- Anh, em vẫn không rõ trách nhiệm xã hội mà anh nói là như thế nào?
Trường Xuyên cười nói.
- Nói một cách đơn giản chính là cống hiến cho quốc gia và xã hội. Ví dụ như nộp thuế là điều cơ bản nhất, cố gắng giải quyết công việc cho công nhân mất việc, làm từ thiện, giúp đỡ người khó khăn… Anh không phải nói chỉ làm cho có mà làm thật sự, như vậy mới có thể coi là một tập đoàn thành công có trách nhiệm với xã hội. Đương nhiên tất cả phải dựa trên điều kiện tập đoàn thành công.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Em hiểu rồi. Anh muốn là chúng ta không đặt tâm tư vào hưởng lạc mà nên nỗ lực cống hiến cho quốc gia và xã hội.
Trường Xuyên gật đầu nói.
- Anh không phải người vệ đạo, làm ra tiền tài rồi hưởng thụ riêng cũng không phải chuyện xấu. Nếu tất cả mọi người đều không hưởng thụ, không tiêu sài thì cũng là bất lợi cho sự phát triển của xã hội. Anh chỉ nói là phải làm một cách hợp lý, đồng thời đề cao trái tim trách nhiệm xã hội lên mức độ nhất định, mà không phải chỉ là làm vu vơ.
Hai anh em thảo luận rất vui vẻ về vấn đề trách nhiệm xã hội của tập đoàn. Những người khác thấy anh em Triệu Quốc Đống nói chuyện vui vẻ như vậy liền không quay rầy, Đến khi hai người nói chuyện xong việc này, đám Đường Diệu Văn cũng vừa mới thu bài, Triệu Quốc Đống liền giới thiệu Trường Xuyên với mấy người.
Bữa tối cũng được diễn ra trong sơn trang, đương nhiên cũng không để văn phòng Thị ủy thanh toán mà ghi vào cho Ủy ban Quận Tây Giang. Nghe Lệnh Hồ Triều nói Triệu Quốc Đống ở đây, Chánh văn phòng quận – Ngô Ứng Cương vội vàng chạy tới bố trí ổn thỏa.
Đám người Huyện ủy Hoa Lâm đều tới không ngừng mời rượu. Triệu Quốc Đống không chống đỡ được liền đẩy Trường Xuyên ra. Mọi người đều có chút tò mò về người em đầy phong độ của Triệu Quốc Đống. Thanh niên trẻ tuổi như vậy mà tạo được cơ nghiệp ở Thượng Hải đúng là khiến các cán bộ công tác ở cơ sở thấy hứng thú.
Ăn tối xong, lái xe cũng chạy đến để đón mọi người. Lúc này chỉ còn Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt lặng lẽ ở lại.
Triệu Quốc Đống bảo Hoắc Vân Đạt chờ một chút, sau đó hắn nói chuyện với Giản Hồng. Triệu Quốc Đống yêu cầu Giản Hồng làm tốt công việc tuyên truyền ở Hoa Lâm, như vậy có thể tăng điểm trong mắt Vưu Liên Hương, cũng tiện cho khi Vưu Liên Hương báo cáo lên với Kỳ Dư Hồng.
Giản Hồng cũng hiểu được ý đồ của Triệu Quốc Đống.
Lúc trước Triệu Quốc Đống khi sắp lên Thường vụ thị ủy đã không ngừng tạo thế cho Hoa Lâm, đó là một ví dụ rõ ràng nhất. Mặc dù tạo thế chưa chắc có tác dụng quyết định, nhưng khi truyền thông không ngừng đưa tin về Hoa Lâm thì ít nhất cũng khiến Triệu Quốc Đống được Lãnh đạo tỉnh ủy biết đến.
Bây giờ Triệu Quốc Đống cũng muốn Giản Hồng dùng cách này để thể hiện thành tích của Ban Tuyên giáo Huyện ủy Hoa Lâm, tỏ rõ năng lực của cô. Như vậy cũng tăng thêm khả năng khi cạnh tranh chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy của Giản Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng nhắc Giản Hồng phải phối hợp tốt với Hoàng Côn. Dù không có quan hệ mật thiết với Hoàng Côn thì ít nhất cũng không để Hoàng Côn có ác cảm với cô. Kỳ Dư Hồng có lẽ sẽ lén trao đổi với Hoàng Côn, mặc dù chưa chắc có tác dụng quyết định nhưng có thể được Hoàng Côn nói tốt một câu thì cũng hay hơn là nói xấu.
Giản Hồng rời đi, Triệu Quốc Đống lại nói chuyện với Hoắc Vân Đạt nửa tiếng.
Đối với Hoắc Vân Đạt thì đơn giản hơn. Triệu Quốc Đống đã đề xuất với Chương Thiên Phóng rằng sang năm Quận Tây Giang muốn phát triển kinh tế mạnh thì phải cải cách các công ty nhà nước. Các công ty, nhà máy của Quận Tây Giang mặc dù không giống nhau nhưng có điểm hung là tài sản đều bị gán nợ, gánh nặng xã hội cao, hiệu quả kinh doanh quá kém. Nguyên nhân cụ thể lại khác nhau, cách giải quyết không giống nhau nên cần người có năng lực đến giúp.
Triệu Quốc Đống cũng nói với Triệu Quốc Đống rằng Phó chủ tịch này cần đủ tiếng nói, tức là phải vào Thường vụ quận ủy, nếu không khó có thể thúc đẩy công việc này.
Chương Thiên Phóng cũng nói mình sẽ nói giúp, điều Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang không khó. Bởi vì mọi người đều biết Triệu Quốc Đống cần có người giúp ở Quận Tây Giang. Hơn nữa khi Triệu Quốc Đống đến Tây Giang nhận chức thì vấn đề này đã được thỏa thuận, chỉ là vào thường vụ hay không thì khó mà nói. Phải xem cuộc nói chuyện giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng.
Triệu Quốc Đống cũng yêu cầu Hoắc Vân Đạt chuẩn bị tư tưởng gánh vác trọng trách nặng hơn. Cải cách công ty nhà nước là rất khó khăn, vấn đề liên lụy nhiều, trong đó lại có nguyên nhân lịch sử, lại có nhân viên có tư duy cứng nhắc, có những con sâu mọt muốn đục nước béo cò.
Trường Xuyên rất biết ý đứng bên. Công việc của ông anh có lẽ không giấu y, nhưng y biết quy củ đứng xa mà nhìn.
Đến khi Hoắc Vân Đạt biến mất, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Cuộc sống cứ như vậy, không có trợ thủ đắc lực làm hắn rất mệt.
Quế Toàn Hữu mạnh không phải về việc làm kinh tế mà là phụ trách công việc hành chính. Hoắc Vân Đạt lại có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh tế, Tằng Lệnh Thuần cũng có chút năng lực. Hơn nữa Tiếu Triêu Quý và Ngụy Hiểu Lam cùng hành động thì Quận Tây Giang mới có thể miễn cưỡng đi lên.
- Anh, em còn tưởng anh lưu vị Trưởng phòng xinh đẹp, lạnh lùng kia lại. Nói thật vị Trưởng phòng này lạnh lùng quá, nhưng rất có khí chất, chẳng qua tuổi hơi lớn một chút.
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Cút, dám nói loạn trước mặt anh? Mày ăn gan hùm sao?
Triệu Quốc Đống cười mắng.
- Anh sớm nói với chú rồi, anh và cô ta chỉ là quan hệ công việc, bây giờ còn không như vậy nữa. Cô ta làm ở Hoa Lâm, anh ở Quận Tây Giang, không có chút quan hệ gì.
- Đơn giản như vậy sao? Sao em thấy hai người nháy mắt đưa tình vậy?
Trường Xuyên cười hì hì nói.
- Được rồi, anh, em chỉ đùa thôi mà. Anh một mình ở nơi nghèo khó này, trời lạnh cô đơn thì phải kiếm ai đó đi chứ.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn nói sao giống nhau thế? Suốt ngày muốn hỏi anh có ý định lấy vợ hay không. Hay là ngại anh không lấy vợ sẽ ảnh hưởng đến việc hai thằng? Đức Sơn lại thích ai hả? Chú có ý đồ gian xảo gì?
Triệu Quốc Đống nhìn Trường Xuyên từ trên xuống dưới rồi nói:
- Ừ, mặc như vậy mới có hình tượng của nhà kinh doanh, đủ để tán em ngôi sao nào rồi đó.
Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trường Xuyên vội vàng giơ tay xin hàng rồi nói:
- Anh, em không có ý đó. Lời này anh nói với Đức Sơn thì còn được, đừng nói vậy với anh. Tán ngôi sao, người mẫu là sở trường của Đức Sơn, em không có hứng thú đó.
- Ồ, nói như vậy chú muốn tìm người cùng ngành kinh doanh?
Triệu Quốc Đống nghe ra ý trong lời của Trường Xuyên. Hắn nhìn chằm chằm vào Trường Xuyên mà nói:
- Có phải có đối tượng thích hợp không? Trước mặt anh mà mày còn không khai thật? Nói cho chú biết dù sau này chú, Đức Sơn, Vân Hải làm ăn như thế nào thì chỉ cần anh không gật đầu thì đừng mong mang người vào nhà.
- Không, không có …
Trường Xuyên bị Triệu Quốc Đống nhìn như vậy thì hơi run lên.
- Không có? Trường Xuyên, chú nói dối cũng không biết. Anh thấy mấy thằng từ bé đến lớn, nhìn chú lúc này là biết chú nói dối.
Triệu Quốc Đống vừa bực vừa buồn cười. Trường Xuyên ở mặt này kém xa Đức Sơn.
- Anh, cũng có một người nhưng chưa đến mức đó, chỉ là có chút cảm giác thôi.
Trường Xuyên một lúc lâu sau mới nói.
- Không phải người trong công ty của chú chứ?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà hỏi.
- Vâng, cô ấy là giáo viên ở Thượng Hải, gặp trong một lần ngẫu nhiên.
Trường Xuyên gãi đầu nói.
- Người Thượng Hải? Lại là giáo viên?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói. Hắn không có ấn tượng tốt với người Thượng Hải, quá khôn khéo. Đồng thời cũng không có cảm tình gì với nghề giáo viên.
- Vâng.
Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng nên lo lắng.
- Việc của mình phải do chính mình nắm chắc. Nghề gì không quan trọng, điều kiện gia đình không quan trọng. Anh thấy phải có hai điểm đó là nhân phẩm tốt và tình cảm của mình là được. Lúc nào thấy thích hợp thì đưa tới gặp anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...