Vấn đề nhân sự vĩnh viễn là vấn đề trung tâm cấp thiết nhất với cán bộ cao cấp thị xã, là nền tảng để phát triển kinh tế thịnh vượng từ đó thúc đẩy dân sinh sự nghiệp, hay nói cách khác thì xét đến cùng đều phải được chứng thực trên người cán bộ.
Chỉ có cán bộ tài năng mới có thể quán triệt tất cả quyết sách, sử dụng một cách phù hợp với khẩu vị của mình, có thể hiểu được ý nghĩ của mình, cán bộ có thể quán triệt được ý đồ của mình. Đây là cách sử dụng cơ bản nhất của một người đứng đầu.
Nếu một người đứng đầu không thể nắm giữ quyền dùng người một cách hợp lý thì đó là một người lãnh đạo thất bại, mà có thể nói rằng người nắm giữ được cách dùng người thì là một bí thư thị ủy đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn không phải là đủ tư cách, anh nắm giữ quyền dùng người nhưng lại không biết dùng tốt quyền lực này thì chỉ là đạt tiêu chuẩn chứ chưa đủ tư cách. Chỉ có người nào biết cách dùng người để thúc đẩy địa phương phát triển thì mới là đủ tư cách.
Đương nhiên có rất ít những người ưu tú được người đủ tư cách nhìn trúng, đó vừa phải là những người có thể quán triệt được ý đồ dùng người của mình vừa có thể phát huy đầy đủ tác dụng của bản thân, biết xử lý thành thạo để trở thành một trợ thủ tốt cho mình, ví như quan hệ giữa thị trưởng, phó bí thư, trưởng ban tổ chức cán bộ, phải làm sao thể hiện được dân chủ và tập trung đúng mức.
Ngay cả lúc đang bay từ An Đô tới Bắc Kinh thì Triệu Quốc Đống cũng vẫn cân nhắc về vấn đề nhân sự của thị xã.
Trước khi đi hắn cũng đã trao đổi ý kiến với Tiêu Phượng Minh, bảo y nên bắt đầu suy xét vấn đề điều chỉnh bộ máy huyện ủy Phong Đình, cùng với việc chọn người làm bí thư quận ủy Đông Giang và chủ tịch huyện Hoa Lâm.
Bí thư quận ủy Đông Giang là Du Đức Thọ vốn là chủ tịch quận Ninh Lăng trước khi Ninh Lăng được lên cấp, sau được đảm nhiệm bí thư quận ủy, chưa từng thay đổi. Đây cũng là một bí thư hiếm có trong toàn thị xã kể từ khi thành lập chưa bị động tới, ngay cả đợt lũ lụt càn quét các chủ tịch quận thì hắn cũng chỉ bị xử phạt. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thấy kinh ngạc vì mình đã đi rồi trở lại mà người này vẫn ngồi yên được ở cái ghế bí thư quận ủy Đông Giang này, đúng là dù có thương hải tang điền thì chỉ có tên này bất biến.
Tình hình quận Đông Giang và huyện Phong Đình y hệt nhau, chẳng qua chủ tịch quận phải sang năm mới xuống, tuổi Du Đức Thọ cũng đã cao, thành tích không rõ ràng. Quận Đông Giang ở trong tay hắn không hề khởi sắc, một quận trực thuộc thị xã có điều kiện tốt như vậy không ngờ lại luân lạc ngang với mấy huyện như Phong Đình, Thương Hóa. Chỉ riêng biểu hiện này là đã phải nghĩ rồi, giờ tuổi cao lại cũng không có ý tưởng hay năng lực gì thì điều chỉnh cũng là tất nhiên.
Tiêu Phượng Minh cũng hỏi chọn người vào vị trí chủ tịch quận Tây Giang, Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng biết Chung Dược Quân đã trao đổi với Tiêu Phượng Minh, chỉ cần mình khẳng định thái độ thì chuyện còn lại sẽ do Tiêu Phượng Minh lo.
Ý của Triệu Quốc Đống là tuyển cử trước nhiệm kỳ mới trước năm mới, về cơ bản là xác định bộ máy lãnh đạo chủ yếu toàn thị xã, để bộ máy lần này có thể có hoàn cảnh ổn định thực sự làm công tác.
Là lừa hay là ngựa thì đều phải bỏ ra để đi, sức chiến đấu của bộ máy mạnh hay yếu, năng lực tác phong của lãnh đạo chủ yếu...hắn cũng muốn quan sát một lượt, người tài lên, người nào kẻ kém phải loại bỏ, nhất định phải làm nghiêm túc, những kẻ phân biệt đối xử, ngồi không ăn bám thì nên dần rút khỏi vũ đài lịch sử.
Khi Triệu Quốc Đống đặt chân tới Bắc Kinh thì đã hơn 7 giờ tối, Lưu Nhược Đồng lái chiếc Opel tới đón, nàng về nước trước Triệu Quốc Đống một ngày, sau một ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên trông khí sắc và tinh thần đều rất tốt.
Hai người đều có rất ít cơ hội sử dụng chiếc Opel này, đi nhiều năm mà công tơ mét cũng chưa đến 20000km, có điều nhờ bảo dưỡng tốt nên tiếng điều hòa và động cơ đều rất êm.
Khí hậu ở Bắc Kinh vào tháng 10 là dễ chịu nhất, tuần lễ vàng quốc khánh ở đây cũng là nơi mà du khách cả nước hướng tới. Từ dòng người hối hả ở sân bay quốc tế là có thể cảm nhận được lữ khách đến từ khắp nơi đều rất phấn chấn, bọn họ đều mong chờ tuần lễ vàng này có thể mang đến những kỷ niệm tốt đẹp cho mình.
Lưu Nhược Đồng lái ô tô rời khỏi sân bay rồi phóng với tốc độ cao trên đường cao tốc.
- Lần này trở về được bao lâu?
Triệu Quốc Đống ngồi ở ghế bên có thể nhìn đôi má thanh tú của Lưu Nhược Đồng, dù dưới ánh sáng chạng vạng nhưng vẫn điềm tĩnh, khoan thai.
- Em có ở lâu cũng không ảnh hưởng đến công tác của anh mà, đúng ra thì em phải hỏi dịp quốc khánh này anh có thể nghỉ được bao lâu mới phải.
Lưu Nhược Đồng mỉm cười.
- Anh? Ừ, anh được nghỉ 4, 5 ngày.
Triệu Quốc Đống cũng cười cười, cảm giác hờ hững do xa cách lâu ngày giữa hai người nhờ hai câu này đã được xóa tan đi.
- Nghỉ ngơi và hồi phục, thời gian này anh quá mệt mỏi.
- Ừ, em nghe tứ tỷ nói, anh trở về Ninh Lăng phải làm ra được thành tích mà lãnh đạo tỉnh An Nguyên giao cho đúng không? Có phải là cảm thấy rất áp lực phải không?
Lưu Nhược Đồng hơi nhếch miệng, dã tâm trời sinh của Triệu Quốc Đống đã đến lúc được bộc lộ. Theo lý thuyết làm cục trưởng cục Quy hoạch và phát triển Bộ năng lượng cũng là một con đường có tiền đồ tốt đẹp, đồng thời ở một nơi thâm sâu như Bắc Kinh lại thông qua Lưu gia thì có thể hấp thu không ít "chất dinh dưỡng" bồi dưỡng cho bản thân, chịu đựng rèn luyện vài năm, tích tụ tài nguyên thì tối thiểu trước 35 tuổi cũng có thể xuống địa phương nào đó ở phía Đông công tác, lúc đó hẳn sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng hắn lại muốn trở lại chốn cũ để tranh đấu.
Cô chưa từng tới Ninh Lăng nhưng nghe nói còn kém hơn Hoài Hóa rất nhiều, một người quen ở một đô thị lớn cùng với cảnh tượng phát đạt ở duyên hải phía đông như nàng thì rất khó tưởng tượng được sao Triệu Quốc Đống lại lưu luyến mãi ở một nơi kém hơn cả Hoài Hóa như thế. Trong mắt nàng thì Hoài Hóa đã là một địa phương nông thôn chân chính rồi, một nơi còn khốn cùng hơn cả Hoài Hóa thì đúng là vùng khỉ ho cò gáy.
- Công tác ở nơi nào mà chẳng có áp lực? Nếu em muốn ngồi ở một vị trí nào đó và làm được thành tích, muốn làm được chuyện gì đó thật sự thì không thể nói không có áp lực được. Bộ năng lượng cũng thế mà Ninh Lăng cũng vậy, không có khác biệt gì quá lớn, mấu chốt là trong mỗi giai đoạn của cuộc đời thì bản thân mỗi người biết suy tính để thể hiện được giải trí của mình ứng với từng vị trí.
Triệu Quốc Đống nhoẻn miệng cười nhìn Lưu Nhược Đồng:
- Ờ, cũng giống như em vậy, không phải em cũng lựa chọn sự nghiệp của mình mà không oán trách hay hối hận gì sao? Anh nghĩ chúng ta đều cùng thuộc một loại người.
Lưu Nhược Đồng lặng lẽ gật đầu, Triệu Quốc Đống nói không sai, mình và hắn đều cùng một kiểu người, đó chính là sẵn sàng hi sinh ở những phương diện khác hòng làm được việc mà mình muốn làm, nhưng mình là vì một niềm tin cao cả, còn hắn thì sao?
Theo như lời tứ tỷ nói thì hắn đích xác là một người có dã tâm kết hợp với quyết đoán và tài năng, một người như vậy thì tiền đồ chính trị không thể đo được, nhưng mục tiêu của người này là gì?
Những điều hắn làm thực sự là vì khát vọng muốn quốc gia hoặc là một địa phương được phồn vinh, phát triển hay chỉ là làm vì muốn tô điểm cho con đường thăng tiến của hắn?
- Sự lựa chọn của em là căn cứ vào những hiểu biết của em với thế giới này, căn cứ vào lòng yêu nước, còn anh?
Lời của Lưu Nhược Đồng như gió thoảng truyền tới tai Triệu Quốc Đống, lời này nghe ra thì dường như có vẻ lạnh nhạt, dí dỏm nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể cảm nhận được sự chấp nhất và kiên quyết của đối phương.
Suy nghĩ một chút, Triệu Quốc Đống hướng ánh mắt về cảnh đêm ngoài cửa kính:
- Anh cũng như vậy, có lẽ anh thích hưởng thụ cuộc sống, hoặc có lẽ anh còn có những ham muốn khác, nhưng tôi vĩnh viễn luôn hi vọng được làm bất cứ chuyện gì vì quốc gia.
Lưu Nhược Đồng khá kinh ngạc vì không ngờ đối phương có thể nghe được lời tự nhủ lí nhí của mình, mà điều càng khiến nàng ngạc nhiên hơn là đối phương có thể nói ra lời quả quyết như vậy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Lưu Nhược Đồng nên Triệu Quốc Đống thản nhiên cười cười:
- Ở cương vị khác nhau thì đều có thể lập được những công trạng khác nhau. Em cũng như thế mà tôi cũng vậy, có lẽ quan niệm bề ngoài thì không giống nhau nhưng anh nghĩ chúng ta đều có chung một mục tiêu là đủ rồi.
Trong xe có vẻ khá im lặng, dường như hai người đều đang cẩn thận cảm ngộ những gì vừa mới bộc lộ, nhân sinh vốn cũng rất phức tạp, anh không thể dùng một hệ thống đơn thuần, yếu ớt để đối ứng với mỗi người. Mỗi một cá nhân đều là một thể đa diện với đủ sắc thái không ngừng biến ảo.
Tựa như các nhân vật trong lịch sử vậy, Trương Cư Chính hiển nhiên là một danh tướng nhưng sinh hoạt cá nhân thì lại khiến người đời khinh thường; Tần Thủy Hoàng bạo ngược vô đạo nhưng lại là người khai sáng một đại đế quốc, có tác dụng to lớn không thể thay thế đối với sự xuất hiện của Trung Quốc; Khang - Càn(ám chỉ Khang Hy, Càn Long ) được xưng là thế hệ hưng thịnh cũng không phải là đầu sỏ gây nên đà tuột dốc của đại quốc luôn dẫn đầu hơn năm nghìn năm sao.
Những điều này đều rất khó dùng vài lời để nói rõ ràng được, Triệu Quốc Đống cũng giống như Lưu Nhược Đồng, chỉ cần nắm chắc được cái cốt lõi trong đó là đủ rồi.
- Khá thú vị, tạo cho em cảm giác rất sâu sắc.
Lưu Nhược Đồng cười tươi rói:
- Hôm qua về nhà em gặp Trầm Đông Chiêu, y còn hỏi kỳ lễ quốc khánh này anh có trở về hay không, y nói mình rất nhớ việc vừa uống rượu vừa tâm sự với anh.
- Ha ha, uống rượu tâm sự? Loại cảm giác này cũng lâu rồi anh chưa hưởng thụ lại, cũng được, tìm một cơ hội gặp mặt đi.
Triệu Quốc Đống có hơi cảm khái, lần này trở về Bắc Kinh là do hắn có ý tưởng. bệnh Sars sắp bùng nổ, chiến tranh ở I-rắc là không thể tránh được, làm thế nào để chuyện này có ích đây?
Nếu nói chỉ dựa vào lực lượng trong tay mình hiện giờ thì căn bản là không đủ, nếu như có thể ảnh hưởng đến Thái Chính Dương, Ninh Pháp, thậm chí Lục Kiến Bang thì có lẽ còn có khả năng. Đương nhiên mình cũng có thể thông qua người vợ trước mặt cùng với đám người Trầm Đông Chiêu để gây ảnh hưởng, dù chỉ là ảnh hưởng nhỏ thì cũng phải xem có thể khiến con chiến hạm đi lệch khỏi quỹ đạo lịch sử chút nào hay không.
Tiếc nuối lớn nhất của đời người cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, hiển nhiên nếu đối mặt với con sóng lớn ở trước mặt thì sẽ có vô số kỳ ngộ chờ đón, nhìn như tay có thể chạm tới rồi lại chỉ có thể vỗ tay thở dài, bản thân mình chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ từ từ mất đi thì cái tư vị này đúng là rất khó chịu.
Bất kể như thế nào cũng phải thử xem, đây chính là số mệnh của mình, cho dù bị người khác chế giễu vô ích thì cũng phải thử một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...