- Muốn người, muốn quyền?
Trần Anh Lộc rất hài lòng với thái độ thẳng thắn này của Triệu Quốc Đống. Đây là đại biểu sự tự tin, cũng tỏ rõ đối phương hoàn toàn tin mình ở vấn đề này.
- Ừ, cậu nói xem.
- Bí thư Trần, chỉ bằng mấy người của Ủy ban và cục Tài chính bây giờ thì sao có thể thu lại được 30 triệu?
Triệu Quốc Đống không khách khí mà nói:
- Điều này là không thực tế. Tôi đã hỏi Cố Hiểu Bằng, số nợ còn lại đều rất cứng, cách làm bây giờ là không hiệu quả. Cho nên tôi cần phải có mấy người có năng lực và quyết đoán, mà cũng phải tìm người thích hợp để bắt đầu thực hiện. Mà tôi cũng không thể dồn hết tâm trí vào công việc này.
- Ừ, đây là đương nhiên, cậu là Phó thị trưởng thường trực, phạm vi công việc rất lớn, lượng công việc cũng lớn, đây chỉ là một phương diện. Cậu cần phải có người đáng tin để phụ trách việc này, lại là người có năng lực và có trách nhiệm.
Trần Anh Lộc đương nhiên hiểu Triệu Quốc Đống không thể dồn hết tâm trí vào việc này. Nhưng việc này lại cần Triệu Quốc Đống phụ trách, hơn nữa cũng cần tận tâm mà làm. Nếu không như vậy thì làm trên danh nghĩa như Hà Chiếu Thành là vô ích.
- Người thì tôi phải chọn kỹ, ngoài ra chiều nay tôi đã cân nhắc về bản danh sách mà Cố Hiểu Bằng đưa cho tôi, cũng chính là danh sách của các công ty vay tiền công ty tín dụng. Nói thật tôi rất kinh ngạc, ngoài công ty nhà nước ra thì không ít các công ty tư nhân hàng đầu của Hoài Khánh chúng ta. Hơn nữa tôi nghe nói không ít công ty có hiệu quả kinh doanh tốt, hoặc là nói cuộc sống của người đứng đầu các công ty này rất thoải mái.
- Nhưng Cố Hiểu Bằng lại nói nhân viên đi thu nợ đến liên lạc thì công ty nào cũng nói mình khó khăn, hoặc nói mình nghèo không có tiền ăn. Nếu không sẽ trốn tránh không gặp, không ai đưa ra kế hoạch trả tiền, dần dần chuyện này coi như là đương nhiên. Người nợ tiền là ông, người đòi nợ là cháu, tình hình như vậy nếu nói giữa các công ty thì không nói, nhưng một bên đại biểu chính quyền, một bên là công ty tư nhân mà lại như vậy thì chỉ có thể nói chính quyền mất quyền lực tối thiểu, đây là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Trần Anh Lộc phải suy nghĩ.
Y làm sao không rõ vấn đề uy tín và hình tượng của Đảng ủy, chính quyền Hoài Khánh lúc này. Vụ án Cổ Diệu Hoa khiến cho hình tượng của Đảng ủy, chính quyền Hoài Khánh mất sạch, độ tin cậy của Hoài Khánh gần như không còn. Có thể nói Đảng ủy, chính quyền quận, huyện còn đỡ một chút, chứ hình tượng cấp Thị xã thì coi như đã không có, bây giờ cần phải xây dựng lại từ đầu.
Triệu Quốc Đống nói rất cứng rắn và đầy tính khiêu chiến, tất nhiên là hắn muốn nhân việc thu hồi nợ này để dựng lại hình tượng của Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh. Trần Anh Lộc cảm thấy Ninh Pháp chọn vị đại tướng này còn có sát khí. Nghịch cảnh không hề sợ mà còn kích thích hùng tâm của đối phương. Không thể không nói người này có khí phách không hề chịu thua, mà bây giờ Hoài Khánh chính là cần có nhân vật cứng rắn như vậy.
- Quốc Đống, quan điểm của cậu rất chính xác. Xem ra Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh chúng ta cần dũng cảm đối mặt vấn đề mà quá khứ để lại, không thể tránh né mãi được.
Trần Anh Lộc gật đầu nói:
- Tôi không nói nhiều, chỉ một câu cậu muốn lấy người từ đâu thì cứ làm, cần tôi ra mặt thì tôi sẽ ra mặt, ngoài ra còn quyền lực mà cậu nói là sao?
- Đúng thế, ngoài người thì tôi còn cần quyền lực.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng rực lên mà nói:
- Tôi đã xem danh sách các công ty vay tiền và xin lấy vấn đề là tập đoàn Cam Xương, là tập đoàn của Mã Cam Xương. Công ty xây dựng Cam Xương của y vay 3,8 triệu của công ty tín dụng đã ba năm mà vẫn không có kế hoạch trả nợ, không ký vay tiếp, giống như khoản tiền này là cho không y vậy. Ngoài năm đầu trả lãi ra thì hai năm sau không trả tiền lãi, điều này là như thế nào?
Trần Anh Lộc không nói gì.
- Công ty như vậy chẳng lẽ chính quyền bó tay? Nhà hàng Xích Nham của Mã Cam Xương theo tôi biết đã được chính quyền Thị xã và chính quyền quận Hoài Châu xác định làm điểm tiếp khách, tại sao lại chọn nơi này? Một nơi không trả tiền cho tài chính Thị xã mà chính quyền Thị xã dựa vào gì để giúp đỡ bọn họ? Công ty vận chuyển Cam Xương nghe nói cũng nhận vận chuyển rác thải thì công trình xây dựng công cộng của Thị xã, Cục Xây dựng và văn phòng xây dựng thành thị không thể hủy tư cách vận chuyển của y sao? Công ty thu mua phế liệu Cam Xương có hành vi trốn thuế không, có mua tang vật phi pháp không, có đăng ký theo quy định không? Công an và thuế có tiến hành kiểm tra công ty này không? Tôi không tin chính quyền không xử lý được một công ty như thế này.
Triệu Quốc Đống nói thẳng như vậy làm Trần Anh Lộc vừa khiếp sợ vừa vui mừng. Mã Cam Xương là ai thì chỉ cần người ở Hoài Khánh vài ngày là biết. Trần Anh Lộc tin Triệu Quốc Đống cũng biết. Nhưng Triệu Quốc Đống không khách khí nói ra trước mặt mình như vậy, Trần Anh Lộc tin Triệu Quốc Đống nếu lấy Mã Cam Xương làm ví dụ thì nhất định sẽ nhằm vào tên này.
- Còn có cả công ty kim khí Mỹ Gia vay 1,2 triệu, khi đó giám đốc ngân hàng xây dựng Hoài Khánh Ổ Vân Kiến thông qua Cổ Diệu Hoa phê chuẩn mà vay được. Bây giờ Cổ Diệu Hoa đã bị bắt thì trách nhiệm đẩy sang ai? Ổ Vân Kiến lại sang bên Miên Châu làm giám đốc ngân hàng xây dựng, vì thế công ty kim khí Mỹ Gia thành con nợ khó đòi, giở trò vô lại. Nghe nói Ổ Vân Kiến từ Hoài Khánh mà tiến lên, lại có quan hệ tốt ở Hoài Khánh, mọi người cũng không muốn đi đòi khoản tiền này. Rất không may tôi từ ngoài đến nên không biết y, tôi định đến gặp công ty này xem y có bản lĩnh khiến tôi phải lui không?
- Có có một Lưu Quốc Bình không biết là thần tiên ở đâu mà vay được 800 ngàn từ công ty tín dụng, bây giờ người đi đâu không biết, chỉ biết là phát tài ở An Đô làm 800 ngàn thành nợ chết. Bí thư Trần, tiền của công ty tín dụng Hoài Khánh chúng ta có phải là giấy không mà vay không trả?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu đừng ở đó mà châm chọc. Tôi coi như hiểu ý cậu, xem ra cậu định làm lớn một phen. Tôi rất xấu hổ, cậu có thể có khí phách như vậy, tôi là Bí thư Thị ủy lại còn cân nhắc xem làm như thế nào để khiến bộ máy Thị ủy, Ủy ban đoàn kết, không, phải gọi là không mất lòng nhau. Bây giờ tôi nói rõ chỉ cần việc thu hồi nợ dù dính đến ai tôi cũng không nói giúp, hơn nữa trong Hội nghị thường ủy tôi sẽ yêu cầu không ai được nói giúp các công ty vay tiền, nếu ai muốn nói gì thì tới tìm tôi. Ngoài ra chỉ cần cậu thấy có hiệu quả thì làm như thế nào tôi cũng ủng hộ, cần thì tôi sẽ ra mặt.
Trần Anh Lộc mặc dù nói như vậy nhưng Triệu Quốc Đống biết đây chỉ là tỏ thái độ mà thôi. Nếu Bí thư Thị ủy mà cũng như hắn nhảy ra trước thì không phải Bí thư Thị ủy đủ tư cách. Giống hắn vậy, nếu như Thị ủy, Ủy ban đã giao nhiệm vụ cho hắn, mà hắn chuyện gì cũng cần phải Trần Anh Lộc đi đoàn kết, ra mặt thì hắn cũng không là Phó thị trưởng đủ tư cách.
Đứng ở góc độ khác nhau thì phải có suy nghĩ và cách làm khác nhau. Điểm này Triệu Quốc Đống hiểu rõ.
- Bí thư Trần, tôi đang chờ lời này của ngài. Mai tôi đến nói chuyện với Thị trưởng Hà về việc này. Tôi không tin ở đất Hoài Khánh này, khi Thị ủy và Ủy ban Hoài Khánh sắp bị treo cổ mà những người đó còn có thể sống hưởng thụ, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy.
Triệu Quốc Đống rót cho Trần Anh Lộc chén rượu mà nói:
- Bí thư Trần, tôi mời ngài, tôi cạn, ngài tùy ý.
Bữa ăn kéo dài đến 10h tối mới kết thúc. Hai người chênh nhau 20 tuổi mà nói chuyện lại khá hòa hợp. Triệu Quốc Đống trước mặt Trần Anh Lộc cũng không giấu gì. Hắn nói rõ muốn đối một ngọn lửa thiêu cháu Hoài Khánh xem ai có thể ngồi im.
Trần Anh Lộc cười cười không nói, y chỉ nhắc Triệu Quốc Đống chú ý phương pháp, nhất là khi dụng quyền lực hành chính thì phải thận trọng.
Triệu Quốc Đống cũng thản nhiên đáp lại, nếu không có vài thủ đoạn đặc biệt thì sao có thể làm được. Hắn chỉ hy vọng Trần Anh Lộc có thể hiểu và thông cảm.
Triệu Quốc Đống đi về phòng, cơn gió lạnh thổi qua làm men rượu bay đi. Hắn muốn ngẩng mặt lên trời mà gào lên một tiếng dài.
Thực ra hắn chưa uống say, nửa lít rượu đối với hắn không đáng gì. Mà hôm nay nói chuyện với Trần Anh Lộc làm hắn rất hưng phấn. Trần Anh Lộc nhất định đã sớm nhìn thấy vấn đề trong này. Trần Anh Lộc không phải không giải quyết được mà cân nhắc xem làm như vậy có ảnh hưởng đến công việc sau này không? Mà Hà Chiếu Thành cũng thấy điểm này nên mới né tránh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...