La Băng nghe Triệu Quốc Đống gọi điện mà không khỏi có chút cảm động.
Đây là hắn gọi cho Cục trưởng Cục thông tin Thị xã, một người có mắt cao hơn trán. Trưởng ban Chương kia chính là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ. Người bình thường nếu muốn hẹn hai người này ăn cơm là rất khó khăn. Chương Thiên Phóng đến Hoa Lâm rất ít ăn cơm, dù là Hoàng Côn mời cũng không được.
Thấy La Băng đứng lên, Triệu Quốc Đống nói:
- Tối cùng ăn.
- Không cần, lái xe đang đợi tôi, tôi phải về Hoa Lâm.
La Băng vội vàng lắc đầu nói.
- Sao vậy La Băng, chẳng lẽ tôi mời mà chị cũng sợ như vậy?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sau khi tôi tới Tây Giang thì đây là lần đầu một mình chị tới chỗ tôi, tôi thấy nhiều người quen ở Hoa Lâm thi thoảng lại tới chỗ tôi chơi, tôi cảm thấy chúng ta có duyên. Chẳng lẽ chị nghĩ tôi xấu như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mặt La Băng hơi nóng lên. Cô nói:
- Bí thư Triệu, ngài nói gì vậy, ngài bây giờ là lãnh đạo Thị xã, tôi đâu dám chiếm dụng thời gian quý giá của ngài.
- Người khác dám mà chị không dám ư? Chị lúc nào hiểu ý người như vậy?
Triệu Quốc Đống trêu chọc:
- Được rồi, không nói nữa. Chiều tôi có hai việc cần làm. Tôi bảo Lục Nhị và chị đi dạo một chút. Lệnh Hồ Triều, cậu gọi cho Lục Nhị bảo cô ấy tới đây, nói là La Băng tới cần cô ấy tiếp.
La Băng vốn không muốn về Hoa Lâm. Cô sợ về đó, cũng sợ nghe điện. Nhất là thấy hai số ghê người kia, cô càng sợ hơn cả. Vì thế cô thà xuống xã còn hơn cả ngày thấy bộ mặt đáng ghê tởm đó.
Triệu Quốc Đống rất bận nhưng bận như vậy mà vẫn hy vọng cô cùng ăn, điểm này làm La Băng thấy được an ủi, tâm trạng cũng tốt hơn. Lục Nhị tới rất nhanh, La Băng cũng thích cô bé hiểu ý người này.
La Băng cùng Lục Nhị đến câu lạc bộ Hoa Đăng, một câu lạc bộ giải trí sang trọng mới mở ở Ninh Lăng.
La Băng thấy Lục Nhị khá quen ở đây, cô bé này vừa lên tầng 12 là nơi có nhiều hoa và cây cảnh liền có một nam một nữ ở sảnh đi lên đón:
- Lục tiểu thư, đã lâu không gặp, chỉ có hai người sao?
- Ừ, tạm thời chỉ có hai người, vẫn vị trí cũ. Đây là Băng tỷ, Băng tỷ, đây là giám đốc Tiền của câu lạc bộ Hoa Đăng.
Lục Nhị cười nói.
- Chào chị, tôi là Tiền Anh, mời chị giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn.
Họ Tiền đưa một tờ danh thiếp tới.
La Băng không quá quen với hoàn cảnh này. Cô tham gia nhiều bữa tiệc công việc nhưng trong giờ làm việc vào đây thì cô không quen, thấy e ngại.
La Băng khẽ gật đầu và không nói gì. Cô vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt vốn có. Đi theo vị giám đốc Tiền kia, hai người đi tới một bộ bàn ghế sô pha.
Bên cạnh ghế là chiếc bàn thủy tinh hình quả táo đặt một bình hoa tươi, trước cửa sổ để sách và báo. La Băng ngồi xuống mở vài tờ báo ra đọc.
Dù là lần đầu tiên tới nhưng La Băng đã thích hoàn cảnh nơi này. Cây cối xung quanh làm cho không khí tươi mát, rèm được buông xuống sẽ làm khách có không gian riêng tư dễ chịu. Quầy sách và báo cũng cung cấp dễ dàng, có thể nói là một tổ hợp hoàn mỹ. Cũng không biết ai bố trí nơi này tốt như vậy.
La Băng vừa ngồi xuống liền không muốn đứng lên, cô cuộn mình trên sô pha. Chiếc ghế mềm mại làm cho cô thấy rất an toàn.
- Băng tỷ, hoàn cảnh nơi này có được không?
Lục Nhị cười hì hì ngồi xuống trước mặt La Băng.
- Em thường xuyên tới đây ngủ trưa.
- Em thường xuyên đến đây ngủ trưa?
La Băng nói có chút giật mình.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lô cũng hay tới đây ăn cơm. Ăn xong bọn họ muốn nói chuyện công việc, có đôi khi Bí thư Triệu cũng hay gặp khách ở đây. Cho nên chỉ có em một mình ở đây nghỉ, rất thoải mái, gọi café hoặc trà chanh, sau đó nằm tại chỗ, muốn ngủ cũng không ai quấy rầy.
Lục Nhị rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.
- Ồ, em đúng là biết hưởng thụ.
La Băng thở dài một tiếng nói.
- Băng tỷ, chị cứ thu chân lên, không ai vào đâu trừ khi chị ấn chuông. Chúng ta vào đây thì đó là không gian riêng của chúng ta.
Lục Nhị rất quen với nơi này. Mặc dù không quá quen với La Băng, nhưng cũng đã gặp mặt nhau mấy lần. Cô cũng ngoan ngoãn và nghe lời Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống bảo cô tiếp La Băng nên cô cũng cố sức thân thiết.
La Băng do dự một chút liền bỏ giày xuống, rồi cuộn chân lên mông, cứ như vậy ngồi dựa vào ghế. Không gian chỉ có của hai người nên không cần để ý quá nhiều.
- Băng tỷ, nếu chị mệt thì ngủ một giấc, nơi này rất yên tĩnh.
Lục Nhị nằm xuống mà nghỉ. Nơi này có quy định rất nghiêm, khách không cho phép thì không ai được tự tiện vào.
- Ừ, Tiểu Nhị, trong thời gian này em có bận không?
La Băng nói.
- Đúng thế, thời gian này bên Khu Khai Phát tiếp đón rất nhiều người, có ngày phải tiếp hai đợt khách, đều là từ bên Chiết Giang sang khảo sát. Mấy lãnh đạo bên Ban quản lý bọn em sợ không đủ dùng, cho nên Bí thư Triệu cũng thường xuyên phải tiếp đón, đi khảo sát cùng, ăn cơm, đàm phán, rồi ăn cơm, cứ liên tục như vậy. Em lo mình béo lên đó. Cũng may Bí thư Triệu chưa bao giờ bảo em phải đi tiếp khách hát, nhảy. Ôi cuộc sống tốt như thế này không biết được bao lâu nữa.
Lục Nhị có chút thỏa mãn mà nói.
- Ồ, em lo gì?
La Băng hỏi có chút tò mò.
- Băng tỷ, chị không biết ư? Ai cũng nói lãnh đạo tỉnh rất hài lòng với công việc của Bí thư Triệu, Bí thư Triệu rất có thể lên chức. Không chừng sẽ thôi kiêm nhiệm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.
- Hả? Lên chức? Hắn sẽ điều đi?
La Băng có phần giật mình.
- Không chắc, có người nói Bí thư Triệu sẽ lên làm Phó thị trưởng thường trực.
Lục Nhị cũng biết La Băng và Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt, nếu không cô sẽ không nói như thế này.
- Phó thị trưởng thường trực? Vậy còn Thị trưởng Kim?
La Băng cảm thấy mình ở Hoa Lâm nên tin tức quá bế tắc. Cô chỉ biết Triệu Quốc Đống được khen trong đợt lũ vừa rồi, nhưng chưa nghe thấy hắn sẽ thay đổi vị trí.
- Không biết, có lẽ Thị trưởng Kim sẽ đi. Em chỉ nghe mấy người ở Ban quản lý Khu Khai Phát nói như vậy. Em hỏi Lệnh Hồ Triều, anh ta cũng nghe nói, nhưng Bí thư Triệu không nói gì.
Lo lắng của Lục Nhị cũng lây sang tâm trạng vốn đang tốt lên của La Băng. Nghe nói Triệu Quốc Đống có thể đi, La Băng càng thêm lo. Cô biết Trình Nhược Lâm gọi nhờ Triệu Quốc Đống giúp mình, cũng nói với cô bảo cô thoải mái đi tìm Triệu Quốc Đống để nghĩ biện pháp. Nhưng cô lại không thể làm như vậy, hơn nữa đó lại là vì việc của cô nữa. Trình Nhược Lâm thì không sao vì bọn họ có quan hệ kia, nhưng cô thì sao?
La Băng có chút tự trách mình. Lúc nãy Triệu Quốc Đống gọi điện làm cô có chút hy vọng, nhưng lại nghĩ nếu Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thì vấn đề sẽ khác hẳn. Ngay cả La Băng cũng không biết tiền đồ của mình sẽ như thế nào.
Nhưng cuộc sống là như vậy, nó giống như một mạng nhện bao vây lấy người, làm cô chết dần chết mòn. Cô muốn phản kháng nhưng không thể vì cô không có lực lượng đó. Cô lại không phải người có thể nhẫn nhịn, nếu như vậy thì cô nghĩ mình sẽ điên lên.
La Băng mặc dù thất thần nhưng không nghe thấy Lục Nhị nói gì. Cô quay sang thì thấy Lục Nhị đã ngủ thiếp đi.
La Băng cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, người cũng dựa xuống. Ở đây nửa tiếng mà không ai vào, xem ra khá an toàn và bí ẩn nên cô cũng yên tâm. Cô cũng học theo Lục Nhị hạ ghế xuống ngủ.
Khi Triệu Quốc Đống đến câu lạc bộ thì Tiền Anh đã đi lên đón. Triệu Quốc Đống nói cảm ơn rồi đi quanh khu cây cảnh và vén rèm lên.
Một bức tranh hiện ra trước mặt hắn, hai người phụ nữ đang nằm ngủ trên ghế.
Lục Nhị ngủ với tư thế không quá đẹp, chiếc váy ngắn được kéo cao làm Triệu Quốc Đống thấy chiếc quần lót màu đỏ bên trong.
La Băng ngủ lại quy củ, hai chân cuộn lên. Chẳng qua cô mặc váy nên khi cuộn người làm váy xệ xuống lộ nửa mông và quần lót tơ tằm màu đen. Triệu Quốc Đống không nhịn được đứng im quan sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...