Lộng Triều

Bành Bằng Phi cười nói:
- Quốc Đống, đây là sản nghiệp của Mã Cam Xương, một trong ba đại danh nhân của Hoài Khánh, chẳng lẽ trước khi ông tới Hoài Khánh mà không biết sao?

Ai cũng biết ư? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, từ này đúng là hay dùng. Thượng Hải trước cũng có mấy người như thế này nhưng kết quả đều không tốt. Ở đất Hoài Khánh nhỏ bé này cũng có sao.

- Xem ra tôi đúng là lạc hậu, ba đại danh nhân mà ông nói thì tôi đúng là chưa từng nghe tới. Nói thật ngoài hiệu quả tôi chính thức đến Hoài Khánh, trước đó tôi chỉ đi ngang qua.
Triệu Quốc Đống nói đúng là thật.

Hoài Khánh nằm ở yết hầu quốc lộ 226, chạy về phía tây 180km là Thiên Châu, qua đó là Kiềm Nam.

- Quốc Đống, ông giỏi thật đó, chúng ta tốt nghiệp chưa đầy tám năm mà ông đã là Phó thị trưởng thường trực. Ông xem tôi và Tần Miễn đi, sao có thể so sánh?
Bành Bằng Phi có chút kích động giống như có bạn học là Phó thị trưởng thường trực ở Hoài Khánh thì mình sẽ lên như diều gặp gió vậy.

- Bằng Phi, Tần Miễn, chúng ta là bạn học, không nói cái này, tôi coi như may mắn đi.
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện nhiều ở việc này.

- Được, hôm nay không nói cái này, bạn học gặp mặt mà. Đường Lăng Phong là lão lãnh đạo của tôi và Tần Miễn, tôi và Tần Miễn tốt nghiệp liền đi theo Cục trưởng Đường làm ở Đội cảnh sát hình sự, xem như thầy của tôi và Tần Miễn, bây giờ Cục trưởng Đường là Phó cục trưởng phụ trách an ninh trật tự của quận tôi, tôi làm phó Trưởng đồn công an Thanh Nham, Tần Miễn làm phó Trưởng đồn công an Lê Trang, không thể so sánh với ông.

Bành Bằng Phi nói chuyện rất thẳng, có lẽ cảm thấy là bạn học cũ nên không cần kiêng rè. Tần Miễn lại khá trầm ổn.

Uống vài chén làm mọi người có nhiều tiếng nói chung, mọi người cũng dần thả lỏng. Ngay cả Đường Lăng Phong cũng cảm thấy vị Phó thị trưởng thường trực này không giống người học cảnh sát ra, nói chuyện rất có lý lẽ.

Ăn xong, mọi người đi xuống thì nghe thấy tiếng thét của một cô gái.


Hai cô gái lảo đảo từ bên hành lang chạy ra, mấy tên thanh niên hung hăng lao tới, thoáng cái đánh ngã hai cô xuống mặt đất.

- Đừng, đừng mà…
Trên hành lang đầy tiếng kêu sợ hãi.

Sảnh không nhiều khách, tới đây ăn uống, chơi bình thường đều theo cửa nam ra bãi đỗ xe, mà Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn lại không đi xe cho nên mới xuống cửa phía bắc.

- Mẹ nó chứ, mày chạy à, tôi cho mày chạy đó, xem mày chạy được đi đâu.
Mấy tên thanh niên kéo hai cô gái lên và đứng bên đợi ai đó.

Một người phụ nữ khoảng 30 đi tới mà nói.
- Bọn mày giỏi, dám làm bạn của Xương ca bị thương, bọn mày dám làm mất mặt Xương ca?

- Mạn tỷ em sai rồi, việc này em không làm được nữa, chị bỏ qua cho em đi mà.
Một cô gái thấy người phụ nữ này liền sợ hãi run lên.

- Hừ, tao là gì mà mày bảo tao tha cho mày? Tao là hổ à?
Người phụ nữ cười lạnh nói:
- Mày làm mặt bàn Xương ca bị rách, mày bảo tao ăn nói như thế nào với Xương ca.

- Mạn tỷ, bọn em chỉ làm lễ tân, không làm chuyện đó, nhưng người kia uống rượu say và đòi sàm sỡ và sờ ngực Tiểu Phỉ. Tiểu Phí tránh không được nên mới cào một chút.
Một cô gái khác thấy cô bạn như vậy liền cắn răng nói.

- Sờ ngực của mày? Sờ ngực của mày thì sao? Mày dám cào khách ư?


Người phụ nữ lạnh lùng đưa tay xé chiếc váy của cô gái Tiểu Phỉ, chiếc váy bị xé rách lộ ra áo lót màu trắng, tay kia kéo áo lót, vú lộ ra ngoài.

Hai cô gái không ngờ đối phương lại dùng thủ đoạn này đối với mình, nhưng hai tên thanh niên đã giữ chặt hai tay cô làm cô không thể che ngực.

“A” hai cô gái hét lên, mà ả phụ nữ lại giơ tay nắm vú đối phương hung dữ nói:
- Vú mày là vàng à? Bạn Xương ca sờ một chút mà mày dám ra tay à? Bây giờ tao véo xem mày làm gì?

Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn gần như trợn mắt há mồm với cảnh này. Bọn họ vốn nghĩ chỉ là chút mâu thuẫn bình thường, dù sao ở các nơi giải trí là có việc về an ninh trật tự.

- Dừng tay.
Ba người Triệu Quốc Đống gần như cùng lúc hét lên.

Ả phụ nữ khinh thường nhìn ba người, thậm chí vẫn còn véo vú cô gái.
- Ồ, còn có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Âu Tiểu Mạn này mở mắt mong chờ.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quốc Đống, Đường Lăng Phong và Tần Miễn lao lên. Đường Lăng Phong đánh ngã một tên xuống đất, Tần Miễn lại hung ác đá một tên lao vào tường, ôm bụng mãi không đứng lên được.

Mà Triệu Quốc Đống lại túm lấy cổ tay ả phụ nữ kiêu căng kia, ả lập tức ngã xuống mặt đất.

Triệu Quốc Đống bỏ tay ả ra, hai tên giữ tay cô gái lúc này cũng đã buông ra mà đỡ ả phụ nữ lên. Mà hai tên bị ngã cũng đã bò lên mà gọi người.


Hai cô gái khóc một trận rồi cẩn thận sửa lại quần áo và trốn sau lưng ba người Triệu Quốc Đống. Bảy tên đàn ông từ hành lang lao ra.

- Ai dám động? Chúng tôi là cảnh sát.

- Cảnh sát? Cảnh sát là mẹ gì? Dám đến đây giương oai, tao xem mày là cảnh sát từ đâu tới.
Tên trọc đầu hung dữ đỡ ả phụ nữ kia lên rồi nói:
- Mạn tỷ, chị không sao chứ?

- Hai thằng này là bọn nào mà dám đến địa bàn của Xương ca giương oai?
Ả phụ nữ đang rất đau tay và tức giận nói:
- Còn không đánh ngã bọn chúng cho bà.

Tần Miễn nhìn Đường Lăng Phong, đối phương mười người, nếu xông lên thì ba người khó đối phó. Hơn nữa đây là địa bàn của phân cục Hoài Châu, mình và Cục trưởng Đường là người của phân cục Khánh Châu, rất dễ có hiểu lầm. Nhất là Mã Cam Xương lại có lai lịch ở Hoài Khánh.

Tên trọc đầu cũng tức giận nói:
- Ồ, ba cảnh sát à, cảnh sát có thể tùy tiện tới đây đánh người sao? Cảnh sát có thể không cần pháp luật sao?

Đường Lăng Phong đã quen với mấy cảnh này, y lạnh lùng nói:
- Có phải phạm pháp hay không thì đến Đồn công an là biết. Nhiều nhân chứng như vậy, chẳng lẽ còn có thể nói đen thành trắng.

