Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Vương, lão Lạc, hai anh có ý gì?
Vương Ích nhìn Lạc Dục Thành rồi nghiêm túc nói:
- Bí thư Triệu, tôi và lão Lạc đã bàn với nhau một chút và thấy có thể lợi dụng chuyện sập cầu vượt lần này để vạch trần thị trường xây dựng. Thị trường xây dựng nhiều năm qua có quá nhiều vấn đề, tùy tiện lấy một thứ nào đó cũng thấy có chuyện. Bên Công an quận thì chúng tôi đã điều tra khá lâu, thời cơ cũng tới nhưng nếu muốn chia làm đôi thì sợ không đủ lực lượng.
- Ý của chúng tôi chính là bên Công an quận thì mời trên Thị xã phụ trách, Tây Giang chúng ta phối hợp. Mà thị trường xây dựng thì sẽ do Tây Giang phụ trách. Như vậy chúng ta cũng có trọng điểm, có chứng cứ sẽ chứng minh được hành vi phạm tội rồi do Viện kiểm sát phụ trách, nếu không đủ thì Ủy ban kỷ luật phụ trách. Mỗi bên đều có trách nhiệm, cố gắng tranh thủ trước tết đạt được thành tích trước hai vấn đề này.
Hai người trước khi đến đã bàn với nhau, cũng trao đổi những thông tin mình nắm giữ. Sau khi đối chiếu những gì Viện kiểm sát và Ủy ban kỷ luật nắm giữ, hai người cho rằng thời cơ đã tới, không nên kéo dài nữa. Dù như thế nào cũng phải nhanh tay thu lưới.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng trong lòng. Đối với hai người này nếu xử lý xong việc này thì công lao là rất lớn. Nhưng đối với hắn là Bí thư Quận ủy thì cũng chưa chắc đã là việc tốt. Thái độ của Kỳ Dư Hồng ra sao mới là quan trọng nhất. Có lẽ Kỳ Dư Hồng không muốn chuyện gây mất ổn định, dù Kỳ Dư Hồng không thể ngăn cản nhưng sau đó cũng nhất định trách Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng, đây là cưỡi hổ khó xuống.
Vương Ích và Lạc Dục Thành vẫn chú ý đến vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ lo lắng, hai người đầu tiên là có chút kinh ngạc nhưng sau đó hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Triệu Quốc Đống cũng mơi hồ biết việc này có liên quan tới mâu thuẫn trên Thị ủy. Bọn họ ở vị trí này nên không biết rõ chi tiết nhưng cũng biết Nghiêm Lập Dân và Kỳ Dư Hồng không hòa hợp với Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân, còn có cả Lam Quang. Quan hệ giữa mấy vị Lãnh đạo thị ủy là rất phức tạp, động một là động cả dây. Đây gần như là một nửa Thị ủy. Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy Tây Giang nên đương nhiên phải suy nghĩ toàn diện, làm như thế nào xử lý tốt việc này.
- Chuyện đến nước này thì tôi cảm thấy cũng nên cân bằng một chút. Ý kiến của các anh cũng có lý. Chúng ta có nên thương lượng một chút với Bí thư La, Bí thư La, Viện trưởng Dư và Viện trưởng Cao một chút không? Xem làm như thế nào mới là thích hợp nhất?
Triệu Quốc Đống cuối cùng quyết định hỏi ý kiến của Kỳ Dư Hồng một chút. Mặc dù đối phương đưa hắn tới Tây Giang cũng đã mơ hồ đề cập qua về vấn đề này nhưng giọng vẫn không rõ ràng, hơn nữa cũng không quá kiên quyết. Cho nên Triệu Quốc Đống cảm thấy nhất định phải trao đổi với vị Bí thư Kỳ.
Vương Ích và Lạc Dục Thành nhìn nhau. Bây giờ sao Triệu Quốc Đống vẫn còn thiếu quyết đoán như vậy. Hai người bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với Lục Kiếm Dân và Lam Quang, cũng từ thái độ của bọn họ mà biết được một chút. Bởi vì thái độ của Triệu Quốc Đống còn mập mờ nên vẫn chưa phát động. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thích hợp, sao Triệu Quốc Đống lại còn rụt người lại?
Thấy hai người Vương Ích có chút thất vọng, Triệu Quốc Đống biết bọn họ suy nghĩ gì nên nói:
- Được rồi, hai anh đừng nhăn nhó như vậy. Trong hôm nay sẽ có kết luận. Các anh thông báo với Ủy ban kỷ luật Thị ủy và Viện kiểm sát Thị xã về những thông tin mình nắm giữ một chút. Nếu đã động thì phải nhanh, mạnh và chính xác.
Khi Triệu Quốc Đống vội vàng đến khách sạn Phượng Hoàng thì đồng hồ đã là 12h. Triệu Quốc Đống biết Kỳ Dư Hồng có thói quen ngủ trưa, chẳng qua hắn lần này cũng không thể lo nhiều như vậy được.
Người nhà Kỳ Dư Hồng không ở Ninh Lăng, mặc dù y có một căn phòng tại nhà khách Thị ủy nhưng chỉ ngủ tối ở đó, còn đâu Kỳ Dư Hồng bình thường không ở. Người có quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng đều biết buổi trưa y đều ở tại khách sạn Phượng Hoàng.
