- Anh có tâm sự?
Trình Nhược Lâm từ bên dưới Triệu Quốc Đống nhô đầu ra trông thật quyến rũ.
- Ừ, có chút chuyện phiền lòng.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ cặp mông vểnh cao của Trình Nhược Lâm. Trình Nhược Lâm biết ý cuộn người vào lòng hắn.
- Xảy ra chuyện gì ư?
Trình Nhược Lâm tò mò hỏi. Cô quan hệ với hắn lâu như vậy, nhưng cô ít khi thấy hắn có biểu hiện như thế này.
- Cũng không có gì, chỉ là thấy công việc thời gian này không quá thuận theo ý mình.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Nếu nói thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là thấy không thoải mái.
- Không thoải mái, không có tinh thần?
Trình Nhược Lâm áp má mình vào mặt Triệu Quốc Đống rồi nũng nịu nói.
- Em thấy anh vừa nãy có sức hơn bất cứ lúc nào, nếu không sao em biết anh có tâm sự.
- Ồ? Có sức hơn ư? Vậy anh thử lại.
Triệu Quốc Đống cười hì hì đầy xấu xa, hai tay đã túm lấy cặp vú mềm mại của đối phương.
Mặt Trình Nhược Lâm đỏ lên. Ai cũng nói phụ nữ khi động tình là đẹp nhất, lời này không sai. Triệu Quốc Đống khẽ hôn môi cô, tách răng, tiến vào. Tiếng thở hổn hển của cô làm hắn lại thấy ham muốn.
- Nhược Lâm, em cứ định như vậy cả đời sao?
Một lúc lâu sau Triệu Quốc Đống từ từ hỏi.
- Sao? Chúng ta vốn trước đó không phải nói không nhắc đến sau này ư?
- qư, anh có thể không nghe không hỏi nhưng chúng ta vẫn phải đối diện sự thật mà.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có lẽ mới đầu chúng ta chỉ là quan tâm nhau nên ở bên nhau, nhưng chúng ta thật sự sẽ lạnh nhạt đối diện với tất cả cả đời ư?
- Chuyện sau này để sau này nói. Chúng ta không nên nói chuyện mất hứng lúc như thế này chứ? Nếu như em thật sự cảm thấy cần nói chuyện với anh, em sẽ tìm cơ hội.
Trình Nhược Lâm cười hì hì nói.
- Em có tư tưởng, cũng rất lý trí.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Vậy nếu em không thích nói chuyện này thì đổi chuyện khác đi. Bên em bây giờ thế nào?
- Không tốt mấy, Băng tả bị Trần Đại Lực gây khó dễ, cả ngày phải đối diện với khuôn mặt xấu xa kia, bảo sao tâm trạng Băng tả không được tốt. Chẳng qua trong thời gian này cũng tốt hơn. Có lẽ tâm trạng Bí thư Hoàng Côn không tốt, không cho Trần Đại Lực mặt mũi.
Trình Nhược Lâm cười hì hì nói.
- Trần Đại Lực cũng phải thu mình lại. Nghe nói Bí thư Hoàng Côn bị tiểu thư Hoàng phê bình đã truyền khắp Thị xã, có phải có chuyện này không?
- Ồ, bên Hoa Lâm cũng biết chuyện này ư?
Triệu Quốc Đống không khỏi phục sức truyền tin.
- Chỉ là công việc thôi mà, không có gì.
- Hừ, em thấy trong thời gian này mặt Bí thư Hoàng toàn sa sầm, mấy Trưởng phòng toàn bị ăn mắng.
Trình Nhược Lâm cũng thấy hứng thú với tin này.
- Hoàng Côn và Đường Diệu Văn bây giờ gặp áp lực không nhỏ. Bí thư Hoàng Lăng yêu cầu về công việc rất cao, cái loại người mong làm việc qua loa rồi hy vọng lên chức là không thể ngồi im được.
Thời gian này Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy áp lực. Hoàng Lăng rất cứng rắn, đến Ninh Lăng chưa đầy tháng đã bắt đầu vào tiến độ, hơn nữa rất đương nhiên nắm giữ vị trí của y.
Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với hắn, điều này Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được. Có lẽ do tác phong làm việc của hắn giống Hoàng Lăng. Hoàng Lăng rất không quen nhìn đám cán bộ không có sáng tạo trong công việc, tính cách cũng nóng nảy.
Bây giờ Bí thư, Chủ tịch các quận, huyện có lẽ cảm thấy vị Bí thư Thị ủy Hoàng Lăng này khác Kỳ Dư Hồng trước đây. Tính cách Kỳ Dư Hồng khá ôn hòa, không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không ra tay. Nhưng Hoàng Lăng thì khác, từ lời nói bình thường đã có vẻ thuận tôi thì sống, chống tôi thì chết. Đương nhiên đây không chỉ ân oán cá nhân, mà chỉ anh có làm ra thành tích trong công việc hay không.
Điều này cũng làm Triệu Quốc Đống gặp không ít áp lực. Hắn kiêm Bí thư Quận ủy Tây Giang và Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, Hoàng Lăng đã nói rất rõ ràng yêu cầu hắn phát triển Tây Giang và Khu Khai Phát thành động cơ xe lửa kéo nền kinh tế Ninh Lăng lên, yêu cầu này không hề thấp.
Đây có lẽ là một nguyên nhân khiến tâm trạng hắn trong thời gian này không được thoải mái, hơn nữa trận lũ lụt như thanh kiếm treo trên đầu hắn càng làm hắn không thể yên tâm.
- Em thấy Bí thư Thị ủy tới làm các huyện có áp lực. Mấy hôm trước em và Băng tỷ lên cục Thông tin họp, Cục trưởng Lỗ mặt mày cũng nghiêm túc, hiếm khi điểm danh phê bình huyện Vân Lĩnh cùng Quận Đông Giang.
Trình Nhược Lâm như con mèo cuộn vào lòng Triệu Quốc Đống, ôm lấy eo Triệu Quốc Đống, đôi chân thon dài gác lên người hắn.
Triệu Quốc Đống mặc dù đã thân mật với Trình Nhược Lâm hơn năm nhưng mỗi lần ở cạnh đều muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hai người như đôi uyên ương mới cưới luôn quấn lấy nhau.
- Công việc của em ở Hoa Lâm không có gì chứ?
Triệu Quốc Đống quan tâm nói.
- Việc của em vẫn ổn. Chẳng qua áp lực của Băng tỷ rất lớn. Nhất là Trần Đại Lực trong thời gian này mặc dù thu mình lại, nhưng lại yêu cầu khắt khe trong công việc, luôn tìm cách gây khó dễ. Quốc Đống, anh nếu có cơ hội có thể điều động Băng tỷ được không?
- Điều động La Băng? Điều đi đâu? Cục thông tin Thị xã thì anh không quen, đến Tây Giang có thích hợp không? Cô ấy là cán bộ cấp Trưởng phòng, không phải cán bộ bình thường. Lãnh đạo bên tuyên giáo ở Tây Giang đều có từng mảng công việc, điều tới không dễ phân công công việc.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Hơn nữa anh muốn điều động thì phải điều em mới đúng.
- Em? Anh không cần lo cho em.
Trình Nhược Lâm cười hì hì nói.
- Anh là cán bộ lãnh đạo, chuyện của em và anh bị người chú ý, anh điều em tới không phải giơ lưng ra ăn đánh sao? Hơn nữa …
- Hơn nữa gì?
- Ừ, tạm thời không nói với anh, đợi xác thực xong em nói.
Trình Nhược Lâm cười hì hì mà nói.
- Em dám không nói.
Triệu Quốc Đống cười phá lên ôm lấy người Trình Nhược Lâm, hắn áp mặt mình vào lưng cô mà ngửi, hai tay rất tự nhiên sờ vú cô rồi nói:
- Không nói anh sẽ trừng phạt.
- Ai thèm sợ.
Trình Nhược Lâm cười duyên. Cô thích nhất Triệu Quốc Đống bỏ hết mặt nạ trước mặt cô. Cô thích hắn nhìn cô với đôi mắt tinh nghịch.
- Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa luồn tay xuống dưới nách Trình Nhược Lâm. Trình Nhược Lâm sợ hãi kêu lên.
- Đừng đừng, Quốc Đống, em buồn.
- Em không sợ thì anh không bỏ qua.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý cười ha hả mà nói.
- Nói mau, không nói anh cù đó.
- Đừng mà.
Trình Nhược Lâm cuộn mình lại mà nói.
- Em nói là được chứ gì?
- Ừ, vậy khai thật ngay.
Triệu Quốc Đống thả lỏng tay và luồn xuống ôm eo cô.
- Ừ, anh còn nhớ Ngụy Hạm trước cùng làm với em không?
Trình Nhược Lâm vuốt mái tóc rồi nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy làm ở trung tâm tin tức đài truyền hình tỉnh. Tết em lên tỉnh đi chơi với cô ấy. Cô ấy bảo em lên An Đô thử phát triển một chút, em lúc đó không đồng ý. Tháng trước cô ấy gọi cho em nói kênh Truyền hình vệ tinh của đài truyền hình tỉnh có vài chương trình mới, đang công khai tuyển dẫn chương trình bảo em lên thử.
- Em đi thử?
Triệu Quốc Đống nói.
- Vâng, em đi rồi, ngoài ra em cũng đi thi vào làm Mc cho chương trình ca nhạc Đài phát thanh Ninh Giang, cửa thứ nhất đã qua, có lẽ không có vấn đề gì mấy. Cho nên em định lên An Đô.
Trình Nhược Lâm có chút lo lắng nhìn Triệu Quốc Đống.
- Em trước đó không nói với anh chủ yếu là do chưa xác định, em cũng không biết mình muốn đi không. Chẳng qua em thấy Ngụy Hạm nói đúng, em không thích hợp làm chính trị, thích làm ngành chuyên môn hơn. An Đô rộng hơn, Ngụy Hạm khuyên em nên nhân khi còn trẻ lên An Đô xông xáo.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ không nói gì. Trình Nhược Lâm làm như vậy thì hắn không ngạc nhiên. Con người đều muốn phát triển, hắn cũng như vậy cơ mà. Ngay cả Từ Xuân Nhạn cũng từng bước phát triển câu lạc bộ thể hình của cô, còn muốn mở chi nhánh thứ hai.
- Sao vậy Quốc Đống, anh có phải không muốn em lên An Đô?
Trình Nhược Lâm có chút khẩn trương.
- Không, anh đâu ích kỷ như vậy. Hơn nữa Ninh Lăng lên An Đô chỉ mất vài tiếng, anh cũng thường xuyên lên An Đô mà.
Triệu Quốc Đống cười cười an ủi đối phương.
- Ừ, Quốc Đống, em nghĩ có lẽ đều là anh khiến em thay đổi. Trước khi ở bên anh, em như người không hồn, nghĩ mình chỉ quanh quẩn trong một không gian. Ngoài băng tỷ, em chẳng muốn nói chuyện với mấy người. Nhưng khi anh để em đi ra khỏi sự cô đơn, làm em thấy thế giới đầy sức sống, làm em hiểu thế giới này rất tốt đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...