Hai người nói chuyện đến 12h, Quế Toàn Hữu lúc này mới đứng dậy đi về. Triệu Quốc Đống cũng không ngủ ngon.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường mà trằn trọc mãi. Quế Toàn Hữu là trợ thủ rất tốt, rất nhiều điều y cung cấp làm Triệu Quốc Đống đã có những đầu mối nhất định. Mặc dù không quá hoàn thiện nhưng đây chính là cơ sở để về sau hắn đứng vững được ở Tây Giang. Đồng thời cung cấp cho Triệu Quốc Đống biết nên trọng điểm đột phá ở đâu, đâu là nơi đối thủ yếu nhất, ở đâu dễ dụ hàng nhất.
Vương Ích, Lạc Dục Thành, bây giờ phải xem hai tên này.
….
Vương Ích từ văn phòng Lục Kiếm Dân đi ra cũng đã là nửa đêm. Y không bảo lái xe đưa mình tới mà đi bộ trên con bờ Ô Giang đến trụ sở Thị ủy.
Bí thư Lục có ý gì?
Vương Ích từ Thanh tra Thị xã được phái xuống Tây Giang, y biết trọng trách trên vai mình không hề nhẹ. Trương Thiệu Văn độc đoán ngang ngược, Lôi Bằng thâm trầm mà tàn nhẫn, Đinh Cao Thọ kiêu căng, Tiếu Triêu Quý giảo hoạt, Tiền Trì Quốc không coi ai vào đâu. Còn cả vị Bí thư Quận ủy mới tới, thoạt nhìn không hề có vẻ kiêu căng, mạnh mẽ như lời đồn, làm người ta cảm thấy tên này rất cẩn thận.
Vương Ích cảm thấy không phải. Trong lời của Lục Kiếm Dân nói Triệu Quốc Đống này tới không phải để dưỡng già, y đến là làm việc, như vậy sẽ xung đột về lợi ích với bộ máy thối nát. Vậy Ủy ban kỷ luật nên làm như thế nào? Đơn giản, đáng ra tay thì ra tay, nhưng phải tàn nhẫn, chính xác, ổn định, theo lý thuyết chữ ổn định là đầu tiên. Nhưng Tây Giang bây giờ thì Vương Ích cẩm thấy tàn nhẫn thích hợp hơn cả.
Nhưng dù như thế nào cũng cần Bí thư ủng hộ.
Vương Ích nhẫn nhịn mấy tháng chính là chú ý tình hình biến hoá. Làm việc phải đảm bảo thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì mới có thể thành công.
Lúc trước muốn làm việc là vô ích. Ủy ban kỷ luật làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng, Bí thư đảng ủy mà can thiệp vào thì anh có là Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật dù có khí phách hơn nữa cũng vô ích.
Trương Thiệu Văn đi một thời gian, Tằng Lệnh Thuần chủ trì công việc. Tằng Lệnh Thuần là người tốt nhưng không phải Bí thư đủ tư cách, y thiếu khí phách và sự bá đạo. Tằng Lệnh Thuần là Chủ tịch đủ tư cách, nhưng muốn làm người đứng đầu một nơi, nhất là Tây Giang thì còn thiếu.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đến, hướng gió đã đổi, đã đủ nhân tố thành công.
Có thiên thời nếu được Triệu Quốc Đống toàn lực ủng hộ, bên trên còn được Bí thư Lục Kiếm Dân ủng hộ. Địa lợi đó là y ít nhiều có quan hệ ở Thanh tra Thị xã, hơn nữa mấy tháng nay ở Tây Giang cũng đã thu được đầu mối, càng không cần phải nói tới Quế Toàn Hữu cũng ẩn nhẫn như y, đó cũng là con sư tử nằm im chờ thời. Nhân hòa, Triệu Quốc Đống giơ ngọn còn lên, y, Lạc Dục Thành, Quế Toàn Hữu, còn có hai người Hạ Đồng, Bành Nguyên Hậu là kẻ theo chiều gió, tin rằng sẽ thấy rõ tình hình thay đổi.
Tằng Lệnh Thuần thì sao? Vương Ích trong lúc nhất thời không rõ người này. Tằng Lệnh Thuần sẽ có thái độ gì nếu xung đột xảy ra. Y mặc dù là Phó bí thư, Chủ tịch nhưng mà đám người Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ không coi vào đâu. Chẳng qua Vương Ích thấy Tằng Lệnh Thuần không hề tức giận, điều này cũng làm y phục sự nhẫn nhịn của Tằng Lệnh Thuần.
Bây giờ chủ yếu muốn xem quyết tâm của Triệu Quốc Đống lớn như thế nào.
Hội nghị liên tịch Đảng chính lần đầu tiên diễn ra vào lúc 9h.
Ngoài 11 Thường vụ quận ủy đến tham gia, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân quận cùng bố Phó chủ tịch quận, Chánh văn phòng Ủy ban quận cũng tham gia.
8h50, nhân viên tham gia gần như đã đầy đủ. Lôi Bằng nhìn thoáng qua đồng hồ thấy Tiền Trì Quốc vẫn chưa tới. Y có chút bực mình. Đây là hội nghị đầu tiên của Triệu Quốc Đống, Tiền Trì Quốc đến muộn thì không còn gì để nói.
Lôi Bằng khẽ nhìn Đinh Cao Thọ, Đinh Cao Thọ biết ý liền đi ra gọi điện.
- Tiền ca, điện thoại.
Tiền Trì Quốc đang ngủ ngon bị người phụ nữ bên cạnh đánh thức. Y tỉnh tỉnh mê mê định sờ sờ ả phụ nữ thì tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
Tiền Trì Quốc lúc này đã tỉnh lại cầm lấy máy thì thấy có mấy cuộc nhỡ liền vội vàng nghe.
- Lão Tiền, ông đi đâu thế? Còn 10 phút nữa là họp, còn không mau tới dây.
Đinh Cao Thọ trầm giọng nói.
- Ồ, tôi lập tức tới ngay. Lão Đinh, ông kéo dài giúp tôi một chút.
Tiền Trì Quốc đột nhiên đứng lên làm lộ chăn, bên dưới là một mảng trắng và đen, ả phụ nữ xấu hổ kêu lên và lấy chăn che bụng lại.
Tiền Trì Quốc dập máy rồi nhìn một chút mà hậm hực nói:
- Em che gì? Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn?
Ả phụ nữ lộ ra một tia tức tối nhưng không dám cãi. Ả chỉ dám lấy chăn quấn người rồi nói:
- Tiền ca, đoạn Hà Loan anh phải nhớ cho em đó.
- Hừ, cô không xem bây giờ là lúc nào sao? Bí thư Quận ủy vừa tới, các cô ép tôi phạm sai lầm ư?
Tiền Trì Quốc hừ một tiếng:
- Ông chủ chỗ cô đúng là tham, bảo y bỏ tiền ra thì cứ đùn đẩy. Tôi sớm nói với hắn là bỏ được thì mới có được, bỏ nhỏ được lớn mà còn không biết sao? Do quan hệ nhiều năm mới hắn nếu không tôi đã sớm giao công trình cho người khác. Cô nói với hắn, Bí thư Quận ủy mới tới là cái miệng rộng, không có chút tiền thì không làm hắn thỏa mãn được đâu.
Ả phụ nữ thầm mắng trong lòng, Tiền Trì Quốc này là tên ác ôn, cũng không biết sao mà có thể lên làm lãnh đạo quận. Một công trình cứ bị treo trên tay hắn, ngủ với hắn, còn phải mất tiền. Tiền Trì Quốc này quá tham, há mồm là đòi 3, 5 trăm ngàn. Không biết ông chủ nghĩ như thế nào mà thích quan hệ với kẻ này.
Thấy Tiền Trì Quốc đi ra, ả phụ nữ mới đứng lên gọi điện:
- Sếp, xem ra có chút phiền phức, họ Tiền nói Bí thư Quận ủy mới tới, giá lúc trước sợ là không đủ. Hắn nói còn phải cho tên Bí thư Quận ủy mới tới.
Đầu kia chửi một câu rồi dập máy.
Tiền Trì Quốc chạy tới phòng hội nghị đã là 9strong0, trên đường y đang suy nghĩ xem đối phó chuyện hôm nay như thế nào. Lần đầu họp mà đến muộn sẽ bị người lấy lý do mà chơi mình. Không biết lão Đinh nói giúp mình như thế nào. Trên đường y đã gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng để nói giúp mình.
Tiền Trì Quốc vào phòng hội nghị liền thấy Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ đang rất tức giận. Phòng hội nghị im lặng không một tiếng động. Triệu Quốc Đống kia ngồi giữa không biết đang viết gì đó trong sổ, cả phòng hội nghị thậm chí không ai hút thuốc, không khí đầy áp lực.
- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, xin lỗi, tôi tới chậm một chút. Là Chủ nhiệm Mễ - Ủy ban Xây dựng tìm tôi bàn về quy hoạch thành thị ở phía tây Ô Giang đến Hà Loan, nói nhiều một chút cho nên.
- Ngô Ứng Cương, thời gian hội nghị hôm nay anh đã nói với Phó chủ tịch Tiền chưa?
Triệu Quốc Đống bỏ bút xuống rồi lạnh nhạt nói với Chánh văn phòng Ủy ban quận - Ngô Ứng Cương.
- Tôi có thông báo.
Ngô Ứng Cương có chút khẩn trương mà nói. Hôm nay biểu hiện của Bí thư Triệu khác hẳn hôm qua.
Mặt Tiền Trì Quốc cứng đờ lại, trong lòng cũng rất tức giận. Sao, muốn nhằm vào tao ư? Hôm qua y còn nói chuyện với Đinh Cao Thọ rằng tên này tuy được đồn thổi là cứng rắn nhưng chắc cũng biết Tây Giang khó khăn nên biết điều. Sao hôm nay lại trở mặt nhanh như vậy?
- Phó chủ tịch Tiền, vậy anh giải thích với tôi và mọi người ngồi đây xem anh có lý do gì khiến 17 đồng chí đợi anh 23 phút.
Triệu Quốc Đống mặt rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thường nhưng ai cũng nghe ra cơn tức giận trong lời nói của hắn.
- Bí thư Triệu, tôi vừa nãy đã nói tôi thảo luận với Chủ nhiệm Mễ …
- Đủ rồi. Tiền Trì Quốc anh bận, chúng tôi rảnh sao? Anh có thể cho rằng tất cả mọi người ngồi đây chờ anh như đang đi du lịch sao?
Tiền Trì Quốc lớn tiếng nói:
- Lời giải thích của anh tôi không muốn nghe. Nếu anh cần tôi tin, anh có tin tôi lập tức gọi cho Mễ Phương bảo anh ta nói với tôi rằng vừa thảo luận vấn đề gì với anh không? Tôi tin Mễ Phương nhất định có câu trả lời chân thật cho tôi. Dù là trước đó anh có gọi điện cho Mễ Phương bảo anh ta nói giúp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...