Lộng Triều

- Nhị đồng.

- Khai giang. Tôi thích nhất là nhị đồng, hôm nay xem ra nó có duyên với tôi.
Tông Kiến cười hì hì nói.

- Lão Tông, xem ra nó đúng là có duyên với anh, chẳng qua anh không có duyên ở văn phòng Thị ủy.
Một người đàn ông mặt ngựa nói.

- Cút. Đừng có nói linh tinh. Ông chú ý một chút, đừng có quá đáng. Ai cũng nói thỏ không ăn cỏ gần hang. Tôi thấy ông chuyên gặm cỏ trong nhà, sẽ có lúc lật thuyền đó.

Tông Kiến hậm hực trừng mắt nhìn đối phương rồi hâm mộ với thân phận của đối phương. Cục độc quyền kinh doanh thuốc lá là mảng béo bở, chỉ tiếc hệ thống của bọn họ độc lập với chính quyền địa phương, do lãnh đạo cấp trên trực tiếp quản lý. Đối phương làm Cục trưởng kiêm giám đốc công ty thuốc lá chẳng những công việc dễ, thu nhập cao mà còn không bị Thị xã can thiệp.

- Yên tâm, tôi không lật thuyền được đâu. Bên tôi rất đơn thuần vì là hệ thống riêng, không giống quan hệ phức tạp bên anh. Tôi thấy anh sắp thành thỏ rồi, làm gì cũng phải lén lút. Tôi thấy anh không tự do bằng một chủ tịch xã.
Người đàn ông kia khinh thường nói:
- Hay là lúc nào đổi khẩu vị, chúng ta lên An Đô chơi?

- Hai hôm nay sợ không được, sắp có lũ nên Thị xã không cho ai được tự tiện rời vị trí.
Tông Kiến lắc đầu nói.

- Có gì chứ, ông là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy kiêm Chánh văn phòng Thị ủy còn cần tự mình ra trận sao? Cục Thủy lợi làm gì, đám công an, quân đội làm gì?
Một người đàn ông béo khác không cho là đúng nói.


- Hừ, lão Hồ, tôi thấy ông phải lên đê đó. Đầu của ông nhét vào lổ thủng thì sẽ chặn được nước chảy đó.
Tông Kiến cười nói.

- Người tôi còn phải giữ gìn. Đừng thấy tôi béo nhưng chơi gái thì khác đó.
Tên béo cười phá lên nói.

- Lão Hồ, ông cả ngày đều chơi với đám con gái trong nhà máy mà sao không thấy ông giảm béo?
Một người đàn ông gầy gò hừ một tiếng:
- Ông không sợ ngày nào đó ngã đè chết người sao?

- Được rồi, hậm mộ phải không? Ai bảo ông không giữ gìn sức khỏe, chơi gái mà còn phải tẩm bổ. Chẳng qua nói đi lại nói lại chơi gái đúng là có thể giảm béo đó. Ông không thấy mỡ bụng của tôi giảm đi chút rồi sao?
Tên béo thở dài một tiếng.
- Cũng không biết cuộc sống thoải mái này kéo dài bao lâu nữa. Lão Tông, nghe nói Bí thư Hoàng có ý muốn cải cách các công ty, nhà máy trên Thị xã theo cách của Tây Giang phải không?

- Ừ, đúng là có ý này, tính của Hoàng Lăng tôi tạm thời không rõ. Chẳng qua tôi thấy y cứng rắn hơn Kỳ Dư Hồng. Bây giờ Thư Chí Cao trước mặt y cũng phải cúi đầu. Y hôm đó trong Hội nghị thường vụ Thị ủy đã nói rõ phải kéo các công ty của Thị xã ra khỏi tình trạng sống dở chết dở, căn cứ tình hình thực tế mà giải quyết vấn đề.

- Có biết lúc nào cải cách không?
Tên béo lạnh nhạt nói.

- Cái này thì chưa rõ. Chẳng qua tôi cảm thấy y khá hứng thú với việc cải cách của các nhà máy ở Tây Giang, lần trước còn bảo tôi tìm tài liệu cải cách của Tây Giang trình cho y, còn gọi Chu Xuân Tú lên hỏi.
Tông Kiến gật đầu nói.

- Chu Xuân Tú thì biết gì? Y bây giờ đang chỉ mong mò tiền, xem kiếm được bao tiền vào túi khi cải tạo thành cũ.
Tên béo khinh thường nói.
- Cải cách các nhà máy bên Tây Giang đều do Tây Giang làm. Tôi biết Hoắc Vân Đạt mang theo một nhóm người làm vài tháng. Tên này đúng là dầu mỡ không vào. Tôi có một người bạn muốn giảm định giá tài sản nhà máy xuống nhưng tên này nhất định không chấp nhận, mời đi chơi không nghe, tặng tiền không nhận, ra vẻ muốn mượn lần cải cách này để Triệu Quốc Đống hài lòng. Tây Giang lần này cải cách hết các nhà máy, tiếng mắng không ít. Ai cũng nói bọn họ bán tống bán tháo tài sản các nhà máy.

- Được rồi lão Hồ, ông đừng ở đó mà bịa chuyện. Tô còn không biết ông nói tiếng mắng đều do đám quản lý đưa ra sao? Bọn họ ngại được thưởng ít, ngại nhà máy không đáng giá tiền. Tôi có thấy bọn họ rời khỏi nhà máy đâu? Còn không phải suy nghĩ mua lại cổ phần từ công nhân bình thường sao?
Tên gầy không nhịn được nói:
- Có giỏi tự đi gây dựng sự nghiệp đi, bây giờ không phải đã cởi mũ trên đầu của bọn họ sao? Có giỏi tự làm đi, mua cổ phần của công nhân, kiếm được là của bọn họ.

- Lão Tôn, chúng tôi không thể so sánh với ông. Của mình làm mình hưởng. Tôi cũng muốn cải cách nhưng Thị xã mãi không khởi động, tôi không phải đang chờ Thị xã ra chính sách sao? Ông nghĩ tôi không gấp sao?
Tên béo không hề tức giận mà nói.

- Cái này không đơn giản ư, chủ động xin Thị xã cho cải cách là được mà.
Tên gầy trừng mắt nhìn đối phương rồi nói:

- Chỉ cần ông dám làm thì mặc kệ có chính sách gì, đến lúc đó mua cổ phần mà cần tiền thì tôi bỏ ra được.

Mắt tên béo sáng lên rồi lập tức có chút buồn bực mà nói:
- Tiền là một chuyện, chủ yếu là chính sách của Thị xã. Tôi nếu như không ngừng tự đi xin cải cách thì Thị xã sẽ nghĩ như thế nào? Không chừng sẽ nâng giá thì không có lãi/

- Không phải có lão Tông ở đó sao? Bảo ông ta thổi gió là được mà.
Tên gầy nói.
- Lão Tông nếu có hứng thú thì cũng có thể nhận một phần khi lão Hồ cải cách. Tôi cảm thấy công ty của lão Hồ mà trút được gánh nặng thể chế sẽ phát triển nhanh đó.

- Lão Tôn, chẳng lẽ ông cũng muốn tham gia?
Tên béo nói.

- Ừ, nếu như Thị xã cải cách các công ty và chuyển sang cơ chế cổ phần, thu hút nhà đầu tư chiến lượng thì tôi cũng có hứng thú. Chẳng qua tôi không hứng thú với mảng này. Lão Hồ, hai chúng ta hợp sức được chứ?
Tên gầy nói.

- Vậy thì tốt rồi, lão Tông, ông cũng tham gia chứ? Long Ngâm, còn ông?
Tên béo nói.

- Chuyện này sợ rằng phải kéo cả Chu Xuân Tú vào mới được.
Tông Kiến cũng động tâm, nhưng vẫn có chút do dự.

- Ừ, lão Tông nói đúng. Phải kéo cả Chu Xuân Tú, y phụ trách mảng công nghiệp, cải cách, không thể vòng qua y. Chẳng qua y chỉ thích tiền thì đơn giản thôi mà.
Tên gầy nói.

…..


Triệu Quốc Đống khi mở cửa sổ, hơi nước ập vào mặt làm hắn tỉnh táo.

Hắn nhìn đồng hồ thấy là 3strong4 phút sáng, mưa đã đổ.

Bầu trời đêm đen kịt không thấy gì, không có sấm chớp, mưa to tầm tã rầm rầm đổ xuống.

Triệu Quốc Đống nhìn qua là biết mưa sẽ không thể tạnh ngay được. Hắn lo sáng mai nếu mưa không ngớt thì nội thành Ninh Lăng sẽ ngập úng.

Khu thành cũ Ninh Lăng có không ít hộ dân, hơn nữa đó là khu đất trũng, mưa mà lâu sẽ dễ sụp. Theo Ủy ban Xây dựng báo cáo thì do mưa khiến phòng ốc lâu năm đã sụp đổ, năm trước có hai căn nhà sụp làm hai người chết.

Thiên tai như vậy nếu không thể tránh khỏi thì không ai nói gì được anh. Nhưng nếu chuyện vì ngấm nước mưa khiến nhà sụp gây chết người vậy dễ bị truyền thông và dân chúng nhìn chằm chằm vào. Tuy nói chưa chắc làm gì được anh nhưng ảnh hưởng là tất nhiên. Triệu Quốc Đống không muốn mất điểm vì việc này.

Hắn vốn định gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng nhưng thấy vẫn còn sớm nên thôi. Hắn gọi cho Ngụy Hiểu Lam, điện thoại vừa vang thì bên kia đã nghe. Xem ra Ngụy Hiểu Lam đã tỉnh vì cơn mưa.

Hắn yêu cầu Ngụy Hiểu Lam phân công người bên Ủy ban Xây dựng tiến hành kiểm tra các hộ trong khu thành cũ, nhất là nơi trũng thấp. Nếu xác định có nguy cơ sập nhà thì nhất định phải di dời đi nơi khác.

Sau khi gọi cho Ngụy Hiểu Lam, Triệu Quốc Đống lại gọi cho Mạc Vinh và dặn dò. Hơn nữa cũng yêu cầu y nhanh chóng điều động tất cả nhân viên có thể điều động của khu Việt Tú, chuẩn bị lên đê.

Gọi mấy cuộc điện, Triệu Quốc Đống thoáng yên tâm hơn chút. Vân Bạc đã điều động tất cả lực lượng Công an quận, bên Ban chỉ huy quân sự cũng nhận được lệnh trên Thị xã, yêu cầu bọn họ phối hợp với Công an quận, thiết thực thực hiện chức trách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui