sao Hồ Liêm lại khen mình? Đó là điều làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu.

Triệu Quốc Đống tin Ninh Pháp tin tưởng năng lực làm công tác kinh tế của mình, nhưng sao mãi không chọn có lẽ do mình còn trẻ và thiếu bản lĩnh chính trị. Có lẽ lời bình luận của Hồ Liêm làm cho cái nhìn của Ninh Pháp có thay đổi, cuối cùng làm cho hắn thắng.

Nhiều nguyên nhân khiến hắn thắng. Mặc dù Đàm Lập Phong lên làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, có thể nói là bắt mắt hơn. Nhưng Đàm Lập Phong đã thua trong cuộc chiến với hắn.

Hồ Liêm đơn giản hơn vì không có quan hệ rõ ràng, tìm cơ hội khác.

Vậy Qua Tĩnh và Hàn Độ nên cảm ơn như thế nào?

Qua Tĩnh thì hắn hay ngồi cùng, tặng chút quà đắt sẽ không tiện, Qua Tĩnh sẽ không nhận, có lẽ túi Louis Vuitton sẽ thích hợp hơn.

Hàn Độ nghe nói thích tranh sơn thủy, mình chỉ có thể tìm kiếm bức nào đó thích hợp để cảm ơn.

Còn Trần Anh Lộc? Triệu Quốc Đống lắc đầu. Trần Anh Lộc mặc dù không phải loại người cổ hủ nhưng mảng kinh tế rất giữ mình, xem ra có lẽ bảo Lưu Kiều tìm vài hộp Gấu Mèo cho đối phương, cái khác mình sẽ thể hiện trong công việc.

Bây giờ mình vẫn là Phó thị trưởng thường trực chủ trì công việc, nhiều điểm phải cẩn thận. Mặc dù Trần Anh Lộc đã nói mình không nên vì thế mà co tay co chân, phải mạnh dạn triển khai công việc như Thị trưởng. Nhưng dù sao bây giờ vẫn khác, đợi hắn làm Thị trưởng thì mới danh chính ngôn thuận.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống không định ngồi chờ, ít nhất trong ba tháng phải xác định xong vài hạng mục, mà mấy công việc khác cũng có thể tiến hành chuẩn bị. Làm Thị trưởng khác Phó thị trưởng, dù anh là thường trực hay không thì bên trên còn có người gánh vác cho, mà bây giờ hắn phải tự động gánh vác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui