Triệu Quốc Đống cũng nghe được một ít tin về mình.
Tương Uẩn Hoa gọi điện đến nói cho hắn biết Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều có ấn tượng tốt đối với hắn, khuyết điểm duy nhất là còn trẻ, kinh nghiệm công tác còn thiếu.
Lời này có nghĩa là muốn hắn ngồi thêm ở trên vị trí cũ, mặt khác đó là có lẽ sẽ điều chỉnh công việc, một khả năng nữa là điều chỉnh đến nơi khác để được rèn luyện thêm.
Triệu Quốc Đống không cho rằng mình có thể lên chức lần nữa. Dù sao hắn đã lên quá nhanh. Dù hắn có năng lực giỏi hơn nữa, thành tích vẻ vang hơn nữa nhưng Trung Quốc coi trọng về độ tuổi, kinh nghiệm công tác, uy tín, nếu thoáng cái điều hắn tới làm chủ tịch thị xã nào đó thì không thể.
Triệu Quốc Đống cũng không rõ hướng đi sau này của mình là gì. Theo hắn thấy có lẽ mình tiếp tục ngồi trên vị trí này mà làm việc là tốt nhất. Hoàng Lăng khá coi trọng hắn, có lẽ sau đó để hắn thay Chu Xuân Tú. Nếu hoạt động tốt thì có thể thay thế Kim Vĩnh Kiện.
Triệu Quốc Đống về văn phòng liền định ngủ một chút, nhưng Lôi Hướng Đông gọi tới làm hắn phải bỏ suy nghĩ này.
Nghe điện của Lôi Hướng Đông mất gần tiếng. Thị trường chứng khoán Hongkong đang tiến vào trạng thái chiến tranh.
Trung Quốc cũng rất coi trọng cuộc đấu trên thị trường chứng khoán Hongkong. Bắt đầu từ tháng ba, Lôi Hướng Đông và Triệu Quốc Đống đã trao đổi về vấn đề này, cũng cùng Lôi Hướng Đông viết bài lên “Nội tham tài chính” đưa ra quan điểm bảo vệ Hongkong, đề nghị Trung ương, chính phủ nhất định phải toàn lực bảo vệ kinh tế Hongkong không bị tài chính quốc tế công kích.
Quan điểm của Lôi Hướng Đông và Triệu Quốc Đống đã được Trung ương, chính phủ đồng ý. Tháng tám cũng thành cuộc quyết chiến giữa các tập đoàn quốc tế và chính quyền Đặc khu Hongkong.
…
- Bí thư Triệu, Trưởng phòng thông tin Huyện Hoa Lâm – Trưởng phòng La tới, ngài xem...
Lệnh Hồ Triều cẩn thận vào hỏi.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ đột nhiên tỉnh lại. Hắn nhìn đồng hồ mà nhíu mày, đã 2h30.
Trình Nhược Lâm đã hai lần gọi cho Triệu Quốc Đống nói với việc của La Băng, ý của cô chính là muốn Triệu Quốc Đống giúp La Băng.
La Băng ở Hoa Lâm cũng rất khó khăn. Trần Đại Lực trước đó hơi thu mình, bây giờ càng lúc càng gây khó đễ. Nhất là sau khi Trình Nhược Lâm rời đi thì y càng không hề e ngại, thường xuyên có lời châm chọc, đôi khi còn giả vờ say rượu mà động tay động chân. Mà La Băng đã hai lần từ chối tham gia bàn tiệc, Bí thư huyện ủy Hoàng Côn còn phê bình cô thiếu cái nhìn đại cuộc trong hội nghị. Hơn nữa hai Phó trưởng phòng có vẻ đã nghe ngóng được gì đó nên cũng bắt đầu không còn nghe lời.
Trình Nhược Lâm gọi điện làm Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Hắn hiểu khá rõ về La Băng. Cô có năng lực, tác phong làm việc và sống khá nghiêm cẩn, chẳng qua năng lực giao tiếp lại kém đôi chút. Hơn nữa La Băng lại đẹp mà ở độc thân nhiều năm nên khó tránh khỏi có nhiều người nhìn chằm chằm.
Nhất là tên lãnh đạo háo sắc như Trần Đại Lực thì La Băng đừng mong được bình yên.
Chẳng qua vị trí của Triệu Quốc Đống không tiện nhúng tay vào Hoa Lâm. Hoàng Côn cũng đang tìm mọi cách giảm ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống, tạo uy tín của y. Nếu hắn có động tác gì thì không phải càng khó xử hơn sao?
- La Băng, ngồi đi.
Một chén trà được đặt trước mặt La Băng, La Băng luôn khá câu nệ. Trước đây khi cùng người khác gặp Triệu Quốc Đống thì cô không có cảm giác đó, nhưng bây giờ lại có vẻ hơi xa cách một chút.
Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận nên muốn tìm đề tài khiến không khí thay đổi.
- La Băng, lâu như vậy không thấy chị, chẳng lẽ Nhược Lâm đi, chị sẽ không tới chỗ tôi ư?
Quan hệ giữa Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống thì La Băng sớm biết. Nhất là hôm đó cô say được Triệu Quốc Đống đưa về, Trình Nhược Lâm nhìn với ánh mắt trêu tức làm La Băng đỏ mặt, tim đập mạnh. Đặc biệt là ở trong nhà tắm Trình Nhược Lâm cởi quần áo của cô trước mặt Triệu Quốc Đống, cô càng xấu hổ hơn.
Đêm đó tiếng ân ái của Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm, sáng sớm hai người còn quan hệ tiếp làm cho La Băng chỉ dám nằm im trên giường không động đậy.
Cô biết mình cao 1m73 thì nếu say sẽ càng nặng hơn, Trình Nhược Lâm yếu ớt như vậy sao có thể đỡ được. Chẳng qua cô như vậy mà bị Triệu Quốc Đống nhìn nên thấy rất khó xử.
- Trong thời gian này tôi bận quá nên không đi đâu được.
La Băng nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo.
- Bận? Nhược Lâm ở An Đô cũng rất bận, gọi điện chỉ nói được vài câu. Tôi nói sao phải khổ như vậy, nhưng cô ấy nói sống vậy mới vui.
Triệu Quốc Đống rất tùy ý ngồi xuống trước mặt La Băng. Hắn thấy vẻ mặt cô không tốt.
- Đúng thế, theo đuổi thứ mình muốn, chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì mệt một chút cũng đáng.
Khi trước Trình Nhược Lâm đi thì cô cũng không nỡ, một là thiếu một người giúp, hai là Trình Nhược Lâm đi làm cô thấy cô đơn. Trần Đại Lực còn không ngừng làm phiền khiến cô rất mệt mỏi.
Cô muốn học Trình Nhược Lâm mà đi, nhưng cô lại không học ngành chuyên môn như Trình Nhược Lâm. Chuyên môn đã quên từ lâu, bây giờ muốn bắt đầu lại đâu có dễ.
Triệu Quốc Đống không tiện hỏi sâu. Nhưng không hỏi lại không hay, vì Triệu Quốc Đống được Trình Nhược Lâm nhờ nhiều lần.
- Sao, hình như chị có tâm sự?
Triệu Quốc Đống cố nhịn mà nói.
- Ừ, Bí thư Triệu, Nhược Lâm có thể đã nói với ngài. Cô ấy bảo tôi tới tìm ngài. Con của Chánh văn phòng Tạ trong phòng sắp tốt nghiệp đại học và được phân tới Thương Hóa dạy học. Nhược Lâm nhờ tôi tới tìm ngài giúp, xem xem có thể điều về dạy ở trường nào đó thuộc Tây Giang không? Nếu không được thì ở ngoại ô cũng tốt hơn.
La Băng không đáp lời Triệu Quốc Đống nói.
- Ồ, tôi biết rồi. Chị bảo anh ta tìm lão Điền ở phòng giáo dục, tôi sẽ gọi cho lão Điền. Chuyện này cũng có thể do chị tự đi một chuyến mà.
Triệu Quốc Đống cười nói. Đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.
- Vậy thì tốt quá. Chánh văn phòng Tạ đã giúp tôi nhiều trong công việc. Anh ta tìm tôi, tôi cũng không tiện từ chối.
La Băng tuy cười nhưng vẫn lộ ra một tia buồn bã.
- La Băng, tôi thấy tâm trạng của chị không quá tốt. Sao, công việc không thuận lợi ư? Hay là Hoàng Côn và Trần Đại Lực gây khó dễ?
Triệu Quốc Đống biết nếu như mình nói thẳng ra như vậy thì sẽ làm cho La Băng cảm thấy tự ti.
- Cũng không phải, có lẽ do tôi không giỏi giao tiếp, hoặc là nói ý tưởng trong công việc không phù hợp ý đồ của lãnh đạo. Chẳng qua cũng không sao, tôi có thể sẽ xuống xã nhận chức.
La Băng cố nén tâm trạng uất ức trong lòng để nói ra.
- Xuống xã?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Mặc dù nói Trưởng phòng cấp huyện xuống làm bí thư đảng ủy hoặc chủ tịch xã thì vẫn giữ được cấp bậc, nhưng tầm quan trọng là khác hẳn.
- Xã nào?
- Chắc là Từ Cố.
La Băng cúi đầu xuống.
Từ Cố? Việc xóa bỏ cấp Đảng ủy Khu của Hoa Lâm đã xong, Khu Từ Cố đã biến mất, thay vào đó là xã Từ Cố mới. Triệu Quốc Đống cũng hiểu rõ xã này, đây là xã nghèo nhất Hoa Lâm.
- Hoàng Côn và Lỗ Đạt đã nói chuyện với chị?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ. La Băng tốt xấu cũng do hắn đề bạt làm Trưởng phòng thông tin, hắn đi chưa đầy năm mà đã đẩy La Băng xuống xã, đây là khinh người quá đáng.
La Băng thấy giọng Triệu Quốc Đống đổi khác nên lắc đầu nói:
- Chưa, nhưng tuần trước trưởng ban Địch khi tới phòng tôi kiểm tra thì đã mơ hồ lộ tin này, bảo tôi chuẩn bị tư tưởng.
- Hừ.
Triệu Quốc Đống không nói gì mà đứng lên ra nhìn ngoài cửa sổ.
- Không có gì, tôi là người độc thân nên không sao mà. Tôi cũng chưa phải chưa từng xuống xã, bên đó cũng có hoàn cảnh đẹp.
- Được rồi, chị không cần nói nhiều, tôi biết rồi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói và hít sâu một hơi. Hắn rời khỏi Hoa Lâm nên vốn không muốn xen vào việc Hoa Lâm. Nhưng hành vi khiêu khích như vậy thì hắn không thể tha thứ. Kẻ như Trần Đại Lực mà dám làm như vậy, y nghĩ rằng ở đất Hoa Lâm thì chỉ cần nghe theo Hoàng Côn là được sao? Hay là Hoàng Côn cảm thấy cánh chim của mình ở Hoa Lâm đã cứng nên không coi ai vào đâu?
- Cốc cốc.
- Tôi biết rồi, bảo bọn họ chờ chút.
Triệu Quốc Đống không nhịn được nói. Hắn suy nghĩ một chút rồi gọi điện:
- Cục trưởng Lỗ, tôi Triệu Quốc Đống đây, tối anh có rảnh không, đâu có, anh có việc thì cứ làm. Tôi định mời anh và trưởng ban Chương đến ngồi ăn mà thôi. Không sao, ồ, người của sở xuống, vậy được. Anh mời khách sao được, tôi bố trí, 6h30 tối nay, Ninh Uyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...