Lộng Triều

Vương Lệ Quyên thấy Triệu Quốc Đống khi nhìn nội thành Vĩnh Lương thì ánh mắt có chút nuối tiếc, thậm chí còn lắc đầu nên nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài hình như có ấn tượng không tốt với Vĩnh Lương? Nhưng trong hội nghị kinh tế toàn Thị xã thì ngài lại khen Vĩnh Lương phát triển?

- Không, chị nói sai rồi. Tôi khen tốc độ phát triển của Vĩnh Lương, nhưng lại phản cảm cách làm của bọn họ. Chị nhìn hoàn cảnh Vĩnh Lương xem, cả không khí đầy tro bụi. Tôi dám cam đoan đường từ An Đô đến Vĩnh Lương thì sẽ không gặp nhiều bụi như ở đây.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Muốn nắm chắc việc này là rất khó khăn, nhất là bây giờ chỉ nhằm vào số liệu GDP mà đánh giá một nơi làm tốt công việc hay không? Có thể nói chủ nghĩa GDP là tiêu chuẩn đầu tiên xác định chính quyền địa phương, thậm chí là tiêu chuẩn duy nhất.

- Bây giờ ở đâu chẳng như vậy. Ngài nhìn từ Trung ương đến địa phương đó, nơi nào phát triển kinh tế nhanh nhất thì lãnh đạo ở đó dễ được đề bạt mà. Trung Quốc mất vài chục năm, bây giờ muốn tham gia quốc tế thì tôi thấy gia nhập WTO là sớm hay muộn. Mà một khi tham gia vào WTO thì nhất định phải tuân thủ quy định quốc tế, sẽ gặp hệ thống kinh tế nước ngoài tiến vào. nếu chúng ta không thể phát triển mình thật nhanh thì tình cảnh sau này càng bất lợi hơn.
Vương Lệ Quyên đầy cảm xúc nói.

- Đúng là như vậy, nhưng chú trọng phát triển thì cũng cần chú trọng bảo vệ hoàn cảnh. Nước ta bây giờ đang trong giai đoạn trước công nghiệp hóa, cũng chính là tiến vào giai đoạn công nghiệp nặng. Ngành sản xuất ở nước ngoài đang tiến vào Trung Quốc theo quy mô lớn, mà nước ta bởi vì từ Trung ương đến địa phương đều quá mức chú trọng phát triển kinh tế, rất nhiều ngành sản xuất cùng công ty lạc hậu bị đào thải, thậm chí phát triển đến mức độ nhất định càng ảnh hưởng đến hoàn cảnh. Mấy vấn đề này nếu không được coi trọng thì sẽ dẫn đến nguy cơ sinh tồn. Ngày sau muốn khôi phục sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Triệu Quốc Đống tăng ga, cuối cùng đã chạy qua nội thành Vĩnh Lương. Dọc theo quốc lộ 226 là nơi tập trung nhiều công ty, nhà máy nhất Vĩnh Lương.

Xe mới đến thị trấn Hải Yến, Triệu Quốc Đống liền thấy chiếc xe của Tằng Lệnh Thuần trước đây giờ được chuyển sang cho Vương Lệ Mai đi. Xe Buick tới gần nhưng do biển An Đô nên Vương Lệ Mai không quá chú ý.

- Lệ Mai, lên xe.

Vương Lệ Quyên hạ cửa kính xuống rồi gọi em gái.

Vương Lệ Mai nhìn rồi vui mừng ra mặt nói:
- Thị trưởng Triệu, đã lâu không gặp, không thấy ngài về chơi.

- Lệ Mai, đây không phải tôi đã về sao? Lên xe đi, chị của cô trên đường không ngừng oán giận tôi trước khi đi không bố trí tốt cho chị, hay là sang Hoài Khánh đi.
Triệu Quốc Đống trêu chọc:
- Sang Hoài Châu làm Chánh văn phòng Ủy ban quận cho chị cô?

- Thị trưởng Triệu, có người nói như ngài không?
Vương Lệ Quyên yêu kiền nhìn Triệu Quốc Đống:
- Đi thôi, nếu không Vưu tỷ sẽ sốt ruột.

Vương Lệ Mai kích động quên mất nói chuyện với lái xe.

- Thị trưởng Triệu, xe này là bên Hoài Khánh mới mua sao?

Vương Lệ Mai thấy xe thoải mái hơn xe mình nhiều, điều hòa cũng mạnh hơn.

- Sao thế?
Triệu Quốc Đống chỉ biết lời của Vương Lệ Mai có vấn đề.

- Hì hì, Hoài Khánh đúng là giàu, chính quyền Thị xã một hơi mua sáu xe Buick đang thông dụng ở Thượng Hải, lúc ấy làm cả tỉnh xôn xao, sau đó một số nơi cũng muốn làm theo thì Ủy ban nhân dân tỉnh ra văn bản cấm việc lợi dụng tài chính mua xe đắt tiền. Việc này không phải do Hoài Khánh gây ra sao?

Vương Lệ Mai làm Chánh văn phòng Ủy ban quận Tây Giang càng lúc càng phát huy sở trường xã giao. Ngoài Chủ tịch quận Tông Kiến có chút đáng ghét ra thì Vương Lệ Mai đúng là thích công việc này.

- Lệ Mai, em không biết sao? Chuyện này do Thị trưởng Triệu làm ra đó. Lúc ấy Thị trưởng Triệu nói cấp bậc xe bốn bộ máy Hoài Khánh quá thấp, đòi đổi xe nhưng tài chính không có tiền. Thị trưởng Triệu liền vỗ ngực nói nếu công tác thu hồi nợ có hiệu quả tốt thì sẽ đổi xe. Kết quả công tác thu hồi nợ do Thị trưởng Triệu phụ trách làm rất tốt, vốn xác định mua mỗi nơi một xe, cuối cùng liền sang thành sáu xe mới làm mọi người tức giận.
Vương Lệ Quyên thừa thế nói:
- Chị nghe Bí thư Trần còn bị tỉnh phê bình.

Triệu Quốc Đống biết chuyện này. Lúc ấy mua về thấy có chút không ổn nên định để đó không đi. Nhưng hắn lại nghĩ mua rồi thì cứ đi, kết quả không bao lâu tỉnh biết.


Nghe nói Chủ tịch Ứng còn điểm danh phê bình Hoài Khánh gây ảnh hưởng không tốt. Triệu Quốc Đống nghe Trưởng ban thư ký Tiêu Triều nói ra chuyện này, có lẽ là thật.

Ở chuyện này Trần Anh Lộc khá khí phách, dám can đảm nhận trách nhiệm.

- Được rồi, hai chị em đừng ở đó mà bàn tán rồi chụp mũ cho tôi. Tôi thừa nhận mình là người khởi xướng, tôi có trách nhiệm. Chẳng qua Bí thư Trần cũng không nói gì, chỉ là bị tỉnh phê bình vài câu mà thôi.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Vương Lệ Quyên:
- Lệ Quyên, phải học khí phách như Bí thư Trần, đừng có học tính cách trẻ con gì cũng không dám đảm đương thì sẽ không trưởng thành được.

- Nghe lời là được chứ gì? Tôi .. Thị trưởng Triệu.
Vương Lệ Quyên vốn định làm sôi động không khí bằng cách nói “Thị trưởng Triệu của tôi” nhưng đột nhiên nghĩ đến phía sau còn em gái mình nên vội vàng ngậm miệng không nói.

Vương Lệ Mai không chú ý đến câu nói nhầm của chị. Cô hăng hái nói:
- Thị trưởng Triệu, hai chị em tôi thay phiên làm bên dưới cho ngài, đây là duyên phận, ngài phải giúp chị tôi nhiều mới đúng.

Triệu Quốc Đống vừa mới đưa tay nhấp ngụm nước và chuẩn bị khởi động xe thì nghe Vương Lệ Mai nói câu làm người ta phải suy nghĩ miên man. Hắn lập tức phun nước trong mồm ra, liên tục ho khan.

Hai chị em thấy Triệu Quốc Đống như vậy đều ngẩn ra và lập tức có phản ứng đến độ đỏ mặt. Vương Lệ Mai vừa xấu hổ vừa giận mà đấm vào vai Triệu Quốc Đống:
- Có lãnh đạo nào như ngài? Suốt ngày nghĩ xấu xa, hạ lưu.


Vương Lệ Quyên má đỏ bừng lên và cũng tức giận. Chẳng qua việc này không thể trách Triệu Quốc Đống, cho dù ai nghe câu này chẳng phỉ suy nghĩ, đây không phải là tư tưởng xấu, hay nghĩ bậy mà là do lời nói có vấn đề, khó trách hắn có phản ứng quá độ.

Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay lên đầu hàng:
- Tôi hèn hạ, vô sỉ là được chứ gì? Tôi không làm gì với chị mà. Nhưng Lệ Mai, nói thật là chị nói đúng là quá hung dữ, tôi dám cá là ai nghe thấy đều phải suy nghĩ.

Chuyện này làm không khí trở nên hài hòa hơn nhiều, chẳng qua hai cô suy nghĩ một chút và thấy không thể trách được Triệu Quốc Đống. Ai bảo Vương Lệ Mai nói chuyện lại không quá để ý. Cũng may chỉ có Triệu Quốc Đống và hai chị em, có người ngoài không phải xấu hổ chết sao?

Triệu Quốc Đống đến cửa Thị ủy Ninh Lăng liền gọi điện cho Giản Hồng, Giản Hồng rất nhanh chạy xe Nissan98 đi ra, đây là xe mới của Vưu Liên Hương. Triệu Quốc Đống lại đi một vòng đón La Băng, hai xe sáu người nhanh chóng chạy về phía nam Ninh Lăng.

Vương Lệ Mai không quá xa lạ La Băng, dù sao La Băng trước cũng là Trưởng phòng thông tin Hoa Lâm, hai người là mỹ nữ trong ngành. Chẳng qua tính cách La Băng khá lạnh nhạt, không thích giao tiếp.

La Băng lên xe mới phát hiện ra có hai chị em Vương Lệ Mai, Triệu Quốc Đống giới thiệu qua loa rồi chạy thẳng đến Hoa Lâm.

Không khí trong xe hơi vi diệu nhưng Triệu Quốc Đống không buồn giải thích.

La Băng nhận được điện của Triệu Quốc Đống cũng có chút lo lắng. Sau chuyện hôm đó đã là gần năm, hai người đều vô thức cố gắng né tránh nhau ra, tránh xuất hiện chuyện như lần trước. Mặc dù gặp ở chỗ Trình Nhược Lâm hai lần nhưng đều cố khống chế mình. Ngay cả Trình Nhược Lâm đều nói quan hệ của hai người sao lại trở nên lạ lùng như vậy?

Khi Triệu Quốc Đống gọi tới bảo cô là hai tiếng sau hắn đến Ninh Lăng, mời cô cuối tuần cùng bạn đến Ninh Lăng nghỉ, La Băng cũng không biết sao mình lại lập tức đồng ý. Chẳng lẽ sâu trong lòng mình mong đợi cuộc gặp gỡ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui