Lộng Triều

- Sau khi Olympic thành công sẽ khiến khu vực này tăng ít nhất ba lần, chúng ta coi như ra tay sớm nên đạt thêm vài miếng đất.
Kiều Huy đầy đắc ý đứng bên cạnh tường vây nói.
- Nơi này về sau chính là một thương hiệu của Thiên Phu chúng ta ở Bắc Kinh. Thiên Phu đang định chia làm ba giai đoạn để khai thác.

- Chuyện giải phóng mặt bằng có vấn đề không?
Triệu Quốc Đống cũng nhìn về phía xa xa. Đây là khu vực sản xuất công nghiệp cũ, nếu chỉ đơn thuần giải tỏa khu vực sản xuất thì không sao nhưng nó dính tới khu nhà tập thể nên nhất định gặp chút khó khăn.

- Sao có thể không có vấn đề gì? Nhưng có chuyện vẫn phải làm mà.
Kiều Huy không thèm để ý nói:
- Tôi bây giờ coi như đã bị bào mòn rồi. Cái gì mà đánh du kích, trận địa đều được dùng tới.

Triệu Quốc Đống đương nhiên biết chuyện không đơn giản như Kiều Huy nói. Vấn đề giải phóng mặt bằng luôn là công việc mang tính khiêu chiến nhất. Nó vừa liên quan tới vấn đề khai thác sản phẩm của công ty bất động sản, vừa liên quan tới tiến độ xây dựng, còn phải chú ý ảnh hưởng xã hội, nặng nhẹ không được, gấp không được, chậm không được.

- Thực ra đôi khi kéo dài cũng không phải chuyện xấu. Chỉ cần các anh ký hợp đồng, nộp tiền đất, không giải phóng mặt bằng được là việc của chính quyền. Chúng ta không vội, cứ kéo dài không chừng hai năm sau mảnh đất sẽ tăng giá gấp đôi đó.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Chuyện này là khó nói, giá nhà Trung Quốc đi như thế nào thì không ai rõ.
Kiều Huy nhìn Triệu Quốc Đống và thấy hắn như tiên đoán vậy.
- Thị trường Bắc Kinh càng huyền ảo hơn. Bây giờ mọi người đều theo cảm giác, cảm giác thấy giá chưa đến mức cao nhất, còn có thể bay lên vì thế giữ lại, lúc có cơn gió không đúng liền vội vàng bán đi.


- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Triệu Quốc Đống cảm thấy được vẻ nghi ngờ trong mắt Kiều Huy nên nói:
- Thị trường bất động sản chính là đi theo cảm giác mà, nhiều lắm chỉ là chuyện bán lãi hay lỗ.

- Ha ha, Quốc Đống, nhà kinh doanh cần chính là hiệu quả và lãi.

- Nhà kinh doanh cũng cần có trách nhiệm xã hội.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt châm biếm một câu.

- Ồ, sao tôi thấy cậu nói giống như Thiên Phu không có trách nhiệm xã hội là sao?
Kiều Huy nhíu mày nói:
- Đây không phải việc tôi phụ trách, là người phụ nữ của cậu lo đó.

Bị Kiều Huy nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Hắn hừ một tiếng nói:
- Thiên hạ hưng vong, thất phu có trách nhiệm.

- Không đến mức như vậy chứ?

Kiều Huy chép miệng nói.
- Quốc Đống, cậu giấu diếm như vậy từ bao giờ thế? Có gì thì nói thẳng ra.

- Thiên Phu đang phát triển rất nhanh, không còn nằm ở một tỉnh nữa, cần phải học cách giống các công ty nổi tiếng của Hongkong. Thiên Phu ngoài việc quyên góp chút tiền khi có thiên tai thì có thể làm được gì?
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói:
- Nhìn người ta lấy được huy chương vì sự nghiệp xã hội vinh dự thế nào chứ? Nhìn xem mấy công ty Hongkong dùng cách này tuy quảng cáo cho họ nhưng cũng là thể hiệm trách nhiệm xã hội. Thiên Phu bây giờ đã có trụ cột nhất định nhưng theo đuổi lợi nhuận cũng phải tính tới trách nhiệm xã hội, nếu không ai vĩnh viễn chỉ là nhà quê, là nhà giàu mới nổi.

Kiều Huy suy nghĩ một chút về vấn đề này. Thiên Phu còn không dám so sánh với mấy công ty hàng đầu của quốc gia nhưng Triệu Quốc Đống nói đúng. Thiên Phu muốn làm lớn thì nhất định phải tạo được thương hiệu, cần phải làm cả bên cứng và mềm. Mà đề nghị của Triệu Quốc Đống có sức hấp dẫn không hề nhỏ.

- Ừ, cậu nói với Bồi ca chưa?

- Cũng giống anh nói thôi, anh chuyển lại ý của tôi là được. Bồi ca dạo này rất bận nên không có thời gian lên Bắc Kinh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Vùi đầu kinh doanh là tốt nhưng cũng cần tham gia vào công việc xã hội, nhất là ở hoàn cảnh đặc biệt như Trung Quốc. Làm tổng giám đốc một công ty tư nhân, anh không có ảnh hưởng xã hội nhất định thì sẽ ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của công ty. Ngược lại nó sẽ làm anh phát triển nhanh hơn.

- Ừ, đứng ở vị trí khác đúng là có cái nhìn khác hẳn. Tôi thấy cậu lên Bắc Kinh là lựa chọn sáng suốt, ít nhất cậu bây giờ nhìn nhận vấn đề ở tầm cao hơn.
Kiều Huy vỗ vai Triệu Quốc Đống:
- Hy vọng cậu có thể đi tốt ở con đường này nếu không sẽ đáng tiếc vì cậu không làm kinh doanh.


- Được rồi, anh nói như vậy làm tôi đỏ mặt đó.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nói.



- Hội thảo lần này rất quan trọng, không chừng Phó thủ tướng Lục sẽ tới tham gia.
Thái Chánh Dương vừa đi vừa xem văn bản trong tay.
- Đây là lần đầu chú công khai xuất hiện, đừng làm anh mất mặt.

Triệu Quốc Đống đi theo sau Thái Chánh Dương. Hắn hôm nay mặc bộ âu phục màu xám nhạt.
- Không phải chỉ là cuộc hội thảo sao? Mọi người chỉ trao đổi một chút, các chuyên gia cũng không ai không để ý tới thân phận mà. Bọn họ chú ý là quan điểm có làm mình thấy hứng thú hay không?

- Hừ, chú nói sai rồi. Các chuyên gia bây giờ cũng không đơn giản như chú nghĩ đâu. Bọn họ mặc dù hứng thú với quan điểm nhưng cậu là Cục trưởng cục Quy hoạch và phát triển Bộ năng lượng, có vài quan điểm đưa ra sẽ phải được bọn họ coi trọng, bọn họ sẽ chú ý đến mỗi lần chú xuất hiện.

Thái Chánh Dương cũng biết Triệu Quốc Đống là người không bị mất bình tĩnh. Y cũng đã nghe Triệu Quốc Đống trình bày qua, mặc dù không quá theo quy củ nhưng dù sao chỉ là cuộc thảo luận mà thôi. Thái Chánh Dương chỉ lo Triệu Quốc Đống cao hứng quá nên nói gì đó hơi quá.

- Yên tâm đi Thái ca, em biết đọc theo văn bản mà. Nhưng em thấy như vậy không có ý nghĩa, có nhiều chuyên gia từ các ngành đến như vậy thì không thể để cho bọn họ quá coi thường Bộ năng lượng chúng ta mà, không phải toàn nhân viên quan liêu mà. Ít nhất em không phải như vậy.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Chú thu lại một chút cho anh, bây giờ không phải lúc chú làm theo ý mình. Mặc dù chỉ là cuộc thảo luận nhưng có lãnh đạo bộ khác, Văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện, Bộ Ngoại giao, Ủy ban kế hoạch phát triển, Ủy ban kinh tế, thậm chí cả người trong Quân đội cũng sẽ tham gia, đừng làm anh mất mặt.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều nhưng trong lòng lại thầm nói điều này cũng phải xem là đề tài gì. Nếu như về đường lối thì hắn phải nói ra quan điểm của mình.

Đề tài cuộc hội thảo là rất rộng. Triển vọng phát triển và an toàn năng lượng Trung Quốc, đề tài này do Bộ năng lượng khởi phát, mời lãnh đạo vài bộ và các chuyên gia, nhà khoa học tới tham dự.

Mới đầu cũng không mời truyền thông tham gia nhưng sau đó Văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện cảm thấy có thể mở rộng quy mô cuộc hội thảo lên vì thế mới biến thành cuộc hội thảo do Văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện cùng Bộ năng lượng mở ra.

Đây cũng là một hoạt động mới trong năm nay của Thái Chánh Dương. Lợi dụng việc hội thảo mà đưa ra các quan điểm mới trong chính sách phát triển nguồn năng lượng, tăng tầm quan trọng của ngành năng lượng, tỏ vẻ tính gấp gáp trong an toàn và phát triển nguồn năng lượng của Trung Quốc.

Hội nghị dự định kéo dài hai ngày, ngày đầu mọi người lên phát biểu, ngày hôm sau là tự do trao đổi.

Hội nghị tổ chức ở khách sạn Trung Năng thuộc Bộ năng lượng, đây là khách sạn cấp bốn sao nhưng trang thiết bị được bố trí theo cấp năm sao. Chẳng qua do cơ chế nhà nước nên không bằng khách sạn năm sao.

Phòng hội nghị của khách sạn rất rộng. Khi Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương vào phòng hội nghị thì thấy có không ít người ngồi.

- Ồ, có đại biểu Quân đội sao anh?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc phát hiện mấy quân nhân mặc đồ lục quân và hải quân.

- Ừ, anh không phải nói Quân đội sẽ tham gia sao? Bọn họ cũng tới nghe về vấn đề an toàn năng lượng của quốc gia.
Thái Chánh Dương nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui