Chuyện Triệu Quốc Đống không muốn thấy nhất đã diễn ra. Chiếc xe màu trắng đỗ trong bãi đỗ xe của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Triệu Quốc Đống nhìn cái là nhận ra xe của ai.
Biển số quen thuộc, con gấu quen thuộc, thêm cả màu xe, không phải Hàn Đông là ai?
Bành Trường Quý không chú ý thấy sếp hơi đổi sắc, y thậm chí còn chủ động đỗ bên cạnh xe kia.
Xe đỗ xong, Bành Trường Quý mới thấy sếp không có ý xuống xe. Y có chút kinh ngạc, sếp bảo mình tới Ban Tổ chức cán bộ, chẳng lẽ Ban Tổ chức cán bộ chuyển nhà sao? Hay sếp đột nhiên không muốn vào?
Chẳng qua y cũng biết ý, sếp không xuống y cũng không nói chuyện, máy vẫn bật, điều hòa để 26 độ khá thích hợp.
Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Hàn Đông làm việc ở Ban Tuyên giáo An Đô, không thể nào đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo cáo công việc, như vậy chỉ có một chính là lên Tỉnh ủy làm việc rồi thuận tiện đến chỗ Nhị thúc chơi, không chừng tối còn ăn cơm cùng.
Triệu Quốc Đống gãi đầu lấy điện thoại di động ra. Xe đỗ ngay bên, hắn còn ra vẻ nếu để Hàn Đông biết thì sao? Có lẽ sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với hắn mất.
- Tiểu Đông.
- Quốc Đống, sao lại đột nhiên nhớ ra gọi cho em?
Hàn Đông vui mừng nói. Cô không chú ý thấy Hàn Độ đang khẽ nhíu mày rồi thở dài một tiếng nhưng vẫn giả vờ như không biết.
- Ồ, em đang ở chỗ trưởng ban Hàn?
Triệu Quốc Đống cố gắng nói. Hắn không biết đối phó tình hình này như thế nào nữa. Nếu như không gặp mặt là giải quyết được, Triệu Quốc Đống tuyệt đối chỉ gọi diện, nếu có thể nhắn tin hắn cũng sẽ không gọi. Triệu Quốc Đống đúng là hơi sợ Hàn Đông.
- Anh ở dưới lầu, sao không lên?
Hàn Đông có chút hạnh phúc, xem ra hắn thấy xe mình nên biết mình ở đây.
- Anh chuẩn bị lên, không biết trưởng ban Hàn có nhà không? Anh định báo cáo công việc với trưởng ban Hàn một chút.
- Hừ, ý của anh là bảo em biết ý rời đi, em không thể nghe cuộc nói chuyện của anh và Nhị thúc hả?
Hàn Đông ra vẻ tức giận.
- Đâu có, đâu có, có thể mời trưởng phòng Hàn chỉ đạo công việc của Ninh Lăng không phải là sự vinh hạnh cho anh sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng giảng hòa.
- Hừ, nói hay hơn hát. Anh còn ở dưới đó làm gì/ Có phải là sợ gặp em không?
Hàn Đông sắc sảo nói.
Triệu Quốc Đống lau mồ hôi rồi cầm cặp chuẩn bị xuống xe:
- Đâu có, chỉ là sợ em đi mất thôi. Tối nay còn muốn mời em và trưởng ban Hàn cùng dùng cơm.
- Được rồi, sợ là muốn mời Trưởng ban tổ chức cán bộ, chưa bao giờ nghĩ đến nhân vật nhỏ bé như em đó. Nếu có lòng thì mau lên, nếu không em kéo Nhị thúc đi, chuyện của anh để sang tuần sau báo cáo đi.
Hàn Đông cười nói.
- Lên ngay, lên ngay, anh không phải đang lên sao. Không khéo anh phải luyện thành Thảo thượng phi để sớm được thấy em mất.
Triệu Quốc Đống bắt đầu trêu chọc. Đối phó với Hàn Đông, hắn thừa sức.
Chạy về văn phòng Nhị thúc, Hàn Đông cố gắng khống chế tâm trạng vui vẻ của mình, nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô. Điều này khiến Hàn Độ khẽ thở dài một tiếng.
Chuyện Nhị thúc thầm yêu Triệu Quốc Đống, Hàn Độ sớm biết. Vợ y đã nhiều lần nhỏ giọng nói với y nhưng có biện pháp gì chứ? Hàn Đông có tính cách giống ông bố, là người thích đi vào ngõ cụt, thích tự treo cổ tự tử.
Triệu Quốc Đống là người có vợ, dù xuất sắc hơn nữa cũng vô duyên với Hàn Đông mà. Hàn Đông không phải không biết, Hàn Độ cũng đã bóng gió nhắc Hàn Đông. Nhưng Hàn Đông lại không nghe ra. Con gái 30 tuổi mà vẫn độc thân. Thi thoảng đi gặp người đàn ông do gia đình giới thiệu nhưng đều nói không hợp.
Nhưng bây giờ nhìn là biết Hàn Đông là cô gái rơi vào lưới tình, điều này làm Hàn Độ có chút khó chịu. Chẳng lẽ Hàn Đông không thể có tình yêu lãng mạn sao?
Hàn Độ cũng không trách Triệu Quốc Đống. Y biết Triệu Quốc Đống chưa bao giờ chủ động trêu chọc Hàn Đông, thậm chí bây giờ còn trốn Hàn Đông. Ngay cả Hàn Đông cũng thừa nhận Triệu Quốc Đống sớm nói chuyện thẳng với cô, hắn và cô không thể có tương lai tôi, khuyên cô nên quên tình cảm đó đi, nhưng nói dễ làm khó. Hàn Đông đã nói cô không làm được, cô thà chấp nhận độc thân rồi thi thoảng được gặp hắn là cô vui.
Hàn Độ cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Y tin Hàn Đông cũng đang rất mơ hồ.
Nhìn Hàn Đông đang đứng trước cửa cười hì hì nhìn mình, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tiểu Đông, em mặc đúng là hợp mốt. Có phải là làm lãnh đạo ban văn nghệ của Ban Tuyên giáo nên phải có trách nhiệm dẫn đầu xu thế mốt không?
- Anh nói xem?
Hàn Đông trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Hừ, còn nói gì mà Thảo thượng phi, em thấy nếu anh không thấy xe của em thì sợ là đã sớm vào văn phòng Nhị thúc em rồi đó? Có phải là ở dưới chạy vài vòng nhưng không thấy xe em rời đi nên mới không cam tâm gọi cho em?
- Ông trời chứng giám.
Triệu Quốc Đống thề thốt mới qua được cửa Hàn Đông.
Hàn Độ không dùng lại văn phòng của Qua Tĩnh, mà dùng một phòng khác ở trên tầng hai.
- Quốc Đống, ngồi đi.
Hàn Độ thấy Triệu Quốc Đống vào liền gật đầu chỉ ghế.
- Cháu có cần rời đi không? Muốn giữ bí mật không Nhị thúc?
Hàn Đông có chút tinh nghịch nói.
Hàn Độ trừng mắt nói:
- Cháu nói xem?
Hàn Đông chu môi hậm hực cầm ví nói:
- Cháu sang phòng bên ngồi với Tiểu Vương, hai người nói chuyện.
Đến khi Hàn Đông ra khỏi văn phòng, Hàn Độ mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không được tự nhiên, y phải nuốt câu nói bên miệng vào.
- Ừ, biểu hiện hai cán bộ kia thế nào?
Hàn Đông đã ra trước cửa nhìn trộm vào trong hai lần nhưng thấy Nhị thúc và Quốc Đống nói chuyện rất hợp, mặc dù không rõ hai người nói chuyện gì nhưng qua khe cửa cô thấy cả hai đều cười. Nhị thúc cô thi thoảng còn vung tay lên, xem ra đang thảo luận đề tài gì đó.
- Ồ, chúng ta nói chuyện gần tiến rồi. Quốc Đống, cậu phải về nhà ăn cơm không? Hay là đến nhà tôi ăn cơm?
Hàn Độ nhìn đồng hồ.
- Ha ha, vừa nãy Tiểu Đông nói muốn đòi tôi mời cơm, nếu không chê thì mời trưởng ban Hàn cùng đi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được rồi, hai người là bạn cũ, tôi về nhà ăn cơm là được.
Hàn Độ thấy Hàn Đông lại xuất hiện trước cửa nên vẫy tay ra hiệu đã nói chuyện xong.
- Nhị thúc cùng đi đi ạ, cô đi du lịch, chú về nhà còn có thể ăn gì? Không phải là tự nấu ăn đó chứ ạ?
Hàn Đông không hề khách khí nói.
Hàn Độ ra vẻ tức giận:
- Ý của cháu nói chú nấu khó ăn sao?
- Không, nhưng hôm nay đường đường Bí thư thị ủy mời khác, cháu là khách chính, chú coi như đi cùng.
Hàn Đông nói.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- trưởng ban Hàn, hôm nay tôi mời với tư cách cá nhân, coi như ngài đi xem dân tình. Tiểu Đông vừa nãy nói muốn ăn lẩu mới, không biết trưởng ban Hàn có thích không?
- Lẩu mới? Loại nào vậy?
Ẩm thực An Nguyên chịu ảnh hưởng lớn của phía tây và phía đông. Lẩu ở hai khu vực này mấy năm qua tiến vào tỉnh An Nguyên trên quy mô lớn. Mà phía nam loại lẩu cay từ Kiềm Nam cũng tiến vào An Đô, rất được người An Đô ưa chuộng.
Hàn Độ rất thích ăn lẩu nhưng vợ y là người phía bắc nên không thích ăn cay. Vì thế khi vợ ở nhà không có cơ hội mấy.
- Hì hì, Nhị thúc, đây là loại lẩu mới được truyền từ Xuyên, Du sang đây, dùng trúc sâm và các loại rau, tự mình bỏ nồi cho chín, lấy ra rồi đổ ớt lên, ăn ngon lắm ạ.
- Được rồi, vậy chú đi thử xem có ngon như cháu nói không?
Hàn Độ do dự một chút rồi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...