Lộng Triều

Những đợt nắng gắt cuối thu vẫn đang từ từ phát huy hết uy lực, tháng mười là một tháng cực kỳ bận rộn, các sắp xếp ba tháng trước đều được thu hoạch vào tháng chín, sau hai tuần nhậm chức trưởng ban tuyên giáo thị ủy thì Lỗ Năng mới được bổ nhiệm vào thường vụ thị ủy, chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng gì cả.

Thị ủy, ủy ban nhân dân thị xã lại điều chỉnh phân công một lần nữa, tuy rằng hội nghị đại hội đại biểu nhân dân khóa mới phải sang năm mới bắt đầu nhưng bất kể là ai cũng đều hiểu rõ với cục diện trước mắt thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể thay đổi, mà ai nắm giữ loại công tác nào về cơ bản cũng đã định.

Công ty đầu tư đô thị tuy rằng mới lập nhưng chẳng khác nào nghé con không sợ hổ cả, hành động một cách hung hăng, nhất là khi tinh lực của Trúc Văn Khôi lại chủ yếu đặt vào nơi này. Việc xây dựng khu Giang Đông và xây dựng cầu chính đã bắt đầu được khởi động toàn diện. Hạng mục tu sửa và bảo hộ thành cổ Thổ Thành và dân cư Tây Giang đã chính thức được xếp vào công trình trọng điểm của chính quyền, phải cố gắng trở thành di tích lịch sử cấp quốc gia trong năm nay, sang năm sẽ bắt đầu trình tự đề cử di sản văn hóa thế giới.

Lấy lời của Triệu Quốc Đống mà nói thì cạnh tranh hiện nay không phải cuộc thi chạy giữa thỏ và rùa, chạy vững vàng nhưng chậm như rùa cũng không được, mà chạy điên cuồng rồi nghỉ tạm như thỏ cũng không được, phải phi ngựa một cách thích hợp, duy trì liên tục thì mới có thể không bị lạc hậu so với thời đại, nếu không thế thì sẽ càng bị các thành thị anh em khác ở trong tỉnh cách xa hơn.

- Dược Quân, 7 ngày nghỉ quốc khánh này có khả năng chỉ có anh vất vả rồi. Tôi phải tới Bắc Kinh một chuyến, xa cách hơn nửa năm nên nhớ vợ lắm.
Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân vừa đi vừa nói vui.

- Ha ha, đúng là xa cách thắng tân hôn, mùi vị này đúng là đặc biệt, không sao cả, anh cứ đi đi, chuyện bên này cũng không còn bận gì cả, tất cả đều vào khuôn khổ cả rồi.


Tâm trạng của Chung Dược Quân cũng rất tốt. Triệu Quốc Đống ủy quyền nhiều cho hắn, cho dù là đề xuất một vài quan điểm bất đồng thì cũng đều lựa lúc chỉ có hai người để trao đổi ý kiến chứ không hề tỏ sự không nhất trí trước mặt người ngoài. Hơn nữa hắn cũng phải thừa nhận người này có nhiều quan điểm mới mẻ và độc đáo trong nhiều chuyện, khác hẳn với người thường. Ngay cả trong lĩnh vực xây dựng, quy hoạch thành thị mà hắn vẫn tự cho là kiêu ngạo và am hiểu nhất thì cũng có cảm giác mới mẻ với mấy ý tưởng mà đối phương đề xuất.

Tựa như việc đưa núi Diệu Phong và hồ Diệu Hồ thành một khu công viên cây xanh, không thể không nói đây là một khoản kinh phí lớn, chiếm diện tích 9 km vuông, không tiến hành xây dựng mà nhét toàn bộ vào hệ thống sinh thái vào trong thành thị. Chỉ riêng việc làm được điều này cũng đã không dễ dàng gì, sau vài năm chỉ sợ sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, có thể kiên trì ý này thì quan trọng là phải có nghị lực quyết đoán mới được.

Đương nhiên cũng không phải quan điểm nào hai người đều hoàn toàn nhất trí, ví dụ việc đưa khu dân cư Tây Giang và thành cổ Thổ Thành tạo danh tiếng cho Ninh Lăng thì Triệu Quốc Đống đề xuất lợi dụng phong cảnh sơn thủy để nâng cao địa vị thị xã văn hóa du lịch của Ninh Lăng lên. Về điểm này thì tuy Chung Dược Quân tán thành nhưng cũng không đồng ý với phương thức triển khai.

Phương thức này tốn rất nhiều chi phí, đến cuối cùng có thể mang lại nhiều hiệu quả và lợi ích đáng để nghiên cứu cho sản nghiệp văn hóa du lịch của địa phương cũng cần suy nghĩ. Nhưng Triệu Quốc Đống lại kiên trì với ý tưởng này. Cũng may Triệu Quốc Đống vẫn đồng ý chính quyền không chiếm địa vị chủ đạo trong này mà nên áp dụng hình thức thương mại để hoạt động nên mới bình ổn được tranh chấp giữa hai người. Chỉ cần thị xã không phải chi tiền thì Chung Dược Quân cũng không để ý nhà đầu tư nào nguyện ý đến làm, nhưng nội tâm của hắn vẫn không cho là đúng.

- Ừ, Như Hoài tìm anh sao? Có phải là nói khách sạn ba sao có khả năng không thể ở khu Hà Nam bọn họ hay không, muốn tới khu Giang Đông mới à?
Triệu Quốc Đống cười hỏi.

- Ôi, còn không phải như vậy sao, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tôi biết nói như thế nào? Khu Giang Đông cũng chỉ vừa mới bắt đầu, tôi tiếp xúc được một chút nên đề nghị bọn họ tốt nhất là xây ở khu Hà Nam mới. Tôi cũng nói cho bọn họ biết lúc xây dựng xong cây cầu chính thì sẽ bắt đầu xây cầu giữa khu Hà Nam và Giang Đông, nhưng bọn họ vẫn có phần do dự.
Khi nhắc tới chuyện này thì Chung Dược Quân khá tức giận.


Đương nhiên cũng không hoàn toàn là tức giận, dù sao muốn xây dựng khu Giang Đông thì không mất một hai năm là không được, hơn nữa còn phải có thời gian để tích tụ nhân khí, mà người ta có thể đợi anh hai, ba năm sao? Hạ tầng cơ sở khu Hà Nam đều có quy mô đơn giản, đất đai sẵn có, chỉ cần khởi công, ngày xây xong cũng chính là ngày khai trương, đối với nhà đầu tư xây dựng khách sạn thì cũng cần phải tính toán.
- Ừ, như vậy là tốt nhất, tránh cho Như Hoài đến Tây Giang lại có cảm giác thị xã chúng ta cố ý đâm đao sau lưng hủy chỗ dựa của y, trong lòng lại nguội lạnh.
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Nhận được tin tức lúc này thì e là thị trưởng Chung lại cảm thấy ấm áp như được tắm gió xuân vậy.

Chung Dược Quân cũng mỉm cười, dường như là ngẫm nghĩ điều gì đó nên ngừng lại một chút rồi mới nói:
- Bí thư Triệu, vị trí chủ tịch quận Tây Giang cũng không nên để trống quá lâu, tôi thấy Hạ Đồng khó có thể đảm nhiệm trọng trách này, ngài cảm thấy Cổ Bình Nguyên thế nào?

- Lão Cổ?
Cổ Bình Nguyên là phó bí thư đảng ủy, chủ nhiệm ủy ban xây dựng thị xã, lần này coi như đã lập được công lao to lớn trong việc quy hoạch xây dựng thành thị, tạo được ấn tượng khá tốt với Triệu Quốc Đống, người này có quan hệ khá thân thiết với Chung Dược Quân trong nhiều năm.


Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút, hắn vẫn luôn suy xét về vấn đề chọn người làm chủ tịch quận Tây Giang. Nếu nói về kinh nghiệm thì Tiếu Triêu Quý cũng đủ nhưng vì do công tác trong thời gian dài ở hệ thống tổ chức nên không quá quen với công tác hành chính bên chính quyền, nhất là phụ trách quận Tây Giang này, với lại tuổi người này cũng khá cao. Lão Tiếu cũng đã tới chỗ hắn thăm dò ý tứ nhưng Triệu Quốc Đống lại không tỏ thái độ nên cũng khá biết điều không đến hỏi nhiều.

Thấy Triệu Quốc Đống không lên tiếng làm tim Chung Dược Quân đập thình thịch. Hắn biết mình có hơi đường đột nhưng đã mấy lần Cổ Bình Nguyên thổ lộ ý tứ muốn xuống dưới rèn luyện ngay trước mặt mình. Nhất là khi Tông Kiến xảy ra chuyện thì tâm trạng lại càng cấp thiết hơn, trong lúc vô tình hắn cũng đã đề cập qua với Tiêu Phượng Minh, Tiêu Phượng Minh cũng trả lời thẳng thắn rằng chỉ cần mình phải trao đổi ý kiến trực tiếp với Triệu Quốc Đống, nếu bí thư Triệu mà không có ý kiến thì tất cả đều không có vấn đề. Quyền nhân sự chủ yếu trên thị xã về cơ bản đều nằm trong tay Triệu Quốc Đống, nhất là một vị trí trọng yếu như chủ tịch quận Tây Giang này, nếu như không có được cái gật đầu của Triệu Quốc Đống thì khỏi phải nghĩ làm gì. Chung Dược Quân vẫn luôn tìm một cơ hội thích hợp để mở miệng nên hôm nay gặp dịp nói ra, nhưng thấy Triệu Quốc Đống trầm ngâm không nói thì Chung Dược Quân lại có hơi hối hận, nếu mà bị phản đối thì mình biết giấu mặt vào đâu đây? Cần phải tìm một phương thức ổn thỏa hơn mới được.

Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ xem Cổ Bình Nguyên này có thích hợp đảm nhiệm làm chủ tịch quận Tây Giang hay không, Cổ Bình Nguyên có năng lực nhưng do công tác quá lâu trong hệ thống xây dựng nên thiếu kinh nghiệm đảm đương địa phương. Cũng may năng lực của bí thư quận ủy Lưu Như Hoài khá toàn diện, chỉ có điều Hạ Đồng cần phải điều chỉnh thích hợp một chút.

Trong thời gian này Chung Dược Quân phối hợp với mình rất ăn ý, Cổ Bình Nguyên cũng không phải kẻ có tài trí bình thường, mọi người đều biết Cổ Bình Nguyên rất được Chung Dược Quân tín nhiệm, nhân tình này nhất định phải cấp, nếu không Chung Dược Quân khó mà nắm được cái vòng tròn thị trưởng này.

- Lão Cổ khá được, nguyên tắc của tôi là đồng ý nếu hạ quyết tâm.
Triệu Quốc Đống đồng ý một cách sảng khoái:
- Hãy nói qua với Phượng Minh một tiếng, đợi sau lễ quốc khánh thì đưa lên hội nghị thường vụ thị ủy đi. Phó bí thư huyện ủy kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Phong Đình cũng đã để trống lâu rồi, mấy lần bí thư Kiếm Dân cũng đã nhắc tôi phải nhanh chóng bố trí. Đến lúc đó chúng ta mở cuộc họp hội ý để nghiên cứu một chút.

Chung Dược Quân vui mừng quá đỗi, không ngờ Triệu Quốc Đống lại đồng ý đề cử của mình một cách dứt khoát như thế, thậm chí là sảng khoái khiến cho hắn bất ngờ:
- Đúng, hai vị trí ở Phong Đình cũng đã để trống lâu rồi, điều này cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với công tác, việc này nên nghiên cứu một chút.


Triệu Quốc Đống vẫn luôn nghĩ về vấn đề nhân sự nội bộ, tuy rằng bộ máy cấp thị xã về cơ bản đã ổn định. Điều chỉnh nhân sự bộ máy cấp huyện và một vài cơ quan trực thuộc thị xã cũng đã được đưa lên chương trình nghị sự, Lục Kiếm Dân và Tiêu Phượng Minh đều đề cập qua với hắn về việc cuối năm phải đối mặt với một vài thay đổi nhân sự, nhắc nhở Triệu Quốc Đống phải nhanh chóng suy xét, nghiên cứu.

Bí thư huyện ủy Phong Đình là Tạ Ba đã ngồi ở vị trí này được 6, 7 năm rồi, hơn nữa kinh tế Phong Đình chẳng những không có nhiều khởi sắc mà địa vị ngày càng sa sút. Khi Hoàng Lăng còn tại nhiệm thì không quá coi trọng phát triển kinh tế huyện, cho nên mặc kệ Phong Đình tuột dốc. Triệu Quốc Đống đến được mấy tháng thì nghĩ rằng nhất định phải điều chỉnh toàn bộ. Tiến hành thay máu bộ máy huyện ủy Phong Đình là điều kiện để thúc đẩy nền kinh tế một huyện đang dần dần sa xuống đáy có thể khởi sắc.

Lúc đầu Triệu Quốc Đống có ý để Ngụy Hiểu Lam đến Phong Đình làm bí thư nhưng Vương Bá Đào gặp chuyện đã làm rối loạn sắp xếp của hắn, vì thế không thể không đưa Ngụy Hiểu Lam đến Thổ Thành làm bí thư huyện ủy. Hiện giờ để ai đảm nhiệm bí thư huyện ủy Phong Đình cũng là một nan đề, ít nhất bây giờ Triệu Quốc Đống cũng chưa có ý tưởng hay.

Cuối năm thì Hoàng Côn gần như sẽ tới đại hội đại biểu nhân dân thị xã đảm nhiệm phó chủ nhiệm, Đường Diệu Văn hẳn là có thể tiếp nhận chức vụ bí thư huyện ủy Hoa Lâm, nhưng chọn người vào vị trí chủ tịch huyện cũng rất trọng yếu, không suy xét trước là không được.

Kinh tế của Hoa Lâm đã tiếp cận với Tây Giang, hơn nữa với đà tăng tốc trước mắt thì nếu Tây Giang mà không có hành động gì lớn để thay đổi thì hai ba năm sau cũng huyện Hoa Lâm có thể sẽ vượt qua Tây Giang để trở thành một huyện có nền kinh tế đứng đầu.

Mấy năm nay cái tên Hoàng Côn này chỉ toàn rập theo khuôn cũ, hơn nữa Đường Diệu Văn cũng chỉ mải miết làm việc, kinh tế Hoa Lâm mặc dù có không ít điểm sáng mới nhưng hai ngành công nghiệp lớn là thực phẩm và chế biến da lại vững bước phát triển. Cộng thêm ngành du lịch đã kéo được các ngành sản xuất thủ công nghiệp như chạm khắc gỗ, thạch điêu, hàng mây tre...phát triển, có không ít nông dân các xã, trấn xung quanh khu du lịch làm giàu từ các ngành này, về cơ bản ba ngành công nghiệp này đã kéo kinh tế cả Hoa Lâm lên.

Cho đến hiện tại ở huyện Hoa Lâm vẫn luôn khen ngợi thời La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đã gây dựng được nền móng tốt, nhất là việc dùng tài sản tham gia cùng với công ty khai phát khu Dư Lâm núi Hốt Luân, về sau chuyển đổi thành công ty cổ phần Tinh Lãng để đưa lên thị trường chứng khoán, mỗi năm đều có thể thu được khoản hoa hồng khổng lồ khiến tài chính Hoa Lâm càng thêm dư dả. Hơn nữa khoản tiền vốn đã tăng hơn chục lần so với lúc đầu tham gia cổ phần, có thể nói là một con gà mái đẻ trứng vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui