Đời người là khổ, làm sao có thể đạt được hạnh phúc?
Trong hồng trần mỗi người đều theo đuổi những lý tưởng khác nhau. Mình không phải cũng đang cố gắng phấn đấu đi về phía trước sao?
Sống làm nhân kiệt, chết thành quỷ hùng. Chết tạm thời không nói nhưng nếu là sống thì phải phấn đấu. Dù là vì thế giới, vì quốc gia, vì quê hương, vì dân chúng trở nên tốt đẹp hơn cũng là một loại cảnh giới.
Triệu Quốc Đống mặc mỗi quần lót đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài đường.
Đây là khu nhà tập thể của Thị ủy nhưng vẫn giữ lại mấy căn phòng không bán đi, diện tích tầm 80m vuông chuẩn bị cho lãnh đạo nhận chức ở Ninh Lăng mà không chuẩn bị nhà. Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao, Hoàng Lăng, Chung Dược Quân hay hắn đều được cấp nhà ở đây.
Triệu Quốc Đống thật ra cũng định mua một căn nhà thương mại ở Ninh Lăng nhưng nghĩ lại thấy không cần. Không phải do Ninh Lăng không thích hợp mà là anh nếu mua nhà thương mại ở đây cũng không tiện ở, vậy không bằng ở tập thể Thị ủy cho xong.
Theo quy định của Thị ủy và Ủy ban, mỗi một tuần lãnh đạo đều trực ban, hai ngày cuối tuần đều phải có Thường vụ thị ủy nào đó ở lại Ninh Lăng, không được rời đi, luôn đảm bảo điện thoại di động thông suốt. Đây là nhằm ứng phó chuyện đột nhiên xảy ra. Tuần này không phải lịch trực ban của Triệu Quốc Đống nên hắn có thể khá tự do bố trí cuộc sống của mình.
Chẳng qua thực tế có cho hắn làm như vậy không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi lắc đầu cầm điện thoại lên.
- Phượng Minh, anh đang ở đâu thế? Hôm nay anh có rảnh không? Ừ, vậy chúng ta đến Kỳ Lân Quan ngâm suối nước nóng một chút, không có ai khác. Nếu không anh gọi Như Hoài đi, hai người các anh mang theo người nhà cho đông vui. Tôi có một mình nên cô độc quen rồi.
Bỏ máy xuống Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Hắn rất muốn về An Đô nhưng Ninh Lăng quá nhiều việc. Việc đi lại giữa Ninh Lăng đến An Đô đã mất một ngày, đi xe đã mệt nên không bằng ở lại Kỳ Lân Quan cho xong.
Chuyện Bí thư Quận ủy Tây Giang sớm muộn cũng cần giải quyết. Bên Khu Khai Phát, Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương phối hợp rất ăn ý. Lưu Như Hoài ở chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý mặc dù bị hắn phê bình nhưng cũng đạt được thành tích đáng ghi nhận.
Tập đoàn Hải Uy cùng công ty Thần Phong khảo sát Khu Khai Phát đã đánh giá cao nơi này. Ngoài việc xây dựng phương tiện trụ cột hoàn thiện, tác phong phục vụ của Ban quản lý cũng được cải thiện tốt.
Lưu Như Hoài có thể nói rất trầm ổn nhưng không thiếu tính tiến thủ. Khu Khai Phát cũng không giống như các quận, huyện, không có chức năng quản lý xã hội, chỉ phụ trách công tác kinh tế mà thôi. Lô Miễn Dương có thể đảm nhận, mà tính cách của Lưu Như Hoài càng có thể phát huy ở Tây Giang.
Lưu Như Hoài nhận được điện của Tiêu Phượng Minh làm y phải thở dài một tiếng.
Thời gian này y rất bận, việc trong nhà gần như không để ý, thậm chí ngay cả con thi đại học y cũng không có thời gian chú ý. Tập đoàn Hải Uy cùng công ty Thần Phong yêu cầu rất cao, Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung lại rất chú trọng. mấy hôm trước y gần như cùng Lô Miễn Dương đi với người phụ trách của công ty Thần Phong đến từng khu đất trống ở Khu Khai Phát. Việc gần như được xác định thì y mới có thể yên tâm.
Thấy con cũng được nghỉ, y vốn định dùng cuối tuần ở bên vợ con nhưng bây giờ còn chưa kịp đi đâu đã có người gọi tới.
Vợ Lưu Như Hoài – Lương Xuân Lệ là giáo viên ở trường cấp ba Khuê Dương, hai năm trước mới điều lên thị xã, dạy ở trường trung học số 3 Ninh Lăng. Cũng may con cái đều do vợ Lưu Như Hoài chăm lo, cho nên ở nhà Lương Xuân Lệ là người nói một không hai. Lương Xuân Lệ thấy Lưu Như Hoài nghe điện xong nhăn nhó mặt mày nên biết ngay không thể thực hiện được cuộc đi chơi của gia đình.
- Ai vậy anh?
- Trưởng ban Tiêu.
Lưu Như Hoài thở dài một tiếng. Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy gọi tới, mình dám không nghe sao?
- Trưởng ban Tiêu có chuyện gì vậy, không biết hôm nay là cuối tuần sao? Anh bình thường bận như vậy, đến tối mịt mới về, vừa lên giường là ngủ, trời vừa sáng là đi ra ngoài, đây còn là nhà không? Không được, em đi nói chuyện với y, hôm nay anh không rảnh, phải ở nhà với vợ con, chuyện gì cũng không làm. Y không phải Trưởng ban tổ chức cán bộ sao? Em tin y sẽ không giới thiệu hạng mục cho Khu Khai Phát anh mà. Nếu thật sự có thì bảo Lô Miễn Dương đi làm, em không tin Khu Khai Phát không có anh là không làm gì được.
Lương Xuân Lệ bỏ chiếc rổ trong tay xuống rồi đòi lấy điện thoại.
- Đủ rồi.
Lưu Như Hoài sa sầm mặt lại nói:
- Trưởng ban Tiêu là Lãnh đạo thị ủy, em nói chuyện chú ý một chút, không sợ người ta nghe thấy sao?
Tiêu Phượng Minh và Lưu Như Hoài lúc còn ở Khuê Dương cũng có quan hệ khá tốt. Khi ấy một người là Phó chủ tịch thường trực, một là Phó chủ tịch, sau đó hai người dần lên chức, một thành Bí thư huyện ủy, một là Chủ tịch.
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ y làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, chúng ta bắt buộc phải nhờ y sao? Không làm quan sẽ chết đói chắc?
Lương Xuân Lệ cũng có chút tức giận. Lưu Như Hoài ít khi dùng giọng này nói chuyện với cô.
- Hôm nay không nghe điện của y, y có thể cách chức anh chắc.
- Hừ, hiệu trưởng gọi em, em dám không nghe sao? Phụ huynh học sinh gọi em dám không nghe sao?
Lưu Như Hoài nhỏ giọng nói:
- Đây cũng là như vậy. Em nghĩ y không muốn nghỉ cuối tuần sao, nhất định có việc nên mới gọi. Hôm qua anh gặp y ở Thị ủy không thấy y nói gì, đây là có việc gấp nên mới gọi đó.
Lưu Như Hoài nói như vậy làm Lương Xuân Lệ á khẩu. Lương Xuân Lệ nghĩ lại thấy cũng đúng. Hiệu trưởng, phụ huynh học sinh gọi tới cô không thể không nghe. Không những phải nghe còn phải vội vàng tới mới được, vậy chồng cô không thế sao?
Thấy Lương Xuân Lệ đã im, Lưu Như Hoài lúc này mới vội vàng nghe điện:
- Trưởng ban Tiêu.
- Như Hoài, hôm nay anh có rảnh không?
- Chuyện gì vậy Trưởng ban? Tôi đúng là có chút chuyện riêng.
- Chuyện riêng nếu không quan trọng thì gác lại, mang theo cả Xuân Lệ và con anh đến suối nước nóng Kỳ Lân Quan, sếp lớn Triệu gọi.
Lưu Như Hoài vốn định đùn đẩy nhưng nghe thấy Tiêu Phượng Minh gọi thì biết không thể không đẩy được. Y cười khổ nói:
- Trưởng ban, Bí thư Triệu gọi tôi muốn từ chối cũng không được mà. Ừ, có phải có việc gì không?
- Hả?
Lưu Như Hoài nghe thấy tin tức Tiêu Phượng Minh truyền sang nên không nhịn được kêu lên:
- Trưởng ban có nói đùa không vậy? Tôi sao chưa từng nghe nói đến việc này? không phải nói là Triệu Thu Lập sao?
- Hừ, Triệu Thu Lập? Tôi lộ tin này với anh, ý sếp là muốn Bí thư Quận ủy Tây Giang vào Thường vụ thị ủy, anh nói sao?
Nếu nói tin vừa nãy Lưu Như Hoài chỉ hơi giật mình chứ không quá bất ngờ. Vậy tin tức sau làm y khiếp sợ. Mình vào Thường vụ thị ủy?
- Điều này sao có thể. Trưởng ban, tin này quá đột nhiên.
Lưu Như Hoài thậm chí có chút không tin.
- Có thể hay không hôm nay anh có thể hỏi mà. Tôi đoán sếp cũng muốn nói chuyện với anh, anh chuẩn bị tư tưởng đi.
Tiêu Phượng Minh cũng vui thay Lưu Như Hoài, dù sao hai người có quan hệ khá tốt, Lưu Như Hoài có thể tiến bộ cũng là việc tốt.
Lương Xuân Lệ lần đầu thấy vẻ mặt chồng mình cổ quái như vậy. Nhất định họ Tiêu bên kia nói gì đó làm chồng cô phải suy nghĩ, cô rất tò mò.
- Sao thế anh?
- Không có gì.
- Không thể nào.
Lương Xuân Lệ quả quyết nói. Cô biết tính chồng mình, nhất định có chuyện lớn mới có vẻ mặt này, hơn nữa là chuyện liên quan tới hắn.
- Anh hôm nay mà không nói cho em biết thì đừng mong ra khỏi nhà.
Lưu Như Hoài thấy vợ mình như vậy liền cười ha hả nói:
- Có cần đến mức như vậy không?
- Không được, anh phải nói thật, không được nói dối, nếu không em không để yên.
Lương Xuân Lệ càng khẩn trương và cho rằng chồng mình có chuyện.
- Bí thư Triệu gọi bảo nhà mình và nhà Trưởng ban Tiêu đến suối nước nóng Kỳ Lân Quan chơi, chỉ như vậy thôi.
Lưu Như Hoài có chút bất đắc dĩ nói.
- Chưa hết, còn có chuyện gì đó giấu em, nói mau.
Lương Xuân Lệ lắc đầu nhìn chằm chằm chồng.
- Anh có thể sẽ điều chỉnh công việc.
Lưu Như Hoài nói.
- Hả? Điều anh đi? Anh …
Lương Xuân Lệ có chút sợ hãi. Đừng nhìn bình thường hay nói nhưng nghe thấy công việc chồng mình điều chỉnh, cô lập tức lo lắng.
- Em nói gì vậy.
Lưu Như Hoài trừng mắt nhìn vợ:
- Có lẽ Bí thư Triệu muốn anh tới Tây Giang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...