Lộng Triều

Cả đêm đó Triệu Quốc Đống cũng khó có thể ngủ. Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, một loạt danh hiệu rất dài đủ làm người ta thèm thuồng, nhưng ai biết nó lại là vũng đầm có thể khiến bất cứ ai không thể rút chân.

Hơn nữa hắn nuối tiếc cơ nghiệp ở Hoa Lâm. Nhà máy xử lý nước thải đã bắt đầu khởi công, khu công nghiệp chế biến thực phẩm đã sơ bộ có quy mô. Theo huyện phỏng đoán thì đầu tư của ngành chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 80 triệu, có lẽ chỉ vài năm nữa giá trị của khu công nghiệp chế biến thực phẩm sẽ vượt qua 300 triệu, đây là thành tích quá lớn đối với một huyện miền núi tại đất Ninh Lăng này.

Khu du lịch phát triển cũng rất đáng mừng, ngành du lịch năm nay chỉ thiếu chút nữa là vượt qua mức 100 triệu. Nhưng sang năm đột phát 150 triệu thì Tân Tồn Hoán rất tự tin, tốc độ tăng trưởng sẽ trên 50%.

Hơn nữa nhà máy của Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa đều đang mở rộng quy mô, ngành chăn nuôi gia súc rất có thể khiến GDP Hoa Lâm có thể đột phá lịch sử, thu nhập tài chính trên 70 triệu, tăng trên 130%.

Cục diện đáng mừng như vậy làm Triệu Quốc Đống đúng là không muốn bỏ. Nhưng ai cũng phải đi bước này.

GDP Tây Giang trước đó đã đột phá một tỷ, hai năm nay mặc dù tăng trưởng chậm nhưng nghe nói cũng có thể đột phá trên 1,2 tỷ, thu nhập tài chính cũng tăng nhiều, tầm trên trăm triệu.

Sáng sớm Triệu Quốc Đống phải chạy sớm tới Thị ủy, đến nơi đã là 8h50, may là không đến muộn, 10 phút nữa cũng đủ làm vài việc. Triệu Quốc Đống lúc này mới cầm cặp xuống xe.

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia Hội nghị thường ủy, mặc dù không phải trang điểm như lấy vợ nhưng cũng cần giữ hình tượng. Mặc bộ đồ âu làm Triệu Quốc Đống có vẻ già hơn 2, 3 tuổi.

Đây là lần thứ hai hắn vào phòng hội nghị Thường vụ thị ủy, lần trước cùng La Đại Hải đến để nghe mắng, nhưng lần này lại có thân phận khác.

- Ồ, Quốc Đống đến đúng giờ nhỉ.
Vưu Liên Hương hôm nay mặc bộ váy làm cô trông trẻ hơn 2, 3 tuổi, cô cầm một chiếc cặp rất thời trang. Triệu Quốc Đống cười cười mà nói:
- Vưu tỷ, được đó, Hạng ca mua à? Pura chắc phải hai, ba ngàn.


Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, bảo sao cậu có duyên với phụ nữ như vậy, thứ mà con gái thích đều dễ nhận ra như vậy. Chắc mua tặng không ít người phải không?

- Ha ha, cũng muốn mua một hai món tặng chị, nhưng sợ chị ném trả vì tôi không có ánh mắt.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Hừ, cậu mà tặng, Vưu tỷ này còn chưa chắc dám nhận đó.
Vưu Liên Hương thản nhiên nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn thì thấy Vưu Liên Hương không phải giả vờ.
- Được đó, có mấy món đợt thằng em tôi đi Hongkong mua về. Ngoài Pura thì Vưu tỷ còn thích loại nào?

- Hừ, chỉ cần cậu tặng thì dù là chiếc bao tải, Vưu tỷ này cũng vui.
Vưu Liên Hương nói.

- Ha ha, Vưu tỷ có phải trêu tôi không? Được rồi, lời sai bảo của Vưu tỷ thì tôi sẽ nhớ kỹ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao hôm nay Vưu tỷ đến sớm như vậy?

- Ừ, lần nào tôi chẳng tới sớm nhất. Trưởng ban thư ký đúng là khổ sở, nói trắng ra là người đưa tin, đâu có nhàn như người chủ một phương như cậu.

Vưu Liên Hương mở cửa phòng hội nghị ra và nhíu mày. Trong phòng hội nghị này có không khí hơi trầm buồn, có lẽ đã lâu không dùng tới.

Vưu Liên Hương mở cửa sổ rồi nói:
- Quốc Đống, cậu kiêm hai chức có thấy áp lực không?

- Vưu tỷ, làm gì cũng có áp lực mà, kiêm hai chức chỉ là nặng thêm một chút. Chẳng qua Bí thư Kỳ đã lên tiếng thì tôi còn có cơ hội phản dối sao? Lần trước tôi vừa giải thích vài câu đã bị mắng một trận, bây giờ tôi biết rồi nên nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy, không phụ ủy thác của Thị ủy.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Vưu Liên Hương cười hì hì rồi nghiêm túc nói:
- Quốc Đống, thân phận của cậu bây giờ đã khác, ngày sau phải chú ý cách dùng lời. Cậu còn trẻ nếu như vậy thì người khác sẽ nói cậu không đủ chững chạc.

- Vì thế Vưu tỷ cứ luôn ra vẻ nghiêm túc với tôi sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn hắn đầy đe dọa mà nói:
- Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu đó.


- Tôi biết.
Triệu Quốc Đống nói:
- Có áp lực cũng không có biện pháp, lúc ấy chỉ mong Thị ủy có thể bố trí vài nhân viên giúp tôi, đừng để tôi đi đánh trận với tay không là được.
- Cậu bây giờ là Thường vụ thị ủy, có gì khó xử có thể trực tiếp nói ra trong Hội nghị thường ủy, ngoài ra có thể trực tiếp báo cáo với Bí thư Kỳ, trao đổi ý kiến.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ Bí thư Kỳ trao trọng trách nặng như vậy cho cậu thì cũng có suy nghĩ của mình. Chẳng qua cậu bây giờ tốt nhất đừng nhắc, chờ một thời gian, tìm cơ hội thích hợp.

- Tôi hiểu, cảm ơn Vưu tỷ.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này cũng có một người đi tới.
- Bí thư Lam tới rồi.

Lam Quang liếc một cái là thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương tới, hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó. Lam Quang cười nói:
- Quốc Đống, sớm như vậy đã tới ư? Từ Hoa Lâm lên Ninh Lăng phải mất hơn tiếng, cậu chắc dậy từ 6h phải không?

- Ha ha, Lam ca, tôi số khổ quen rồi mà, có thể trách ai. Anh 8h mới dậy rồi ăn sáng cũng được. Đâu như tôi 6h đã dậy và chạy vội lên Ninh Lăng.

- Được rồi, đừng ra vẻ trước mặt tôi. Qua hôm nay cậu cũng coi như cùng chỗ với tôi, cậu cũng có thể ngủ muộn mà. Chỉ sợ cậu không đi làm thì lúc ấy Bí thư Lục sẽ kiểm tra tác phong làm việc của cậu.
Lam Quang cười ha hả và thấy Lục Kiếm Dân đi vào cửa:
- Bí thư Lục, anh nói có đúng không?

- Mấy người nói gì mà nhắc tới tôi thế?
Lục Kiếm Dân đặt cặp và cốc trà xuống rồi nói:
- Quốc Đống đến rồi à.

- Tôi vừa tới, Bí thư Lục, Bí thư Lam nhắc tôi đi làm ở Thị xã khác với huyện, lúc nào cũng có thể bị Ủy ban kỷ luật Thị ủy giám sát.


- Ha ha, Quốc Đống lên Thị xã làm việc thì phải làm quen một chút. Thị xã khác với huyện, phức tạp hơn nhiều. Cậu cũng gặp nhiều vấn đề phiền phức hơn.
Lục Kiếm Dân gật đầu nói.

Hai người đang nói chuyện thì Mao Bình và Chu Xuân Tú cùng tới.
- Quốc Đống đến rồi à?

- Trưởng ban Mao, Thị trưởng Chu, tôi vừa tới được mấy phút mà thoi. Sau khi Mạch Gia Huy điều lên làm Chánh thanh tra tỉnh thì hai người Chu Xuân Tú và Mao Bình cũng thu mình lại nhiều.

- Ha ha, Thị ủy lại có thêm dòng máu trẻ tuổi rồi. Ít nhất cũng kéo độ tuổi trung bình của Thị ủy vài tuổi phải không?
Chu Xuân Tú có vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt có thêm một tia phức tạp. Trước đó y làm Bí thư đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì cũng không được như ý. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại đến thay thế.

- Còn trẻ là tốt, có sự năng động thì mới có thể làm việc.
Kim Vĩnh Kiện đi vào nghe Chu Xuân Tú nói liền tiếp lời:
- Tuổi chênh lệch nhiều, lại có kẻ chiếm vị trí không làm việc gì thì mới khiến hiệu quả làm việc kém hẳn đi.

Các thường vụ cũng lục tục xuất hiện, Triệu Quốc Đống gần như gặp ai liền mời người đó thuốc. Trong 12 Thường vụ thị ủy thì ngoài hắn ra thì hắn gặp ai liền mời thuốc kẻ đó, cố gắng nhũn nhường một cách tối đa.

Khi Kỳ Dư Hồng Thư Chí Cao cùng Nghiêm Lập Dân tiến vào, các thường vụ đều về vị trí của mình. Nhân viên phục vụ rót trà cho các vị lãnh đạo rồi biết ý rời đi.

- Họp thôi, Trưởng ban thư ký Vưu tuyên bố nội dung hôm nay.
Nghiêm Lập Dân mặt không chút thay đổi nhìn Kỳ Dư Hồng. Thấy Kỳ Dư Hồng gật đầu, Nghiêm Lập Dân liền tuyên bố bắt đầu hội nghị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui