Triệu Quốc Đống đến Hồ Vân Loa, Vưu Huệ Hương đã sớm chờ ở đó. Hai xe Santana2000 dừng ở lối vào làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, ai vậy?
Chẳng qua hắn nhanh chóng có phản ứng. Hai người từ một xe Santana chui ra, ngoài Vương Lệ Mai còn có một người trông khá giống cô, đây nhất định là chị của cô – Vương Lệ Quyên.
Thấy Triệu Quốc Đống mặc bộ đồ thể thao, Vưu Huệ Hương cười nói:
- Quốc Đống, tôi giới thiệu với cậu một chút. Đây là bạn học cùng trường Đảng với tôi Vương Lệ Quyên, Lệ Mai là em của Lệ Quyên.
Nói chuyện vài câu, Vưu Huệ Hương cũng biết đây không phải nơi thích hợp để làm quen, cô liền bảo lái xe chạy trước, cô liền lên xe Triệu Quốc Đống chạy vào khu nghỉ dưỡng.
- Quốc Đống, tôi không làm phiền lịch của cậu chứ?
Vưu Huệ Hương cười hì hì nói:
- Lệ Quyên bảo tôi hẹn cậu, tôi không tiện từ chối nên đành phải đồng ý. Lúc ấy hai chị em bọn họ ở cạnh tôi, tôi dùng máy bàn gọi trước, sau đó dùng điện thoại di động gọi.
- Ừ, số trước không quen nên tôi không nghe.
- Tôi lo cậu từ chối, vậy Vưu tỷ này không có mặt mũi rồi. Nhưng tôi cũng không muốn nghe hai chị em bọn họ nói mãi. Tôi cũng nói với Lệ Quyên, chỉ lần này thôi, lần sau không quản.
Vưu Huệ Hương có chút buồn bực nói:
- Lệ Mai thật sự không lọt vào mắt cậu sao?
- Chị nói gì vậy? Tôi không hề làm khó chị ta, tôi thậm chí còn để chị ta đến Thượng Hải thu hút đầu tư, biểu hiện của chị ta rất tốt.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Cậu không có thành kiến gì với Lệ Mai đó chứ?
Vưu Huệ Hương vui vẻ nói.
- Tôi không có thành kiến với bất cứ ai. Vương Lệ Mai có năng lực tốt, chuyến đi đến Thượng Hải, chị ta biểu hiện khá xuất sắc.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua tôi thật ra có ý kiến vì chị ta cứ muốn lấy lòng tôi, làm tôi thấy có mưu đồ gì đó.
- Quốc Đống, cậu bây giờ đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, tô cũng khó mà phê bình cậu, chỉ có thể nói là chúng ta lén trao đổi.
Vưu Huệ Hương nghiêm túc nói.
- Tôi cảm thấy đối xử với một lãnh đạo cũng không nên chỉ thấy bề ngoài mà phải kết hợp năng lực công tác, nhân phẩm, cùng với việc người đó có muốn làm việc hay không, có đặt tâm tư vào công việc hay không?
Triệu Quốc Đống im lặng không nói.
- Mà tâm tư trong công việc thì tôi giải thích nó khác với người khác một chút. Ừ, về điểm này tôi cảm thấy đó là kiên định công tác, có lúc lại là có ý tưởng tìm tòi, sáng tạo trong công việc. Mà tìm tòi sẽ có quan hệ mật thiết với một nơi có thể phát triển liền mạch, mà phát triển liền lạch thì trong lòng lãnh đạo chủ yếu sẽ hiểu rõ phương hướng. Khi cán bộ không yên lòng, tôi cảm thấy cần chủ động giao tiếp với lãnh đạo chủ yếu, làm như vậy sẽ tiện cho lãnh đạo hiểu về mình. Trước đây cậu có ý kiến về Lệ Mai nên cô ấy muốn cậu mau chóng hiểu cho mình, hoặc là mau chóng hiểu phương hướng làm việc của cậu, coi như xác định phương hướng làm việc cho mình.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Vưu Huệ Hương có vẻ khá nghiêm túc nên cười nói:
- Chị nói là Vương Lệ Mai chạy mấy trăm cây lên An Đô chính là vì muốn trao đổi, hoặc là nói hiểu rõ ý nghĩa trong công việc sao?
- Quốc Đống, có lẽ Lệ Mai muốn cố gắng phát triển quan hệ cá nhân với cậu, như vậy sẽ thuận lợi hơn trong công việc.
Vưu Huệ Hương nói:
- Tôi thấy làm như vậy không có gì là không ổn. Ngược lại tôi rất tán thành. Cậu thấy sao?
- Chị đã nói như vậy, tôi còn có thể nói gì nữa chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi bị chị thuyết phục rồi. Xem ra tôi không thể dùng kính mắt nhìn người, có lẽ nhiều đồng chí muốn làm việc lại bị vài lý do đâu đâu ảnh hưởng. Chỉ mong Vương Lệ Mai phá vỡ trói buộc, làm ra thành tích.
Ngồi trong sân xem người đẹp chạy đúng là rất thoải mái. Khu nghỉ dưỡng Hồ Vân Loa mặc dù cũng bố trí sân tennis ở bãi cỏ, nhưng sân cỏ yêu cầu điều kiện rất cao, khu nghỉ dưỡng Hồ Vân Loa cũng không chống đỡ được. Không nói vấn đề tiền mà để cho cỏ phát triển đúng thì khí hậu và chăm sóc phải tốt. Vì thế sân cỏ ít người chơi.
Vưu Huệ Hương và Vương Lệ Quyên chơi khá tốt, chẳng qua phụ nữ trời sinh có thể lực kém hơn đàn ông. Dù kỹ thuật tốt nhưng đánh vài lượt đã mệt, ba người phụ nữ phải thay phiên đánh với Triệu Quốc Đống mà vẫn không phải đối thủ của hắn.
Vương Lệ Quyên nhìn qua thì lớn hơn Vương Lệ Mai hai ba tuổi, tuổi chắc tương đương Vưu Huệ Hương. Vương Lệ Quyên gầy hơn Vương Lệ Mai một chút nhưng lại đeo kính cận.
- Bí thư Triệu, xin lỗi đã quấy rầy kỳ nghỉ của anh.
Vương Lệ Quyên đứng một bên lau mồ hôi và cười nói. Sau khi Lệ Mai gọi tới nói với cô nguyên Bí thư Quận ủy trước đây bị đưa đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã, một vị Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư Quận ủy trẻ tuổi tới, cô liền chú ý động tĩnh bên Ninh Lăng. Cô cũng tìm hiểu được đôi chút về tình hình của Triệu Quốc Đống. Hắn hình như ở An Đô không nhiều. Ngoài việc có quan hệ đồng nghiệp với vị Cù Vận Bạch, một Trưởng phòng mới điều tới của cục Du lịch An Đô ra, hắn hình như không có quan hệ mật thiết với lãnh đạo hay đồng nghiệp nào. Điều này làm Vương Lệ Quyên rất kinh ngạc.
- Trưởng ban Vương, đây không phải là cách nghỉ tốt nhất sao? Chẳng lẽ chúng ta đang làm việc hay lao động?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.
- Ừ, đương nhiên có thể vừa làm việc vừa nghỉ ngơi thì đó là cảnh giới rất cao.
- Tôi chỉ lo bố trí lịch trình khác của Bí thư Triệu mà thôi. Mấy tháng nay Bí thư Triệu chắc bận nên không có thời gian về An Đô.
Vương Lệ Quyên đưa một chai nước suối thánh thủy của Tập đoàn Thương Lãng. Loại chai nước này ít nhất cũng phải 25 tệ, chẳng qua người chơi tennis thì lại không tiếc chút tiền nhỏ này.
- Ừ, đúng là bận một chút nhưng lại thấy cuộc sống phong phú. Trưởng ban Lệ Mai cũng nhiều việc, phải đi theo tôi tới Bắc Kinh, Thượng Hải. Một người phụ nữ có tinh thần chuyên nghiệp như vậy, tôi rất phục.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ninh Lăng không thể so sánh với An Đô. Giang Khẩu, Trường Tân chỉ xếp trung bình ở An Đô nhưng hơn gấp hai ba lần quận, huyện nào đó ở Ninh Lăng. Kinh tế Ninh Lăng nếu muốn phát triển vượt bậc, dân chúng muốn giàu lên thì cán bộ và dân chúng Ninh Lăng phải nỗ lực hơn nơi khác nhiều.
- Tôi đã tới Ninh Lăng, phải nói tốc độ phát triển của Ninh Lăng không chậm nhưng vẫn có chênh lệch với các nơi xung quanh. Nhất là Tân Châu và Vĩnh Lương có tốc độ phát triển khá nhanh. Quận Thanh Khê Tân Châu đã lọt vào mười quận, huyện đứng đầu tỉnh, Quận Vĩnh Xương Vĩnh Lương cũng vào top 20, tốc độ phát triển phổ biến cao hơn các huyện ở An Đô.
Vương Lệ Quyên cười nói.
Vương Lệ Mai từ Thượng Hải về đã nói với cô rằng Triệu Quốc Đống này rất có dã tâm, hơn nữa quan hệ rộng làm người ta bực mình. Theo lý thuyết một hội nghị thu hút đầu tư của cấp Thị xã không thể được coi trọng như vậy, hơn nữa Triệu Quốc Đống này còn to gan dám nói kinh tế tư nhân sẽ có đóng góp to lớn đối với nền kinh tế Trung Quốc trong tương lai, cũng nhất định thành cây cột không thể thiếu khiến nền kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh. Ninh Lăng sẽ tiến theo trào lưu, chào đón kinh tế tư nhân tiến vào Khu Khai Phát và Quận Tây Giang với sự nhiệt tình cao nhất.
Lời nói này không hề đơn giản, mặc dù nói Đại hội đảng 15 đã xác định rõ ràng kinh tế tư nhân là một bộ phận quan trọng trong hệ thống kinh tế Xã hội chủ nghĩa, nhưng anh dám can đảm đẩy kinh tế tư nhân lên làm cây cột trụ, hàm nghĩa này không cần nói cũng biết.
Triệu Quốc Đống có can đảm nói Ninh Lăng muốn tạo ra một khu vực thích hợp nhất trong nội địa cho kinh tế tư nhân phát triển, đưa ra việc kinh tế Ninh Lăng phải vượt qua các Thị xã khác, như vậy chỉ có thể dựa vào phát triển kinh tế tư nhân. Đảng ủy, chính quyền sẽ cẩn thận nghe tiếng nói của nền kinh tế tư nhân, toàn lực ủng hộ nhà đầu tư, xây dựng hoàn cảnh có lợi cho kinh tế tư nhân phát triển. Thậm chí Báo chiều Dương tử, báo chiều Tân Dân, báo chiều Tiền Giang cũng đều đưa tin về lời nói này của Triệu Quốc Đống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...