- Hừ, Đồn công an thì sao? Mấy vị khá lạ mặt, là ở đâu, Cục Công an Thị xã hay là phân cục? Lấy thẻ cảnh sát ra, nếu muốn chấp pháp thì chẳng lẽ không nói trình tự sao?

Tên trọc có nhiều kinh nghiệm thấy đối phương không sợ nên đoán thân phận chắc là thật. Chẳng qua Cục Công an Thị xã và phân cục Hoài Châu ai không biết nhà hàng này là của Mã lão đại, sao tới đây gây rối? Nếu nói không may gặp phải thì có thể nhắm mắt rời đi, hoặc là Mạn tỷ làm hơi quá thì có thể trực tiếp nói một câu với Mã lão đại là được, không cần làm Mạn tỷ mất mặt như vậy chứ?

Đường Lăng Phong và Tần Miễn có chút do dự, nhưng đối phương nói rất rõ, không đưa thẻ cảnh sát ra thì đối phương nhất định bảo mình vi phạm trình tự chấp pháp để vu cáo mình. Nhưng bọn họ lại thuộc phân cục Khánh Châu, chỉ sợ chuyện thành lớn.

- Cục trưởng Đường, anh sợ gì? Chẳng lẽ cảnh sát bảo vệ người dân mà cũng phân chia khu vực sao?

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Đường Lăng Phong giật mình rồi lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho đối phương.
- Tôi là Đường Lăng Phong phân cục Khánh Châu.

- Hừ phân cục Khánh Châu dựa vào gì mà đến phân cục Hoài Châu gây rối.
Tên trọc cầm nhìn qua thấy đúng là cảnh sát, nhưng là phân cục Khánh Châu nên cười lạnh nói:
- Họ Đường, tôi thấy anh làm cảnh sát đến ngu rồi. Anh là người phân cục Khánh Châu sao đến Hoài Châu gây rối. Tôi muốn kiện lên Cục trưởng Lý.

- Mẹ nó chứ, ba cảnh sát từ phân cục Khánh Châu đến Hoài Châu chúng ta giương oai? Bắt bọn chúng, để Cục Công an Thị xã đến mang người đi.

Ả Mạn tỷ lao vào trong, một người đàn ông đầu cua sa sầm mặt lại. Y chưa kịp nói gì thì ả phụ nữ đã gào lên khóc:
- Xương ca, ba thằng cảnh sát phân cục Khánh Châu đến gây chuyện, còn đánh em.

- Cảnh sát ủa phân cục Khánh Châu? Người phân cục Khánh Châu sao sang đây?
Tên này nhìn một người đàn ông mặt không đổi sắc ở bên rồi đứng dậy nói:
- Thị trưởng Khổng, tôi đi xử lý một chút. Tiểu Mạn, đánh hộ anh hai ván.

- Xương ca, chuyện này cần gì anh đi giải quyết, đừng làm Khổng ca mất hứng. Nếu là phân cục Khánh Châu sang Hoài Châu làm loạn thì thông báo lão Điền là được mà.

- Đúng thế, việc nhỏ này anh bố trí người bên dưới làm là được. Chẳng lẽ nói cả nhà hàng không có ai dùng được?
Tên họ Khổng đang đắc ý vì mình đỏ nên không muốn có người thay.

Họ Xương có chút do dự nhìn họ Khổng rồi ngồi xuống. Hắn vung tay lên.
- Tiểu Mạn, em gọi cho Cục trưởng Điền, đồng thời thông báo người của Đồn công an để bọn họ tới xử lý.

Ả phụ nữ đến nhỏ giọng nói vài câu với họ Xương, tên này nhăn mặt. Đây vốn không phải việc gì lớn nhưng đối phương tới nhà như vậy là tát vào mặt mình, không biết có người cố ý tới gây rối không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui