Mỗi năm tết đến luôn là lúc cả nhà đoàn tụ, đây đã là truyền thống của Trung Quốc.
Năm nay Triệu Quốc Đống năm nay coi như không phải đón năm mới ở Ninh Lăng. Sau khi làm hết việc vào sáng 30, Triệu Quốc Đống bàn với Tằng Lệnh Thuần, bảo mồng một đối phương đến các phòng ban chúc tết. Triệu Quốc Đống chiều hôm đó chạy về Giang Miếu.
Biết Triệu Quốc Đống sẽ về nên mấy hai người Trường Xuyên, Đức Sơn đều bay từ Thượng Hải về trước, chỉ còn Triệu Vân Hải ở lại Thượng Hải, có lẽ tối mới có thể về tới.
Năm nay Triệu Vân Hải sẽ tốt nghiệp, kỳ nghỉ đông y liền chủ động tới giúp tập đoàn. Trường Xuyên cũng không bố trí công việc cụ thể mà bảo Triệu Vân Hải đến các phòng ban làm quen tình hình, nhất là đi theo Khuất Bình học cách quản lý và tiêu thụ.
Là thành viên của Triệu gia thì sau này phải gánh vác trọng trách, nhất là quy mô Thương Lãng càng lúc càng lớn, càng cần có người đáng tin và có năng lực đến giúp. Triệu Vân Hải mặc dù còn trẻ nhưng từ khi học đại học thì kỳ nghỉ đều vào Thương Lãng học tập nên không xa lạ với hoạt động của tập đoàn.
Lưu Thành và Triệu Linh San không về, năm nay bọn họ về nhà Lưu Thành, mồng một mới sang Triệu gia. Công ty kinh doanh sản phẩm mật ong Thương Lãng của Lưu Thành coi như làm ăn tốt, chẳng qua tốc độ phát triển không bằng bên Tập đoàn Thương Lãng.
Mấy anh em Triệu gia gần như có một truyền thống là cứ 30 hoặc mồng 1 đều ngủ chung phòng cũ, nói chuyện với nhau.
- Anh, anh định bao giờ kết hôn?
Đến 7h30 tối Triệu Vân Hải mới xuống sân bay, Đức Sơn đón được về nhà đã 9h30.
- Sao, mấy thằng ngại anh không lấy vợ thì mấy thằng không lấy được ư? Hay là nói thay cho Đức Sơn?
Triệu Quốc Đống nhìn căn phòng và thấy nó vẫn như trước, gần như không hề thay đổi. Điều này làm hắn nhớ lại nhiều điều.
- Anh, sao lại kéo em vào, Vân Hải đây là có ý tốt mà quan tâm tới anh thôi.
Đức Sơn nằm gần Triệu Quốc Đống, y cười ha hả nói:
- Đương nhiên không loại trừ khả năng Vân Hải có ý muốn. Cũng năm thứ tư rồi, tìm bạn gái là chuyện bình thường mà.
- Nhị ca, anh đừng nói linh tinh, Tam ca nói cho em biết anh còn cưa được cả Tôn Lôi đó. Anh giỏi thật, anh không biết anh làm như vậy đã khiến bao nam sinh ở trường em đau lòng sao?
Triệu Vân Hải cũng mới biết ông anh mình tán được cô gái được xưng là Thanh xuân ngọc nữ vào tay, điều này y không dám tin.
- Được rồi Vân Hải, chú cũng đừng làm anh ghê người được không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Đức Sơn mặc dù qua lại với Tôn Lôi nhưng không thể nó gì cả, lại không có ý kết hôn. Chỉ là hai người thấy hợp thì hợp lại, về phần đám diễn viên chẳng lẽ có gì hơn người sao?
- Anh, đó là Tôn Lôi đó? Là viên ngọc minh châu trong làng giải trí Trung Quốc, ai hái được viên ngọc đó chính là người hạnh phúc nhất đời.
Triệu Vân Hải kêu lên:
- Nhị ca nhất định phải giữ cho tốt, đừng để nó tuột mất.
- Vân Hải, Đức Sơn là như thế nào thì chú còn không biết sao? Anh thấy Tôn Lôi kia phải nắm Đức Sơn cho chặt mới đúng. Đức Sơn, nói xem tình cảm của chú và Tôn Lôi có thể duy trì hai năm không?
Triệu Quốc Đống nhìn Đức Sơn. Hắn không có hứng thú gì với đám ca sĩ, diễn viên, bọn họ có quá nhiều vấn đề xấu, trò này cũng có nhiều quy tắc ngầm, vì nâng mình lên mà dùng đủ biện pháp ti tiện. Dù Tôn Lôi bình thường rất ngây thơ nhưng sau lưng thì sao?
- Anh, anh đừng nói tuyệt đối như vậy, chẳng may Nhị ca và Tôn Lôi thật sự ..
Trường Xuyên nói xen vào.
- Ừ, ngay cả chú cũng nói chẳng may, chẳng may đó là có thể thành công rất thấp. Ừ, anh mở to mắt mà nhìn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ cần không kết hôn là không tính
- Anh, đang nói chuyện kết hôn của anh sao lại dính tới em, lấy gậy gõ em một trận là sao chứ?
Đức Sơn cười hì hì đầy gian xảo mà nói.
- Anh, em thấy anh cũng được đó. Cổ Tiểu Âu sáng còn ở nhà ta, anh nói anh và cô ta có phải có vấn đề gì không? Con bé đó cũng không nhỏ, cứ chạy loạn bên ngoài, không có việc đứng đắn gì cả, em thấy nhất định là anh chơi con nhà người ta rồi, khiến cho người ta lưu luyến với anh. Còn có cả chiếc Toyota Desert Prince của tập đoàn, năm ngoái em thấy một lần ở An Đô, dù đổi biển em cũng nhớ, hình như là một người phụ nữ đi thì phải. Người phụ nữ này có quan hệ gì với anh? Em thấy người phụ nữ này lớn tuổi hơn anh.
Đức Sơn nói như vậy làm Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không kịp đề phòng, không ngờ thằng em này lại quan sát cẩn thận như vậy.
- Ồ, Nhị ca, không ngờ anh còn điều tra bí mật của đại ca đó? Chuyện của đại ca mà anh dám hỏi ư? Anh chán sống hay là ngứa da?
Triệu Vân Hải đổ thêm dầu vào lửa.
- Vân Hải, thằng ranh con đừng có đổ dầu vào lửa. Ở đây chỉ có bốn anh em, anh quan tâm vấn đề cá nhân của đại ca còn không được sao?
Đức Sơn kêu lên:
- Anh thấy mày đầu óc quá xấu xa, không biết ở trường đã hại bao nữ sinh viên.
- Nhị ca, đừng nghĩ em cũng như anh. Lần trước anh đến trường em mà mắt cứ ngó linh tinh, đám bạn học trong trường em nói vừa nhìn là biết như kẻ lưu manh, còn ngậm điếu xì ga ra oai, không phải là muốn dụ dỗ nữ sinh trường em sao?
Triệu Vân Hải nói như vậy làm Đức Sơn tức điên liên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Thằng ranh con dám làm nhục anh sao? Đám nữ sinh như khủng long trường mày mà cũng đáng để anh đi dụ dỗ sao? Dù có ngã vào anh, anh cũng không thèm chơi.
Đức Sơn và Vân Hải cãi cọ làm Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên không nhịn được cười. Triệu Vân Hải bây giờ cũng đã dám đấu mồm với Đức Sơn. Đức Sơn mặc dù ra vẻ tức giận nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
- Đúng là đám nữ sinh trường em không lọt vào mắt anh nên anh mới tiến vào làng giải trí mà. Em xem có bao chuyện xấu truyền ra nào. Chẳng qua em cũng có thể tự hào vỗ ngực nói ngôi sao nào đó đã từng đi cùng Nhị ca của em, sau đó bị Nhị ca đá đít. Ha ha, Nhị ca nếu đến trình độ đó thì em đúng là phục.
Triệu Vân Hải nói như vậy làm Triệu Quốc Đống và Trường Xuyên cũng cười phá lên. Triệu Vân Hải này đúng là giỏi trêu chọc người.
- Anh, anh nhìn xem thằng Vân Hải đây là như thế nào? Trong mắt có coi em là anh không?
Đức Sơn nằm xuống giường không thèm để ý đến đối phương rồi nói:
- Vân Hải, mày đừng kiêu ngạo, sau anh xem mày tìm bạn gái như thế nào. Anh cũng sẽ nói mấy tiểu sử của mày với bạn gái mày, đến lúc đó xem ai mạnh miệng hơn. Vân Hải, miệng lưỡi của mày không phải lợi hại sao, sao mày không nói chuyện của đại ca đi? Lần trước mày không phải nói đại ca làm như vậy là không được ư? Sẽ hủy hoại danh dự của Triệu gia sao?
- Nhị ca, kế ly gián kém cỏi của anh có thể làm đại ca tin được sao? Anh tỉnh lại đi. Thôi, tập trung tâm trí mà giữ Tôi Lôi. Anh nếu muốn lấy Tôn Lôi thì em nghĩ nhà ta muốn được yên tĩnh như thế này là rất khó khăn.
Triệu Vân Hải ngồi lên mà nói.
- Chẳng qua đại ca, em nghe nói anh không phải có ông anh trên Bắc Kinh giới thiệu bạn gái cho anh sao? Bây giờ đã xác định chưa?
- Chưa đến mức đó, mồng ba anh phải lên Bắc Kinh một chuyến, xem ra phụ huynh nhà bọn họ muốn gặp anh. Anh thấy chẳng thú vị gì, nhưng bây giờ muốn ngừng cũng không được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
Chuyện đúng là có chút phiền phức, Lưu Nhược Đồng thích cách này, xem ra dùng hắn làm tấm bia chắn là ý tưởng hay. Chỉ là cứ kéo như vậy lại bất lợi với hắn. Cứ nghĩ dùng cách này mà lừa người là không thực tế, nhất là sẽ ảnh hưởng đến con đường chính trị của hắn. Sau đây hắn còn muốn lên thì đó là khuyết điểm chết người. Một người chưa lập gia đình thì không bao giờ là người trưởng thành trong mắt lãnh đạo cấp trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...