Kỳ Dư Hồng nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì đã có cảm giác không tốt. Mặc dù Triệu Quốc Đống gọi điện cũng không nói gì đến công việc, nhưng trực giác nói cho y biết Triệu Quốc Đống đến không phải về chuyện chuẩn bị cho trụ sở ngành điện ở Khu Khai Phát, nhất định là chuyện chết tiệt bên Tây Giang.
Sự cố sập cầu làm Kỳ Dư Hồng ngủ không ngon. Hai người chết, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chính quyền có trách nhiệm giám sát. Nghe nói do một Công ty xây dựng tư nhân nhận thầu, hơn nữa có nghi ngờ về khả năng. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại đột nhiên đến báo cáo công việc càng làm Kỳ Dư Hồng lo lắng.
Chẳng qua là Bí thư Thị ủy, Kỳ Dư Hồng biết có việc gì mình cũng phải đối phó. Chuyện Tây Giang sớm muộn sẽ đến, chỉ là không biết có liên quan gì tới việc hôm nay Triệu Quốc Đống tới không?
Triệu Quốc Đống dành nửa tiếng để báo cáo, Kỳ Dư Hồng gần như là chăm chú lắng nghe, đồng thời cũng ghi chép vắn tắt vào sổ. Triệu Quốc Đống cũng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kỳ Dư Hồng.
Kỳ Dư Hồng mặc dù trông rất bình tĩnh nhưng trên trán hơi nhăn lại một chút.
Triệu Quốc Đống cũng là chọn vài điểm quan trọng nhất mà báo cáo. Căn cứ tình hình mà Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát nắm thì chuyện của Công an quận Tây Giang dính tới không ít người, thậm chí bao gồm cả Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng. Ngoài ra điều tra bên thị trường xây dựng thì còn liên quan đến rất nhiều công trình trên Thị xã. Bộ máy chính quyền Tây Giang sợ rằng cũng dính vào.
Cuối cùng Triệu Quốc Đống cẩn thận nói ra mấy đầu mối mà Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát nắm giữ, cũng nói nếu như Tây Giang không có hành động thì chỉ sợ trên Thị xã cũng có hành động.
Sau khi Triệu Quốc Đống báo cáo xong, Kỳ Dư Hồng mới sa sầm mặt lại.
Bão nổi rồi.
Kỳ Dư Hồng nhìn tờ lịch trên bàn mà không nói gì.
Đây có lẽ là vấn đề nguy hiểm nhất từ khi y làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng đến nay. Kỳ Dư Hồng đương nhiên biết rõ Tây Giang có vấn đề, nhưng y không ngờ Tây Giang thối nát đến mức này. Nếu như xử lý toàn diện sẽ khiến bộ máy Tây Giang bị kéo vào quá nhiều, chấn động rất lớn, sẽ khiến tỉnh chú ý.
Mình không phải một Bí thư Thị ủy mới tới, mình đã đến bốn năm nên không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Làm Kỳ Dư Hồng phiền phức nhất là Lục Kiếm Dân và Lam Quang đứng sau lưng. Lam Quang còn đỡ một chút, có thể trao đổi về lợi ích. Nhưng Lục Kiếm Dân chưa chắc làm theo ý của mình. Lục Kiếm Dân hoàn toàn mâu thuẫn với Nghiêm Lập Dân, mà Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân bắt tay nhau thì Kỳ Dư Hồng cũng biết.
Lợi dụng cơ hội này đả kích Nghiêm Lập Dân hay là Kỳ Dư Hồng là cơ hội mà Thư Chí Cao cùng Lục Kiếm Dân không thể bỏ qua. Kỳ Dư Hồng nếu mạnh mẽ can thiệp có lẽ dẫn tới nguy cơ chính trị càng lớn hơn.
Còn tên Triệu Quốc Đống này thì sao? Lúc này Triệu Quốc Đống báo cáo với y, rốt cuộc là có ý muốn tỏ vẻ trung thành hay là cười nhạo mình?
- Quốc Đống, cậu cảm thấy bộ máy Tây Giang sẽ có bao người dính vào?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một lúc lâu thì mới nói.
- Cái này tôi khó xác định. Nhưng có một điều tôi dám xác định là Phó chủ tịch huyện Tiền Trì Quốc. Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đều tập trung vào người này, chẳng qua tất cả đều cần chứng cứ.
Triệu Quốc Đống lùi một bước và không tỏ rõ thái độ của mình.
- Vậy cậu thấy sao về việc này?
Kỳ Dư Hồng thở dài một tiếng rồi đi lại trong phòng.
- Ý của tôi là để Tây Giang phụ trách điều tra, tốt nhất có thể khống chế giải quyết trong phạm vi Tây Giang. Nhưng tôi lo nếu như dính tới thành viên bộ máy lãnh đạo quận thì Thị xã phải tham gia. Ngoài ra chúng tôi sợ lực lượng của Tây Giang không gánh vác nổi hành động lớn như vậy. Cho nên ý của tôi là vấn đề Công an quận giao cho Thị xã phụ trách, bởi vì nó chỉ nằm trong phạm vi Công an quận, dính dáng không lớn, hơn nữa là hệ thống chính pháp nên khó khăn hơn. Mà thị trường xây dựng lại liên quan rộng nhưng khó khăn nhỏ hơn. Đương nhiên tất cả cần phải tiến hành dưới sự chỉ đạo của Bí thư Kỳ.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Kỳ Dư Hồng hiểu được đây là Triệu Quốc Đống muốn bài trừ bất cứ ai can thiệp vào, kể cả là Nghiêm Lập Dân cùng Thư Chí Cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...