Nghe Phương Dạ Bạch giới thiệu xong tình hình, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.
Thứ trong tay bây giờ còn không thể nói là hoàn toàn chính xác, nhưng có một đều có thể khẳng định là trong đó rất phức tạp, một khi tìm hiểu hết thì có lẽ sẽ biến thành cơn động đất với quan trường Khúc Châu.
Khách sạn Thiên Bảo vốn là nhà khách thị xã, đầu tư bao năm là không hề nhỏ. Khách sạn có vị trí rất đẹp, sao chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi lại rơi thua lỗ nặng nề, hơn nữa còn nhanh chóng bán đi. Một suối nước nóng cách nội thành không quá xa, sau lưng còn có rất nhiều đất đai để dùng, như vậy sao có thể nói kinh doanh không tốt. Hơn nữa vừa chuyển nhượng chính quyền thị xã lại đưa ra quy hoạch nhằm vào đúng khu đất đó, khu đất đó tăng giá rất nhanh.
Một mình Chu Ứng Bảo rõ ràng không thể là lực lượng chủ đạo trong đó. Điều chỉnh quy hoạch xây dựng nội thành không phải do y là một bí thư quận ủy có thể làm được. Nơi này nếu không có động tác của lãnh đạo chủ yếu Khúc Châu thì không thể tiến hành. Nhưng loại chuyện này căn bản không thể nói gì. Cho anh một tin tức, để anh bảo vệ tốt một nơi sau đó thay đổi quy hoạch để tăng giá khu đất là chuyện quá đơn giản.
Triệu Quốc Đống vốn chỉ cảm thấy Khúc Châu có chút vấn đề, có trách nhiệm và nghĩa vụ điều tra một chút, thuận tiện cũng tìm kiếm khả năng điều chỉnh. Nhưng hắn thật không ngờ chuyện này thoáng cái phức tạp như vậy. Nếu thật sự muốn tra rõ, Triệu Quốc Đống cho rằng Ủy ban kỷ luật tỉnh trong lúc nhất thời cũng không đủ lực lượng, có lẽ còn cần cả Viện kiểm sát và Sở công an tham gia cùng mới có kết quả chính thức.
- Dạ Bạch, thật không ngờ anh đi một chuyến mà mang được quả to về như vậy. Hắc hắc, đúng là nằm ngoài suy đoán của tôi.
Triệu Quốc Đống cố gắng làm vẻ mặt mình tự nhiên một chút, chẳng qua vẻ ưu phiền vẫn vây lấy hắn.
- Trưởng ban Triệu, quả này là ngọt hay đắng bây giờ còn khó nói. Nói thật tôi lúc trước cũng thấy không có gì, loại chuyện này không hiếm thấy. Nhưng khách sạn Thiên Bảo cùng với vị trí mảnh đất sau lưng là rất lớn, chỉ trong hai ba năm có biến hoá lớn như vậy nếu trong đó không có sự mờ ám thì đánh chết tôi cũng kotin.
Phương Dạ Bạch cũng biết lần này mình coi như mang một quả to về, nhưng quả này có thể khiến Triệu Quốc Đống mang lại gì cũng khó nói.
Triệu Quốc Đống gật đầu:
- Dạ Bạch, cảm giác của anh rất giống trực giác của tôi. Trong này do quá nhiều dấu vế, nắm giữ quyền lực đúng là tốt, thoáng vận động một chút là có thể có đủ tài nguyên, lại không có sơ sót. Chẳng qua lần này bọn họ làm hơi quá.
Phương Dạ Bạch muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống thấy thế liền nói:
- Sao, có gì không tiện nói ư?
- Trưởng ban Triệu, tôi cảm thấy dù trong này chúng ta cảm thấy có vấn đề nhưng ngài có thể nói tìm ra chứng cứ gì chứ? Chỉ cần bọn họ không có chuyện khi chuyển nhượng khách sạn thì không sao cả.
Phương Dạ Bạch nhún vai.
- Vậy anh nói với tính cách tham lam của bọn họ thì sẽ không có vấn đề gì khi chuyển nhượng khách sạn sao? Nếu không có vấn đề thì sao các nhân viên vẫn không ngừng kiện cáo dù việc đã được hơn năm. Bọn họ làm sao phải dùng thủ đoạn thu mua một số người cầm đầu kia?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu:
- Thói quen khiến những người này thích làm trái pháp luật để thu lợi. Trong đầu bọn họ không có khái niệm dùng con đường bình thường để đạt lợi ích đâu.
Phương Dạ Bạch thừa nhận Triệu Quốc Đống nói có lý. Khi những người quen dùng cách tà môn để đạt được thứ mình muốn, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi con đường bình thường. Mỗi một việc, mỗi một thứ bọn họ đều hy vọng bỏ ra ít nhất để đạt được.
- Vậy ngài định làm gì bây giờ?
Phương Dạ Bạch nói.
- Bây giờ tôi còn chưa thể xác định. Chẳng qua tôi có thể nói với anh nhất định không để chuyện này cứ thế chìm đi. Điểm này tôi có thể cam đoan nhưng thông qua con đường nào giải quyết vấn đề này, dùng cách nào thì tôi phải báo cáo với Bí thư Thái rồi mới xác định được.
Triệu Quốc Đống gằn giọng nói.
Thái Chánh Dương cũng không nghĩ Triệu Quốc Đống thoáng cái ném cho mình một trái quả đầy gai góc như vậy. Ôm vào tay sẽ đâm vào thịt, đau không ngứa làm mình muốn ném không được, giữ lại cũng không được.
Y dành nửa tiếng đọc tài liệu. Triệu Quốc Đống lại dành gần tiếng giới thiệu qua tình hình mình biết. Thái Chánh Dương lúc này mới khép lại tập tài liệu, im lặng không nói.
Chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng và dự đoán trước đó. Khi Triệu Quốc Đống báo cáo việc này, Thái Chánh Dương còn có chút hưng phấn. Khúc Châu do hai người Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc nắm giữ, nếu có thể tiến vào dù là một mắt xích nhỏ để hai người kia có vết rạn đã là tốt. Nhưng y không ngờ thứ mà Triệu Quốc Đống mang tới lại có kết quả như thế này.
Khúc Châu là thị xã đứng thứ hai về kinh tế của Điền Nam, tầm quan trọng của Khúc Châu là như thế nào thì ai cũng biết. Nếu nói Thái Chánh Dương không có hứng thú với Khúc Châu là nói dối. Nhưng làm bí thư tỉnh ủy y cần phải cân nhắc toàn cục, sự được mất ở một thị xã đối với y mà nói đã không còn là quan trọng nhất. Khúc Châu nếu có động đất quan trường rồi ảnh hưởng đến sự phát triển của z thì đó không phải điều Thái Chánh Dương muốn thấy.
Khúc Châu là ổ của đối phương, Đức Hồng cùng Khúc Châu không thể so sánh với nhau được. Nếu vấn đề này tung ra sẽ khiến lực lượng đối phương ở Khúc Châu bị thương nặng nhưng Khúc Châu bị chấn động là lẽ tất nhiên.
Khúc Châu nhất định có vấn đề hơn nữa đi đến bước này rồi ỉm chuyện đi là không thể. Thái Chánh Dương cũng không phải người chỉ lo cho lợi ích chính trị mà vứt bỏ nguyên tắc. Bây giờ y cần cân nhắc là làm như thế nào khống chế cục diện, nắm vững điều độ. Tên Triệu Quốc Đống này hay rồi, ném quả gai cho mình, rõ ràng là muốn Ủy ban kỷ luật thậm chí bên chính pháp tham gia, hắn thật ra ung dung ngồi nhìn tình hình.
Suy nghĩ một chút, Thái Chánh Dương cuối cùng đã hạ quyết tâm. Y bảo thư ký:
- Gọi điện cho chủ nhiệm trử, còn có mời cả kiểm sát trưởng Ngưu ở Viện kiểm sát tỉnh đến văn phòng tôi.
Thấy Thái Chánh Dương sai thư ký như vậy, tảng đá trong lòng Triệu Quốc Đống cuối cùng đã hạ xuống. “Công tác bí mật” của hắn coi như xong, còn lại giao cho cơ quan chuyên môn đi làm. Không thể nghi ngờ Cô Anh Hải cùng Dương Minh Cử nhất định là dính vào, thậm chí còn có nhiều người khác dính vào. Đây sẽ là đợt tẩy trừ quan trường Khúc Châu. Thái Chánh Dương bây giờ chính là cân nhắc các công việc sau đợt tẩy trừ đó. Một khi Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát tham gia với quy mô lớn, tra ra vấn đề như vậy làm thế nào duy trì sự ổn định của Khúc Châu, đảm bảo sự phát triển của Khúc Châu không bị ảnh hưởng quá lớn là điều mà Thái Chánh Dương phải lo lắng.
- Quốc Đống, chú cảm thấy chú có thể thoát thân sao? Không có việc gì của chú sao?
Thái Chánh Dương đột nhiên tức giận nói.
- Không có, tuyệt đối không có suy nghĩ này. Em đang suy nghĩ nếu Khúc Châu thật sự có chuyện, như vậy chúng ta có phải nên chuẩn bị trước về mặt nhân sự, tránh cho nếu xuất hiện thay đổi lớn, chúng ta không kịp ứng phó, không tìm ra người thích hợp để thay thế.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói.
- Chú ở lại, đến lúc đó cùng thương lượng một chút, đầu tiên đặt ra nguyên tắc để Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát lập tổ đi xuống điều tra ngay trong hôm nay.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút và nói:
- Bên phía lão Đào, lão Trương thì anh thấy nên tranh thủ trao đổi trước khi hội nghị thường vụ diễn ra vào ngày mai.
Triệu Quốc Đống nói:
- Thái ca, sợ rằng hơi gấp. Thời gian một ngày có thể làm được gì. Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát dù có hiệu suất làm việc cực cao nhưng một ngày sợ là khó được kết quả gì mấy.
- Để bọn họ làm việc suốt đêm, cố gắng đạt thành tích lớn nhất. Anh chỉ có thể cho bọn họ một đêm mà thôi.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Y làm sao không biết như vậy là rất gấp nhưng y biết chuyện này có ý nghĩa không bình thường, không thông báo hai vị kia chính là vấn đề thái độ chính trị. Nếu so sánh với sự được mất của Khúc Châu thì đó là khác hẳn nhau.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình thất sách. Mình có phải nên giao mấy thứ này cho Trử Liễu trước không? Để Trử Liễu điều tra trước, như vậy Thái Chánh Dương cũng có thể dễ xử lý hơn. Nhưng hắn lại nghĩ chuyện lớn này Trử Liễu sẽ phải báo cáo với Thái Chánh Dương. Hơn nữa Ủy ban kỷ luật có động tác thì hai người Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc cũng sẽ có tin tức ngay rồi nghĩ đây là do Thái Chánh Dương sai làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...