Thấy Triệu Quốc Đống đã bỏ máy xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thì đây là biểu hiện chiếm được tin làm người ta vui mừng, Khấu Linh ưỡn người lên nói:
- Sao vậy Quốc Đống?
- Đại công cáo thành.
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn. Hội nghị Đảng ủy Công ty Quốc Điện đã nghiên cứu và quyết định thành lập trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khu vực Trung tây ở Ninh Lăng tỉnh An Nguyên. Hơn nữa ngày thứ hai sẽ báo cáo ý kiến này lên Bộ năng lượng. Cửa quan trọng nhất đã qua, bên Bộ năng lượng chỉ là trình tự mà thôi.
- Đại công cáo thành gì cơ?
Khấu Linh dựa đầu vào lòng Triệu Quốc Đống, bộ ngực đầy đặn không ngừng cạ vào bụng hắn.
- Lần này anh lên Bắc Kinh làm việc về cơ bản đã xong, có thể yên tâm rồi.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý cười nói:
- Ừ, cũng nên thư giãn một chút.
Ý trong lời của Triệu Quốc Đống làm Khấu Linh run lên. Cô chưa có động tác gì thì Triệu Quốc Đống đã nâng mông cô lên mà tiến vào. Trong tiếng kêu chói tai đầy hưng phấn của Khấu Linh, một trận mưa gió đã tới.
Hai người nằm trên giường quấn lấy nhau đến tận trưa mới dậy. Khấu Linh thấy điện thoại di động của Triệu Quốc Đống không ngừng vang lên. Lúc thì hắn nói đầy nghiêm túc, lúc thì thân mật trêu chọc, lúc thì rất tôn kính, tất nhiên là đang liên lạc gì đó. Đến tận khi ăn trưa mà Triệu Quốc Đống vẫn phải nghe điện.
Triệu Quốc Đống có chút do dự không biết bữa tiệc mừng chiều nay có nên mang Khấu Linh đi hay không? Điều này có làm lãnh đạo có ấn tượng không tốt không? Nhưng Khấu Linh dịu dàng như một cô nữ sinh, hắn lại không đành lòng bỏ cô lại. Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao?
Thái Chánh Dương không cần phải nói. Thái Chánh Dương nói nếu mình không có duyên với Lưu Nhược Đồng thì không cần cưỡng cầu. Lôi Hướng Đông thì cũng không cần phải nói, thân như anh em nhưng cuộc sống riêng của hắn thì đối phương không quá để ý. Điểm duy nhất không tiện là Dương Thiên Minh. Đây chẳng qua chỉ là lần gặp mặt thứ hai, hơn nữa còn là buổi tiệc gặp mặt. Mặc dù chỉ là cuộc gặp bình thường nhưng Triệu Quốc Đống không muốn đối phương có ấn tượng không tốt.
Triệu Quốc Đống đang do dự thì điện thoại di động của Khấu Linh vang lên.
- A?
Khấu Linh nghe điện mà mặt hơi là lạ. Cô đi sang bên một lúc rồi mới quay lại.
- Sao vậy em?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Là Mễ Á, cô ấy 4h30 chiều nay xuống sân bay.
Trên mặt Khấu Linh có vẻ rất lạ.
- Ồ, vậy thì tốt. Chiều nay cô ấy tới thì chúng ta có thể tụ tập một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tối nay anh không có lịch sao? Em thấy anh rất bận, công việc quan trọng hơn. Bên Mễ Á thì em tiếp cô ấy là được.
Trong lòng Khấu Linh có chút không muốn nhưng không có cách nào. Dù sao tách với Triệu Quốc Đống ra thì vẫn tốt hơn là để Mễ Á tiến vào. Hơn nữa Khấu Linh cũng cần thời gian điều chỉnh tâm trạng của mình.
- Mai chúng ta liên lạc là được mà.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, hắn đỡ phải giải quyết vấn đề khó khăn. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình làm thế là không hay, chẳng qua bữa cơm hôm nay đúng là rất quan trọng đối với hắn.
- Như vậy cũng tốt, sáng mai anh gọi cho em. Ngày kia anh bay về An Nguyên, chúng ta còn một ngày vui vẻ bên nhau.
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống đứng trước cửa mời Dương Thiên Minh, Thái Chánh Dương, Lôi Hướng Đông. Triệu Quốc Đống còn gọi thêm của Lô Miễn Dương và Lục Nhị đến cùng. Không khí khá vui vẻ, đề tài cũng rất rộng từ chính sách nguồn năng lượng quốc gia đến xây dựng hệ thống đê điều. Từ khai thác tài nguyên thủy điện tỉnh An Nguyên đến việc vét sâu các nhánh sông của dòng Trường Giang đến xây dựng hệ thống đê điều ở tỉnh An Nguyên. Từ cơn lốc tài chính Đông Nam Á đến hệ thống kinh tế Trung Quốc sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống cố ý nhắc đến hệ thống đê điều ở An Nguyên quá yếu ớt, nhất là việc đầu tư xây dựng hệ thống đê điều ngăn lũ là quá kém. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng nửa thật nửa giả nói rằng hắn chú ý thấy hệ thống đê điều ở bên dòng Trường Giang có nhiều sơ hở, một khi gặp cơn đại hồng thủy thì rất dễ tạo thành tổn thất cực lớn đối với tính mạng quần chúng nhân dân và tài sản quốc gia.
Triệu Quốc Đống biết lời này của mình trong bữa ăn chỉ là mấy lời nói gió thoảng qua tai. Ở Tây Giang hoặc Thị xã Ninh Lăng nếu nói chuyện này ra thì không thích hợp. Chẳng qua hắn nhớ rất rõ năm 98 tỉnh An Nguyên, thậm chí các tỉnh trong lưu vực sông Trường Giang sẽ gặp trận lũ lụt rất lớn, cái giá phải trả là không hề nhỏ. nếu như hắn đã biết thì phải cố gắng thay đổi trong phạm vi nhất định. Triệu Quốc Đống hy vọng mình có thể dùng hết sức.
Đương nhiên hắn không thể nào giống vị Nostradamus nước Pháp tuyên bố thế giới bị hủy diệt vào lúc nào. Nhưng hắn có thể phản ánh một chút về hệ thống đê điều chống lũ ở lưu vực sông Trường Giang chảy qua An Nguyên. Triệu Quốc Đống hy vọng có thể thông qua Dương Thiên Minh là Bộ trưởng Bộ Thủy lợi ảnh hưởng đến việc xây dựng hệ thống đê điều An Nguyên, kéo dài đến các khu vực khác, như vậy cũng không uổng phí phần giấc mơ đó.
Mới đầu Dương Thiên Minh cũng không quá chú ý, dù sao Triệu Quốc Đống có thể khẳng định chỉ là tình hình ở Ninh Lăng. Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói với giọng rất kiên quyết, thậm chí nhắc đến hệ thống đê điều An Nguyên yếu ớt thì đã làm y chú ý.
Y mặc dù mới làm Bộ trưởng Bộ Thủy lợi nên không chỉ chỏ nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống nhắc hệ thống đê điều dòng Trường Giang có nhiều sơ hở thì y cũng không quá tin. Theo y thấy đây là cách Triệu Quốc Đống làm để mình chú ý. Y thậm chí cũng không cho là đúng. Chẳng qua đối với hệ thống đê điều của các dòng sông đi qua An Nguyên, y lại hiểu khá rõ. Triệu Quốc Đống dám can đảm kiên quyết nói lời này với y, chỉ sợ cũng có điểm đáng tin cậy.
Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương uống khá tốt, Lôi Hướng Đông càng không cần phải nói.
Về phần Lô Miễn Dương và Lục Nhị không cần phải nói. Lô Miễn Dương lần đầu chính thức thấy được thực lực giấu sau lưng Triệu Quốc Đống. Dù là Bí thư Thị ủy thậm chí Phó chủ tịch tỉnh cũng không có năng lực hẹn hai vị Bộ trưởng đến ăn cơm. Mà y chỉ là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát không ngờ còn được hưởng vinh dự này.
Lô Miễn Dương biết rõ Triệu Quốc Đống có thể gọi mình tới tham gia bữa ăn này cũng có nghĩa coi mình là người thân tín, điểm này làm Lô Miễn Dương có chút hưng phấn. Nhất là khi thấy Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết thì càng làm y phải than thở, đây là thực lực mềm. Mặc dù Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương đã không còn công tác ở An Nguyên, có vẻ không ảnh hưởng được đến nhân sự Ninh Lăng. Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ là có thể hiểu năng lực của bọn họ. Đừng nói một Bí thư Thị ủy, chính là một cán bộ cấp phó tỉnh muốn được ưu ái như vậy cũng không thể. Đây là điều không phải quan hệ bình thường là đạt được.
Lô Miễn Dương rất hưng phấn nên không ngừng đứng lên mời rượu. Lục Nhị lại khá ngoan ngoãn phối hợp rót rượu cho mọi người.
Ăn xong, hai người Thái Chánh Dương, Dương Thiên Minh rời đi, chỉ mình Lôi Hướng Đông ở lại.
Trong bữa ăn hai người nói không ít về cuộc khủng hoảng tài chính đến nền kinh tế Châu Á, Lôi Hướng Đông vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm với tình hình kinh tế thế giới. Mặc dù người này không có tri thức chuyên nghiệp về ngành kinh tế, nhưng lại nắm chắc xu thế.
Triệu Quốc Đống cũng khẳng định nguy cơ tài chính của Hongkong, cũng nói rõ với Lôi Hướng Đông rằng các tập đoàn quốc tế nhất định sẽ công kích Hongkong. Qua đó chứng minh cho sự thất bại khi Hongkong về Trung Quốc, cũng muốn đạt được lợi ích phong phú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...