Lộng Triều

Ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống thấy có chút mờ mịt không biết mình nên đi đâu.

Sáng mai hắn phải tới Ban Tổ chức cán bộ, do Phó trưởng ban thường trực Trang Quyền đưa hắn tới Ninh Lăng nhận chức.

Đúng là tức cười, khi hắn đến Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực thì do Trưởng ban tổ chức cán bộ đưa. Lần này hắn đi làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng lại do Phó trưởng ban thường trực đưa. Đương nhiên Triệu Quốc Đống không nghĩ ngợi gì ở điểm này. Theo hắn thấy đây là sách lược của lãnh đạo, lúc nào do ai đi bổ nhiệm cũng là sự vi diệu.

Nếu như nói mình đến Hoài Khánh làm còn cần Qua Tĩnh là Trưởng ban tổ chức cán bộ đến tạo thanh thế, như vậy về Ninh Lăng lại không cần như vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng lên xe. Hắn ngồi trong xe nhìn quanh rồi nghĩ lại đã có hơn nửa năm mình không tới trụ sở Tỉnh ủy này. Bắt đầu từ ngày mai quốc lộ 915 lại là con đường hắn hay qua lại như trước kia.

Hắn đột nhiên nghĩ tới điện thoại của mình sao lại im như vậy, hắn mới nhớ ra lúc vào văn phòng Qua Tĩnh liền tắt máy. Hắn cũng không buồn bật vì muốn có một giấc ngủ yên thân.

- Anh sẽ về Ninh Lăng?
Trình Nhược Lâm và La Băng đều kinh ngạc nói.
- Làm Bí thư Thị ủy?


- Ừ, hội nghị Thường vụ tỉnh ủy đã thông qua, sáng mai anh sẽ đến Ban Tổ chức cán bộ báo danh rồi đến Ninh Lăng nhận chức.
Triệu Quốc Đống ngồi trên sofa mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.

- Tại sao? Tại sao anh muốn về Ninh Lăng? Ở trên bộ không phải tốt hơn sao?
Trình Nhược Lâm đã không còn là Trình Nhược Lâm trước đây. Mấy năm qua cô gặp được nhiều điều. Theo cô thấy Triệu Quốc Đống ở trên Bộ năng lượng tốt hơn về Ninh Lăng nhiều.

Mặc dù cô từ Ninh Lăng đi ra nhưng sau khi thấy được các thành phố phát triển, cô càng thấy Ninh Lăng quá chênh lệch với những nơi này. Theo cô nói những vị khách quý tham gia hội thảo lần này ở Ninh Lăng sẽ cảm thấy mình không thể quen sống ở Ninh Lăng.

La Băng cũng khẽ nhíu mày vì không hiểu sao Triệu Quốc Đống lại về Ninh Lăng. Mặc dù cô hy vọng Triệu Quốc Đống về An Nguyên, nhưng về Ninh Lăng lại là điều cô ngạc nhiên.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống chọn như thế nào thì cô đều không phản đối.

- Cũng như em vậy, tại sao em đang làm tốt ở Hoa Lâm lại lên đài truyền hình An Nguyên?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.

- Người đi len chỗ cao, nước chảy chỗ trũng mà.
Trình Nhược Lâm nhíu mày nói nhưng đến đây lại bị Triệu Quốc Đống ngăn lại.
- Ý em là anh từ bộ về Ninh Lăng là đi xuống chỗ thấp? Không, cao thấp không thể dùng vị trí địa lý mà phán đoán, cũng không thể lấy công việc mà phân biệt, phải xem nó có phù hợp lý tưởng của mình hay không, có cung cấp sân khấu cho mình hay không?

- Ý của anh là Ninh Lăng có thể cung cấp sân khấu cho anh?
Trình Nhược Lâm nói.

- Bộ thì anh cũng có thể làm việc được, có thể nói thẳng quan điểm của mình ra, đưa ra quy hoạch. Nhưng muốn áp dụng thì một Cục trưởng không thể làm nổi, dù là Phó bộ trưởng cũng chưa chắc có thể. Cho nên anh cảm thấy tâm nguyện của mình ở Bộ năng lượng đã đủ.

Triệu Quốc Đống một bên cầm miếng dưa La Băng đưa cho, cắn một miếng rồi nói tiếp:
- Ninh Lăng coi như nơi anh bắt đầu, anh rất có tình cảm với nơi này. Hơn nữa thực tế mà nói anh đã dồn nhiều tâm trí vào Ninh Lăng. Từ Hoa Lâm đến Tây Giang đều có tâm huyết của anh. Mặc dù tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng hai năm qua không chậm nhưng có nhiều nguy hiểm sau lưng. Ninh Lăng còn chênh lệch nhiều với các nơi khác.


- Anh muốn cố gắng vì sự phát triển của Ninh Lăng. Anh muốn nơi anh lưu luyến thay đổi hoàn toàn dưới sự cố gắng của anh, làm cho nơi này càng thêm phồn vinh, vùng nông thôn càng thêm giàu có. Đây là tâm nguyện của anh, về phần khác anh không suy nghĩ quá nhiều.

Câu nói này của Triệu Quốc Đống làm tim Trình Nhược Lâm, La Băng đập rất mạnh.

Người đàn ông này không phải như quan chức bình thường chỉ chăm chăm lên chức, trong lòng hắn có tình cảm chân thành, hy vọng thay đổi bộ mặt một nơi, làm cho dân chúng ở đó có thể sống tốt và hạnh phúc hơn nữa. Chỉ riêng tâm nguyện này đủ để che nấp đủ khuyết điểm khác của hắn. Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể hấp dẫn hai cô ở bên.

Nhìn hai người phụ nữ nhìn mình, Triệu Quốc Đống hoàn toàn không ngờ câu vừa rồi của mình lại làm hai cô nhìn với ánh mắt nóng bỏng đến thế. Đến khi không nghe thấy hai cô nói gì, Triệu Quốc Đống mới phát hiện ra điểm khác lạ.

Má La Băng đỏ ửng, cô đưa một quả anh đào vào miệng Triệu Quốc Đống, làm hắn không nhịn được nghĩ đến mình đang nhấm nháp điểm đỏ của cô. Trình Nhược Lâm lại nhìn hắn với ánh mắt đủ làm tan rã trái tim, đôi chân thon dài đặt sát chân hắn, khẽ giãy dụa.

….

Trang Quyền nhìn Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Xe Chevrolet này của Ban Tổ chức cán bộ ba năm trước Triệu Quốc Đống đã ngồi, nó chứng kiến hành trình hắn tới Hoài Khánh, bây giờ lại đưa hắn tới Ninh Lăng.

- Tối qua sao gọi không được? Có phải đến đâu điên đảo không?
Trang Quyền hôm nay mặc áo sơ mi cộc tay màu xám trông khá giống người làm ở trong công ty nào đó.

- Trưởng ban, tôi chỉ là không cho rằng nghe điện nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ nên tắt sớm thôi mà. Dù sao chưa chính thức nhận chức, Ninh Lăng dù có chuyện gì cũng không tìm tới tôi mà. Về phần trong bộ mặc dù còn chưa miễn chức tôi nhưng ở đó tuyệt đối không có chuyện khẩn cấp xảy ra.
Triệu Quốc Đống mặt không chút thay đổi nói.


Tối qua đúng là hắn điên đến nửa đêm, cũng may hắn chưa bao giờ bị ảnh hưởng tinh thần vì việc này.

- Ồ, qua hôm nay điện thoại di động của cậu sợ không thể tắt, lúc nào cũng có người cầm giúp cậu.
Trang Quyền dựa lưng vào ghế và nói:
- Tầm 1h30 là tới, trưa ăn ở Kim Lương vậy. Đến nơi sẽ tiến hành Hội nghị thường ủy mở rộng, chủ yếu là gặp mặt các Thường vụ thị ủy và Phó thị trưởng cùng lãnh đạo Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã, sau đó 2h30 sẽ tiến hành đại hội cán bộ toàn thị xã, cậu chuẩn bị một chút.

- Tôi hiểu. Trưởng ban, bây giờ tôi vẫn chưa rõ tình hình cán bộ bên Ninh Lăng. Tôi đã đi gần bốn năm rồi mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Cán bộ huyện thay đổi nhiều, có lẽ cậu phải tự đi tìm hiểu. Chẳng qua thị xã biến hoá không nhiều. Ngoài Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Toàn Lực Trí là từ Chánh văn phòng Thanh tra tỉnh xuống ra, những người khác tôi nghĩ cậu cũng biết. Thị trưởng Chung Dược Quân cậu biết, Phó bí thư Thị ủy Lục Kiếm Dân, Phó thị trưởng Vưu Liên Hương, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tiêu Phượng Minh, Trưởng ban Tuyên giáo Mao Bình, Bí thư Đảng ủy chính pháp Lam Quang, Tư lệnh Quân khu Lý Nguyên Khánh cậu cũng biết mà.

- Ngoài ra còn có Phó thị trưởng Lý Đại Phú, Phó thị trưởng Phù Quyên thì chắc cậu cũng biết. Có thể chỉ có Phó thị trưởng Trúc Văn Khôi điều từ Tân Châu sang cậu không biết. Ngoài ra còn Phó thị trưởng Văn Xuyên Hải điều từ tổng giám đốc Tập đoàn An Cương tới thì có lẽ cậu không quen.

- Hai vị Phó thị trưởng này đúng là tôi chưa từng gặp.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Tập đoàn An Cương đã từng cử một đoàn khảo sát đến Hoài Khánh một lần. Bọn họ chủ yếu khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở Lâm Giang, muốn xây dựng công ty thép ở đây. Sau đó hình như chưa đàm phán xong nên bọn họ không đầu tư vào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui