Lộng Triều

Trương Đại Pháo đổ mồ hôi. Y cũng khó xử. Y đương nhiên hiểu bây giờ có thể ngồi nói chuyện ngang hàng với chính quyền là do có nhiều người, một khi mọi người đi thì chỉ sợ thái độ của chính quyền sẽ đổi hẳn. Nhưng những người này không đi lại không thể nói chuyện.

Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt này của Trương Đại Pháo liền biết đối phương đang nghĩ gì. Hắn nói:
- Nếu anh tin tôi thì bảo người Trương gia về đi. Trụ sở chính quyền Xã Mã Truân lớn như vậy ở đây, chẳng lẽ có thể chạy sao? Hòa thượng chạy được, chùa không thể chạy, câu này anh nghe rồi chứ? Chẳng lẽ Chính quyền xã, chính quyền huyện còn có thể vì chuyện của anh là đổi chỗ sao?

Hoàng Dũng cũng thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới với vẻ ám chỉ liền kéo Trương Đại Pháo sang bên, mà hai đàn em đi cùng y lại bám chặt lấy Trương Nhị Cẩu, không cho tên này gây chuyện.

Lý Trường Giang vẫn chú ý mọi cử động của Triệu Quốc Đống. Khi Triệu Quốc Đống nói chuyện với mấy người Trương gia, Lý Trường Giang biết chuyện đã đến lúc mấu chốt, chỉ cần tách đám người này với dân chúng ra thì áp lực sẽ giảm đi nhiều. Chỉ còn hai ba trăm người Trương gia sẽ dễ xử lý hơn

Triệu Quốc Đống rất mịt mờ ra hiệu cho Lý Trường Giang, Lý Trường Giang lập tức ra lệnh cho chính sách mặc thường phục bắt đầu hành động, khuyên dân chúng không liên quan rời đi.

- Đại Pháo, nghe tôi, làm theo ý của Thị trưởng Triệu đi. Thị trưởng Triệu chẳng lẽ còn có thể lừa chú?
Hoàng Dũng nhỏ giọng nói:

- Tôi nói với chú, Thị trưởng Triệu không phải người bình thường đâu. Biết Mã lão đại không? Bởi vì Mã lão đại dám chống đối Thị trưởng Triệu, Thị trưởng Triệu chỉ nói một câu là Mã lão đại phải bỏ trốn, không dám về Hoài Khánh nữa.

- Vậy thì sao? Vợ tôi chết, chúng tôi là người bị hại, chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì chúng tôi nữa?
Trương Đại Pháo làm việc ở Hoài Khánh nên cũng nghe thấy việc danh nhân Mã Cam Xương bị đánh ngã, cũng biết Mã lão đại rất uy phong ở Hoài Khánh. Y nghe Hoàng Dũng nói thì đúng là hơi sợ.

- Đầu chú sao ngu thế? Ý của tôi là Thị trưởng Triệu là người nói lời giữ lời, chú có yêu cầu gì thì mau nói ra. Thị trưởng Triệu không thể cứ mãi ở đây dây dưa với chú, đến lúc đó có người ở xã, huyện tới nói chuyện với chú thì đến ngày tháng nào mới giải quyết được chuyện. Không bằng nói thẳng cho nhanh, cũng coi như mau đưa vợ chú đi chôn.
Hoàng Dũng tức giận nói:
- Tôi đây là vì tốt cho chú, chuyện này chú muốn làm như thế nào thì tự biết ý mà làm.

Trương Đại Pháo do dự mãi rồi thấy Hoàng Dũng nói có lý. Dù sao người cũng đã chết, bây giờ quan trọng nhất là xử lý chuyện. Mình nói điều kiện ra xem chính quyền nói như thế nào. Dù sao trụ sở Chính quyền xã cũng không chạy được mà.

Sau khi nhận được câu trả lời của Trương Đại Pháo, Triệu Quốc Đống lập tức bảo Trương Đại Pháo ra mặt nói sẽ bàn với chính quyền, mời mọi người không liên quan về nhà. Hơn nữa bây giờ cũng đã gần bảy giờ nên dân chúng thấy không còn gì hay để xem, vì thế bắt đầu lục tục về nhà.


Chỉ là gần 200 người Trương gia vẫn vây quanh trụ sở Chính quyền xã. Những người này cùng họ với Trương Đại Pháo, Trương Đại Pháo cũng không muốn những người này về. Triệu Quốc Đống hiểu tâm trạng của Trương Đại Pháo, biết chuyện này phải sớm xử lý nhanh gọn. Vì thế hắn chỉ thị chính quyền huyện Tĩnh phái người bàn với Trương gia, cố gắng nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Bây giờ đã đạt đến mục đích mà Triệu Quốc Đống đặt ra. Khi Triệu Quốc Đống cùng chính quyền huyện, mấy anh em Trương Đại Pháo ngồi xuống nói chuyện thì cuộc phong ba coi như kết thúc, còn lại chỉ là bồi thường bao nhiêu mà thôi.

Đến lúc này Hồ Liêm, Đinh Sâm, Trần Anh Lộc mới thở phào nhẹ nhõm. Một cuộc bạo loạn có thể xảy ra cuối cùng đã giải quyết xong.

Hai bên nói chuyện đến 9h tối mới kết thúc. Do Triệu Quốc Đống mạnh mẽ can thiệp khiến chính quyền huyện Tĩnh coi như nhất trí với yêu cầu mà Trương gia đưa ra.

Bên Dân chính sẽ bồi thường ở mức cao nhất, mẹ Trương Đại Pháo cũng do bệnh viện huyện miễn phí chữa trị, tất cả chi phí do huyện lo liệu. Chỉ có một yêu cầu mà Trương gia đưa ra là mang hai cán bộ dắn lợn giao cho bọn họ, Triệu Quốc Đống và Hoàng Dũng cố gắng khuyên bảo nên Trương gia đã không nói nữa. Triệu Quốc Đống cũng tỏ rõ sẽ không bao che cho những người có trách nhiệm. Cũng sẽ căn cứ tình hình điều tra thực tế mà xác định, cuối cùng sẽ báo ý kiến xử lý cho Trương gia, có câu trả lời thuyết phục với người nhà nạn nhân. Cuối cùng hai bên đã nhất trí, người chết sẽ đưa lên huyện hỏa táng, đến lúc này chuyện coi như xong.

Đinh Sâm cùng Hồ Liêm cũng vội vàng về An Đô báo cáo với Lãnh đạo tỉnh ủy. Trần Anh Lộc đi tới vỗ vai Triệu Quốc Đống nói:
- Quốc Đống, vất vả rồi.


- Bí thư Trần, ngài không phải giống tôi sao? Tôi ở trong nhưng các lãnh đạo bên ngoài sợ là lo hơn cả tôi. Tôi có chút yên tâm nhưng mọi người không như vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Trần Anh Lộc khẽ gật đầu. Triệu Quốc Đống nói đúng, đến lúc này y mới phát hiện miệng mình đang khô khốc, nhưng chuyện một giây không giải quyết, một giây đó y sẽ gặp áp lực rất lớn, làm y không còn tâm trạng mà uống nước.

Ngay cả mấy lãnh đạo Thị xã khác cũng gọi tới hỏi tình hình. Hai Thường vụ tỉnh ủy đến huyện Tĩnh, phần vinh dự này không đơn giản. Mai nhất định toàn bộ lãnh đạo các thành phố, Thị xã anh em sẽ biết, mình cũng còn phải lên Tỉnh ủy kiểm điểm.

Thấy vẻ mặt Trần Anh Lộc sa sầm lại, Triệu Quốc Đống biết lần này bộ máy huyện Tĩnh nhất định không thoát khỏi liên quan. Chẳng qua chỉ là bao giờ xử lý mà thôi. Không chừng La Diệu Tổ, Võ Tử Sam, thậm chí cả Lưu Liên Xương đều trả giá đắt.

Tổ chức cơ sở thiếu sức chiến đấu, thiếu tố chất, Chính quyền xã không có uy tín khiến dân chúng bất mãn. Huyện ủy, Ủy ban không xử lý tốt tạo thành sự kiện nghiêm trọng, một loạt vấn đề hiện ra không ai có thể che đậy. Nếu chuyện không xảy ra thì không ai nói, nhưng khi có chuyện thì sẽ không thể tha thứ.

- Bí thư Trần, tôi biết mình nói không dễ nghe, lúc này mà còn lên tiếng thì sợ có người nói tôi đạp mặt mũi, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Hắn biết tâm trạng Trần Anh Lộc bây giờ đang cân nhắc xem điều chỉnh bộ máy huyện Tĩnh như thế nào, không suy nghĩ vấn đề khác. Nhưng hắn lo sẽ xảy ra chuyện như thế này một lần nữa. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, câu này của ông cha luôn đúng.

- Cậu nói đi.

Trần Anh Lộc gật đầu nói.

- Bí thư Trần, tôi vẫn nói câu lúc trước. Tình hình nông thôn bây giờ rất không ổn, nhất là ở cấp xã thôn hiện tượng này càng trầm trọng. Tố chất cán bộ cơ sở kém, vì hoàn thành nhiệm vụ và lợi ích cá nhân mà đến nhà nông dân lấy lương thực, dắt lợn, dắt dê. Mà nông dân bây giờ rất khó khăn, không có nghề kiếm thêm nên chỉ có thể dựa vào làm ruộng mà ăn. Mâu thuẫn này tích lũy lâu dài, bộc phát là sớm muộn. Nếu chúng ta không quyết đoán giải quyết vấn đề thì tôi lo vụ việc sẽ lặp lại, đây sẽ là điều khổ sở đối với cán bộ lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nói. Hắn biết nói sẽ chói tai, thậm chí có thể khiến cho Trần Anh Lộc tức giận, nhưng từ lương tâm hắn không thể không nói.

- Tôi cảm thấy về công về tư, về tình về lý thì Thị ủy, Ủy ban cũng nên hạ quyết tâm không thể thỏa hiệp, phải triển khai công tác chỉnh đốn toan diện, mục đích chính là hoàn toàn ngăn lại hiện tượng này xảy ra, kiên quyết bệnh viện quyền lợi hợp pháp của nông dân, kiên quyết chặt hiện tượng xâm phạm lợi ích nông dân. Ai vi phạm thì sẽ tuy cứu trách nhiệm lãnh đạo liên quan, nghiêm túc chỉnh đốn đề cao nhận thức, tư tưởng, thiết thực làm tốt công tác cải thiện quan hệ ở nông thôn.

Trần Anh Lộc gật đầu, một lúc lâu sau nói:
- Quốc Đống, cậu nói đúng. Mặc dù chúng ta sẽ gặp khó khăn nhưng chuyện này không thể né tránh và trì hoãn được nữa.

- Chuyện nghiêm trọng đến mức như thế này là điều tôi không ngờ tới. Quan hệ ở nông thôn căng thẳng đến như vậy cũng làm cho tôi rất giật mình. Bây giờ đã đến lúc không quyết tâm xử lý không được, vừa rồi tôi và Lập Phong đã nói chuyện về việc này. Sáng mai tôi sẽ lên Tỉnh ủy báo cáo, tôi cũng yêu cầu văn phòng Thị ủy khẩn cấp thông báo chiều ngay mai họp, Bí thư, Chủ tịch, Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức các quận, huyện đều phải tới. Phải thiết thực công tác chỉnh đốn tác phong làm việc, hoàn toàn ngăn chặn hành động xâm hại quyền lợi hợp pháp của nông dân.

- Nông thôn thật nghèo, nông dân thật khổ, nông nghiệp thật nguy hiểm, Bí thư Trần, lời này rất sắc bén nhưng tôi cảm thấy chỉ sợ theo tình hình bây giờ thì biến hoá ở nông thôn càng làm cho chúng ta đau lòng, tôi cảm thấy Trung ương và chính quyền địa phương các cấp cần phải tổng kết rút kinh nghiệm, đưa ra điều chỉnh thích hợp mới được.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui