Lộng Triều

Xe Toyota chạy qua các chỗ sóc, Triệu Quốc Đống đã tê dại. Các nữ đồng chí của Ủy ban kế hoạch phát triển lại không chịu nổi, không ngừng kêu lên.

- Bá Cao, nghỉ chút đi.
Triệu Quốc Đống nói rồi lấy khăn giấy đưa cho một người phụ nữ đang chảy nước mắt.

Triệu Quốc Đống lên xe đưa cho bác tài một bao Hồng Sơn. Lái xe đỗ xe vào bên phải. Đám người như người mới ra tù vội vàng mở cửa ra ngoài. Ngoài ra còn mấy nữ đồng chí khác phải ngồi xuống ven đường mà nôn.

- Mẹ kiếp, đường này làm như thế nào vậy hả? Tôi nhớ năm trước đến Tân Châu còn không kém như vậy, sao một năm đã thành thế?
Một người đàn ông trung niên hói đầu tức giận nói, vừa nói vừa xoa xoa eo.

- Trưởng phòng Từ, từ An Đô chúng ta tới được thành phố Đan Thành là 36km mà mất bao lâu? Hơn nửa tiếng, xe tắc hai lần. Cũng may cảnh sát giao thông khá chuyên nghiệp giải quyết nhanh nên mới chỉ tắc trong chốc lát. Có một hai lái xe không tuân theo luật thì còn tắc lâu hơn. Nếu không chiều chúng ta mới tới được huyện Ngân Sơn.
Triệu Quốc Đống nói.

- Toàn là xe siêu trường siêu trọng, nhìn xem, các xe này phải trên 20 tấn, hơn nữa thêm khung xe còn nặng hơn nữa.
Một nhân viên cùng Phòng cao tốc với Triệu Quốc Đống nhìn đường mà nói:
- Cứ như vậy đường tốt đến đâu cũng chỉ có thể hỏng, tải trọng xe quá lớn.

Lão Từ - Ủy ban kế hoạch phát triển không nói gì mà chỉ nhìn dòng xe qua lại.


- Trưởng phòng Từ, hay là chúng ta đến Thị trấn Hắc Sơn đằng trước xem sao, đây là thị trấn công nghiệp của huyện Ngân Sơn. Cao tốc An Quế sẽ thông qua đây. Chúng ta có thể thông báo Thành phố Đường Giang và huyện Ngân Sơn đến Hắc Sơn gặp chúng ta.
Triệu Quốc Đống chủ động nói.

Thấy mấy đồng chí nữ bên mình và Sở Đất đai không ngừng nôn, Từ Minh đành phải đồng ý đề nghị của Triệu Quốc Đống.

- Thị trấn Hắc Sơn cách An Đô 46km, phía nam cách huyện thành Ngân Sơn 12km. Là trạm đầu tiên từ An Đô đến Thành phố Đường Giang. Thị trấn Hắc Sơn nổi tiếng về khai thác đất sét dùng làm đồ gốm. Bây giờ trong phạm vi Thị trấn Hắc Sơn có 12 công ty sản xuất đồ gốm. Dự tính năm nay giá trị công nghiệp của thị trấn vượt trên 80 triệu, là thị trấn lớn thứ hai trong huyện chúng tôi.

Sau khi giới thiệu sơ qua về tình hình kinh tế Thị trấn Hắc Sơn, Chủ tịch huyện Ngân Sơn lai trọng điểm giới thiệu vấn đề lớn nhất ngăn cản sự phát triển kinh tế huyện là giao thông. Đường quốc lộ An Tân xây dựng từ đầu những năm 80, tình trạng đường bây giờ rất kém. Bởi vì xe tải trọng lớn lưu thông khiến Huyện Ngân Sơn dù có sửa đường cũng không ăn thua.

Khi Chủ tịch Huyện Ngân Sơn còn định giới thiệu huyện thành thì Từ Minh không hề khách khí ngăn lại. Y hiểu rõ đối phương lợi dụng việc này mà nói muốn kinh tế Huyện Ngân Sơn phát triển thì phải phát triển giao thông. Mà phát triển giao thông thì Cao tốc An Quế là quan trọng nhất.

Phải nói chuyến đi năm ngày tới Đường Giang không tốt mấy. Mặc dù lãnh đạo chủ yếu của Thành phố Đường Giang đều ra mặt nhưng thái độ của Ủy ban kế hoạch phát triển rất cứng rắn, có thái độ chối bỏ với những công việc mà Thành phố Đường Giang cung cấp về mình đã chuẩn bị cho Cao tốc An Quế. Nhưng lại ghi chép rõ ràng nhưng khó khăn và yêu cầu làm đường của đối phương.

Đường Giang cũng cảm thấy điểm này, vì thế càng thêm khó chịu. Tổ công tác và nhân viên Đường Giang thường xuyên có tranh chấp, nhất khi nhận định tổ công tác này của tổ có mục đích mà đến, thái độ của Đường Giang càng thêm cứng rắn. Từ chối ký tên vào nhiều nhận định do tổ công tác đưa ra. Cũng tuyên bố sẽ phản ánh lên tỉnh về việc tổ công tác có thành kiến, đối xử không khách quan.

Tổ công tác liền rơi vào trạng thái đình trệ, không có Đường Giang phối hợp thì tổ công tác liền tự mình hoàn thành. Mà Đường Giang từ chối ký tên có nghĩa nhiệm vụ thất bại. Như vậy kết luận đưa lên trên tỉnh càng là ý kiến một phía.

Triệu Quốc Đống sớm biết được tình hình này, cho nên hắn khá im ắng trong cả quá trình, mặc cho người của Ủy ban kế hoạch phát triển nhảy lên nhảy xuống. Các yếu tố khó khăn khách quan thì tìm ra nhiều, nhưng điều có lợi cho sự phát triển kinh tế của một nơi và nhu cầu cấp bách của dân chúng lại coi như không thấy. Kết quả này đương nhiên bị Đường Giang phản ứng rất mạnh.


Không khí phòng hội nghị rất nặng nề. Đám người tổ công tác vây quanh một bàn xem tài liệu, nhưng ai cũng biết việc này không có ý nghĩa. Bên phía Đường Giang đã nói sẽ không ký tên, hơn nữa còn chuẩn bị phái người yêu cầu Ủy ban nhân dân tỉnh một lần nữa đổi người tới khảo sát Đường Giang.

Từ Minh cũng thấy áp lực lớn. Y đã báo cáo tình hình ở đây với lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển. Nhưng thái độ của lãnh đạo cũng khá mơ hồ, muốn y kiên trì nguyên tắc, lại bắt phải hoàn thành nhiệm vụ. Mà Đường Giang không phối hợp thì có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

Điếu thuốc cháy tới tận đầu ngón tay làm Từ Minh tỉnh táo lại. Đường Giang không qua được thì còn Tân Châu? Bí thư Thị ủy Tân Châu từng là Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn là người mạnh hơn. Dù qua được cửa Đường Giang thì chỉ sợ khó qua cửa Tân Châu.

Từ Minh thở dài một tiếng. Y tuổi không nhỏ, chuyện lần này mà xảy ra sai lầm là không đáng. Y sớm biết lần này mình là kẻ xấu, nhưng lãnh đạo lại chỉ mình dẫn đội. Tính cách của y lại mềm yếu và không thể cãi lại.

Kết quả đã rõ ràng, một phương hài lòng, một phương oán hận cả đời, nhưng ai lại muốn làm như vậy? Nhưng đây là ý kiến của lãnh đạo. Bây giờ chịu chính quyền địa phương tức giận vẫn tốt hơn là lãnh đạo trực tiếp không coi vào đâu.

Từ Minh đẩy cửa phòng hội nghị đi ra ban công, một cơn gió lạnh ập vào mặt nhưng y không thấy thoải mái hơn chút nào cả.

- Trưởng phòng Từ, như vậy sợ là không được.

Một giọng nói trầm ổn vang lên, Từ Minh không quay đầu lại. Y biết người này mấy hôm nay đều giữ qy củ, nhưng nhiều tài liệu Đường Giang đưa lên cho đối phương. Chẳng qua cũng không quan trọng gì, chỉ cần mình không đồng ý thì tài liệu này chỉ có thể tham khảo, không thể đưa vào nội dung nghiên cứu.


- Bởi vì Đường Giang không phối hợp ư? Hừ, đừng nghĩ như vậy sẽ áp chế được chúng ta. Tôi đã báo cáo lên tỉnh, cấp trên yêu cầu chúng ta giữ vững nguyên tắc hoàn thành nhiệm vụ.
Từ Minh châm điếu thuốc hít sâu một hơi rồi nói.

- Tôi thấy tài liệu của chúng ta nghiêng về một bên, rất nhiều công việc mà Đường Giang đã làm không thể hiện ra. Tôi cho rằng báo cáo như vậy sẽ khó thuyết phục mọi người.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý trực tiếp nói:
- Tôi tin tài liệu Cao tốc An Du đưa ra khá toàn diện. Mà bên này lại không có công việc trước đó của chính quyền địa phương, điều này chỉ sợ làm lãnh đạo tỉnh nghi ngờ, sẽ cho rằng chúng ta chỉ đi chơi mà không làm việc, sẽ cho là chúng ta có ý đồ trong công việc, cố ý làm như vậy. Dù như thế nào thì tổ công tác chúng ta cũng không chịu được.

- Phó Trưởng phòng Triệu, anh có ý gì?
Từ Minh có chút tức giận nói.

- Không có ý gì cả. Tôi chỉ nhắc nhở anh trong tỉnh cho chúng ta mười ngày, nhưng chúng ta đã mất năm ngày ở Đường Giang, hơn nữa không triển khai công việc được. Mà tổ công tác Cao tốc An Du đã chuẩn bị tổng kết ở Miên Châu, chẳng lẽ nói chúng ta không cố gắng làm việc sao? Không phải, Đường Giang không phối hợp ư, không phải, nhưng nguyên nhân gì tạo ra tình hình đó?

- Anh định nói gì?

- Không có gì cả. Tổ công tác mặc dù do Ủy ban kế hoạch phát triển cầm đầu, nhưng công tác này là công tác toàn cục, cũng là công tác của mọi người đang ngồi đây. Các đồng chí Sở Xây dựng, Sở Đất đai, Sở Giao thông đã bỏ không ít công sức ra làm việc, nhưng lại có kết quả như vậy. Tôi nghĩ chúng tôi về khó có thể báo cáo với lãnh đạo của mình.
Triệu Quốc Đống không hề khách khí nói.

Ủy ban kế hoạch phát triển chỉ có thể lo cho bên anh mà thôi, nhưng công tác của mấy mảng khác đâu có quyền chỉ tay chỉ chân. Ý của Triệu Quốc Đống rất rõ ràng, đừng có muốn một tay che trời. Tổ công tác không phải do Ủy ban kế hoạch phát triển một mình làm.

- Tôi chỉ dựa theo yêu cầu mà tiến hành nhận định. Tài liệu Đường Giang cung cấp không phù hợp tiêu chuẩn, chúng ta có thể làm gì.

Từ Minh đột nhiên cảm thấy tên này muốn làm khó mình. Chẳng qua y không rõ chẳng lẽ trước khi đến lãnh đạo Sở Giao thông không dặn sao?

- Không phù hợp tiêu chuẩn có thể bảo bọn họ lập tức sửa lại, nhưng những gì bọn họ phản ánh thì chúng ta nhất định phải đưa vào tài liệu.
Triệu Quốc Đống cũng không ép người quá đáng. Hắn cũng biết ép quá sẽ khiến đám người Ủy ban kế hoạch phát triển tức giận bỏ đi, đó là vấn đề rất lớn.

- Thời gian không đủ, còn có Vinh Sơn và Tân Châu, tỉnh chỉ cho chúng ta mười ngày, chúng ta không có nhiều thời gian đợi bọn họ hoàn thiện. Chúng ta chỉ có thể khách quan phản ánh theo những gì nắm giữ.
Từ Minh nói.

- Trưởng phòng Từ, như vậy không phải khách quan mà là chủ quan.
Triệu Quốc Đống kiên quyết phản đối:
- Tôi không đồng ý với anh, mấy đồng chí các đơn vị kia cũng không đồng ý.

- Anh không đồng ý có thể giữ lại ý kiến.
Từ Minh lạnh lùng nói.

- Trưởng phòng Từ, tổ công tác không phải của riêng Ủy ban kế hoạch phát triển, ý kiến của anh chỉ có thể đại biểu Ủy ban kế hoạch phát triển. Nếu anh kiên trì như vậy thì tôi chỉ có thể bắt đầu từ đầu.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng:
- mấy đồng chí khác cũng có thể ghi chép theo những gì bọn họ nắm giữ, một phần giao cho anh. Anh ghi nhận hay không là do anh. Tôi giữ lại một phần báo cáo lên Sở Giao thông. Đến lúc đó chúng ta phân biệt giao cho tổ xây dựng đường cao tốc tỉnh.

- Anh. Triệu Quốc Đống, anh dám làm càn.
Từ Minh rất tức giận, đây là rõ ràng muốn đoạt quyền khống chế tổ công tác với y. Hơn nữa nếu như vậy mà báo cáo về tổ công tác của tỉnh thì chỉ sợ y về Ủy ban kế hoạch phát triển sẽ bị xa lánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận