Triệu Quốc Đống đúng là không có nhiều tâm tư nghe hai vị lái xe này nói chuyện.
Huyện thành Thổ Thành mặc dù có lịch sử lâu dài nhưng đúng là trải qua ngọn lửa chiến tranh nên nhiều lần bị hỷ, cuối cùng có lẽ được sửa lại đời Đồng Trị. Nhưng theo Triệu Quốc Đống biết mặc dù chủ yếu xây dựng lại vào năm này nhưng cũng có không ít đoạn tường thành cũ được xây từ đời Minh, Tống.
Khu phố cũ có không ít công trình được xây dựng trước đời Đồng Trị, phong cách cũng khá độc đáo với tính địa phương của tỉnh An Nguyên. Không biết ai ở Thổ Thành đưa ra ý tưởng này. Bao năm không động đậy, bây giờ lại muốn thò tay vào đây.
Tắc đường đến 6h mới có thể thông, Triệu Quốc Đống khi đi qua cửa thành Thổ Thành thì thấy nó vẫn đứng sừng sững ở đó. Lúc này hắn mới thở dài một tiếng, xem ra Thổ Thành có lẽ đang tiến hành xây dựng ở bên ngoài, chưa chính thức ra tay với Huyện thành. Hắn có thể đưa ý kiến với Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng, không nên vì xây dựng đô thị mà phá hủy kiến trúc cổ.
Khi hắn tới khách sạn Ninh Thai, Tiếu Triêu Quý, Bành Nguyên Hậu, Hoắc Vân Đạt, Mạc Vinh, thêm cả Vương Lệ Mai – các cán bộ của Tây Giang đều đã đợi hắn ở đây.
Vương Lệ Mai đứng ở cửa khách sạn đợi Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đi xe Desert Prince làm cô có chút là lạ. Nhưng xe biển An Đô nên cô đoán là hắn đi.
Bây giờ Triệu Quốc Đống là nhân vật nóng bỏng, nghe nói tổng giám đốc các công ty, tập đoàn lớn bên dưới của Bộ năng lượng đều có chút tôn trọng Triệu Quốc Đống, đây là tin bên Vân Lĩnh truyền sang.
Đoạn quan trọng nhất của trạm phát điện sông Kim Mã là ở Cô Lỗ Câu nghe nói vốn bị gác lại tầm năm. Nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống gọi cuộc điện là giải quyết xong.
Sau tết Tập đoàn quốc điện và công ty đầu tư thủy điện Trung Quốc đều đã cử nhân viên đến Ninh Lăng tiến hành lễ khởi công, nhanh chóng thúc đẩy hạng mục. Điều này làm thị xã và Vân Lĩnh đều vui mừng.
Nghe nói đây là công lao của Triệu Quốc Đống. Phải biết rằng đây là công trình đầu tư vài trăm triệu, nó là hạng mục rất quan trọng đối với Ninh Lăng và Vân Lĩnh.
- Ồ, Lệ Mai, đã bao lâu không gặp rồi? Sao trông trẻ ra thế.
Cặp trong tay Triệu Quốc Đống được Vương Lệ Mai cầm rất tự nhiên. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới. Nghe nói Bí thư Quận ủy Tây Giang – Tằng Lệnh Thuần muốn để cô làm thường vụ, Chánh văn phòng Quận ủy nhưng bị Chủ tịch quận Tông Kiến kiên quyết phản đối. mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Tiêu Phượng Minh hình như cũng không hài lòng với cô nên chuyện cứ thế bị gác lại.
- Bí thư Triệu, xem ngài nói kìa. Tôi già rồi, đâu được như ngài nói.
Vương Lệ Mai cười tươi như hoa, trong miệng mặc dù oán giận nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
- Bí thư Triệu vào thôi, mọi người đang chờ ngài.
Nghe tiếng của Vương Lệ Mai, đám người Tiếu Triêu Quý cũng đi ra đón.
- Bí thư Triệu.
Triệu Quốc Đống vừa về Ninh Lăng, có lẽ do hoàn cảnh nên mọi người đều vô ý thức có cảm giác trước đây khi Triệu Quốc Đống làm Bí thư.
- Ồ, tôi sớm không làm Bí thư rồi, là khách thôi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Xin lỗi, tắc đường nên tới muộn.
Tiếu Triêu Quý và Triệu Quốc Đống đi vào trong rồi mời hắn ngồi vào vị trí chủ tọa. Triệu Quốc Đống hơi từ chối nhưng biết không có tác dụng nên thoải mái ngồi xuống.
Mọi người cẩn thận đánh giá Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng không thay đổi mới, trông có vẻ phấn chấn hơn. Ba năm thời gian cũng không quá lâu, hơn nữa hàng năm mọi người cũng gặp mặt một hai năm là ít.
- Đã một thời gian không gặp. Lão Tiếu, lão Bành không biến hoá gì, nhưng thật ra Vân Đạt cùng lão Mạc gầy và đen đi nhiều đó.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn mọi người.
- Lệ Mai thật ra càng lúc càng trẻ. Tôi thấy chắc do công việc ở Văn phòng quận nhàn phải không? Hay là tâm trạng tốt?
- Bí thư Triệu không phải trêu tôi đó chứ.
Vương Lệ Mai gắt giọng nói.
- Bí thư Tiếu về trưởng ban Bành đều là người bày mưu nghĩ kế nên không có biến hoá gì rồi. Chủ tịch Hoắc và Chủ tịch Mạc lại khác. Chủ tịch Hoắc phụ trách công nghiệp, giao thông, áp lực lớn. Từng quý thị xã đều đánh giá chỉ tiêu phát triển công nghiệp. Bí thư Lệnh Thuần cứ về là gọi Chủ tịch Hoăc lên. Chủ tịch Mạc bây giờ phụ trách bên Hà Nam, việc giải phóng mặt bằng và quy hoạch đều trên vai Chủ tịch Mạc, đều là việc khó giải quyết. Bí thư Triệu, ngài không thấy trên đầu Chủ tịch Mạc thiếu không ít tóc sao?
- Cái này thì không, tôi nhớ lúc lão Mạc làm ở Việt Tú thì cũng không có mấy sợi tóc mà. Chẳng lẽ nói ba năm một lần nữa mọc tóc sao? Ha ha.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Mạc Vinh.
- Lão Mạc, ba năm nay chắc áp lực không nhỏ chứ? Tôi lúc ở Hoài Khánh cũng nghe nói Khu công nghiệp Lâm Cảng cùng Hà Nam do lão chủ trì khai thác nên phát triển rất nhanh. Tôi lúc ấy còn định để Hoài Châu cùng Khánh Châu tới Tây Giang học tập đó. Chỉ tiếc thời gian tôi ở Hoài Khánh quá ngắn.
- Bí thư Triệu quá khen rồi, chút bản lĩnh này của tôi sao có thể so sánh với ngài. Ngài tùy tiện ra chiêu là đủ để giải quyết rồi. Tới Tây Giang học không phải trêu tôi ư?
Mạc Vinh cười ha hả nói.
- Mỗi người đều có sở trường của mình. Lão Mạc ở điểm này thì tôi tin vào anh, anh không cần khiêm tốn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Bí thư Triệu, bây giờ ngài ở trên bộ có thoải mái không?
Bành Nguyên Hậu khó khăn lắm mới có cơ hội nói.
- Cũng được, ở bộ có vẻ an nhàn hơn tại tỉnh.
Triệu Quốc Đống cười nói. Bành Nguyên Hậu này theo Triệu Quốc Đống thấy thì rất hài lòng với vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Trưởng ban tổ chức cán bộ thực ra không dễ làm. Nó yêu cầu tố chất bản thân cao, phải có tính sáng tạo tìm cán bộ xuất sắc, đây không phải ai cũng làm được. Nhưng yêu cầu thực ra lại là đơn giản nhất, chỉ cần theo ý của Bí thư là đủ, cũng cần thích hợp thăng bằng với ý kiến của Phó bí thư phụ trách. Bành Nguyên Hậu có lẽ làm xuất sắc là khó nhưng muốn vững vàng ngồi ở vị trí này lại dễ.
- Bí thư Triệu, tôi xem qua lịch hội thảo thì ngài có một chuyên đề phát biểu, hình như là khai thác năng lượng mới thì phải?
Hoắc Vân Đạt phụ trách công nghiệp Tây Giang, lần này y cũng được tham gia hội thảo.
- Ừ, đáng lẽ cuộc hội thảo này không liên quan mấy tới cục Quy hoạch và phát triển tôi, nhưng Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Chung đến mời, tôi không tiện từ chối, nếu không người ta lại nói tôi kênh kiệu mà. Đã đến thì phải lên tiếng, phải tìm đề tài gì đó chứ.
Triệu Quốc Đống nói.
- Vừa lúc bây giờ quốc gia đang muốn đẩy mạnh phát triển năng lượng mới, năng lượng mới dính tới không ít bên điện lực. Ví dụ như năng lượng mặt trời và năng lượng gió dùng để phát điện, thậm chí cả năng lượng hạt nhân. Ba thứ này đều cần một loạt ngành nghề khác tham gia. Tôi cảm thấy trụ sở thiết bị ngành điện Ninh Lăng nếu đi trước trong lĩnh vực năng lượng mới thì hoàn toàn có thể lợi dụng ưu thế quốc gia hỗ trợ về chính sách khai thác năng lượng mới, cân nhắc làm như thế nào để phát triển.
- Bí thư Triệu, ngành năng lượng mới sợ rằng yêu cầu kỹ thuật và tài chính rất cao. Chỉ dựa vào quy mô và năng lực của các công ty ở Khu Khai Phát và Khu công nghiệp Lâm Cảng thì dù muốn tiến vào ngành sản xuất này thì vẫn còn kém.
Hoắc Vân Đạt nói.
- Đây là một vấn đề nhưng tôi nghĩ các thị xã khác cũng như vậy cả. Mà ngành năng lượng mới phát triển là điều không thể tránh khỏi. Ai có thể đi trước có lẽ người này đạt thành công vang dội.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Tôi lần này đến Ninh Lăng, tổng giám đốc Tập đoàn quốc điện – Đổng Minh Đường đã từng nói chuyện với tôi về tình hình phát triển kinh tế của Ninh Lăng. Y cho rằng Ninh Lăng mấy năm qua mặc dù phát triển nhanh nhưng cảm thấy cấp độ và trình độ còn thấp, nhất là các công ty thiếu năng lực nghiên cứu, phát triển, sản phẩm có trình độ khoa học kỹ thuật thấp. Y cho rằng nếu Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng nếu không chú ý cải thiện thì sợ rằng sẽ thiếu lực lượng phát triển, ảnh hưởng đến tốc độ phát triển kinh tế mấy năm tới.
Mọi người đều run lên, nhất là hai người Hoắc Vân Đạt và Mạc Vinh làm việc liên quan nhiều tới các công ty. Bọn họ đều cẩn thận suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...