Long Thành Oán FULL


Một đêm không có chuyện gì xảy ra, một đêm nhìn như êm đềm bình thản, nhưng lại có bao nhiêu người không ngủ, bao nhiêu người có tâm sự riêng.
Ánh mặt trời rực rỡ phủ lên đầu giường, Tần Tranh đột nhiên cảm thấy ngực nặng nề như bị đè nén, giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt không phải là trướng đỉnh màu xanh thêu hoa văn quen thuộc, mà là một khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ.

Tần Tranh nhìn đăm đăm khuôn mặt từng không ngừng xuất hiện trong mộng, nụ cười trên môi càng thêm chua xót, động tác lại càng nhẹ nhàng, dường như sợ giai nhân đang nằm trên ngực mình choàng tỉnh.
“Ta không trách muội, chưa bao giờ trách muội! Ta đối xử với muội như vậy, muội oán ta, không để ý đến ta, cũng phải thôi.” Cánh tay cứng ngắc của Tần Tranh khẽ giật giật mấy cái, rồi chậm rãi khép lại.
Tối hôm qua lúc hắn thổ huyết hôn mê, tuy thần trí thanh tỉnh nhưng mí mắt lại nặng nề như ngàn cân, thân thể cũng giống như không phải của mình nữa, mặc cho hắn cố gắng thế nào đều chỉ có nằm im trên giường, không sao nhúc nhích.

Thân thể cảm nhận được có người ngồi trước giường cẩn thận chăm sóc mình, chóp mũi ngửi được mùi hương tùng thanh mát, trái tim không kiềm được mà sợ hãi.
Thầm than một tiếng: Lần này phát bệnh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.

Mình hồn về địa phủ không sao cả, tính mạng này lúc nào cũng nằm trong tay Diêm Vương rồi, chỉ là trong lòng vẫn còn mấy người không sao buông bỏ được.
Tần Tranh nhẹ ôm lấy Tần Tử Câm, suy đoán chuyện xảy ra đêm qua, ngắm đôi mi đóng chặt của Tần Tử Câm, hàng mi dày khắc họa đường con rõ nét.
Tần Tranh nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ dần sáng hơn, thầm cầu nguyện thời gian đừng trôi quá nhanh như thế, để cho hắn có thể làm theo ý mình một lần cuối cùng.
Lâm Quân Hạo lẳng lặng đặt cái khay xuống bậc thang trên cùng trước cánh cửa, lắc lắc đầu, đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, theo thói quen thoáng nở một nụ cười, chỉ có điều nụ cười này đầy chua xót.
*
Hôm nay phòng bếp có chút khác thường, người nấu không phải là đầu bếp của Tần Phủ, Lâm đại thẩm, mà là một nữ tử trẻ tuổi hiếm khi vào bếp, mười ngón tay không dính nước.

Nàng kia mặc bồ đồ bằng vải thô mà người làm nông thường mặc, tay cầm quạt hương bồ, mắt nhìn chằm chằm hai nồi canh bổ trên bếp lò, tay thỉnh thoảng phe phẩy quạt mấy cái.

Tuy trang phục có vẻ cũ kỹ, khuôn mặt cũng bị bụi bếp làm cho có chút nhếch nhác, nhưng điệu bộ, cử chỉ toàn thân vẫn toát ra khí chất của một tiểu thư khuê các.
Lâm đại thẩm thấy trên mặt nàng đầy mồ hôi, còn bị sặc khói đến chảy nước mắt, thật khiến người khác nhìn mà muốn phì cười: “Đại phu nhân, đại phu nhân tốt của tôi ơi, những chuyện này vẫn nên để lão nô làm đi, đại phu nhân…”
Thì ra nữ tử này chính là đại phu nhân của Tần Phủ, Ngưng Bích.

Sáng nay nghe nói Tần Tranh hôm mê một đêm đã qua thời kỳ nguy hiểm, liền chạy đến phòng bếp hỏi Lâm đại thẩm cách nấu canh, vừa học vừa nấu cho Tần Tranh mới tỉnh dậy còn đang suy yếu và Tần Tử Câm vì hôm qua trông cả đêm mà tinh thần không tốt bát canh tẩm bổ.
Nghe xong lời của Lâm đại thẩm, Ngưng Bích vừa định lau mồ hôi chảy xuống gò má, bất đắc dĩ phát hiện hai bên ống tay áo đã dính đầy bụi, đành vỗ tay hai cái.


“Đại thẩm, thẩm đừng nói như vậy, tướng công bệnh nặng vừa tỉnh, Tử Câm lại trông tướng công cả đêm, chắc chắn là vô cùng mệt mỏi, ta là thê tử, là chị dâu, hơn nữa ban đầu đã từng hứa hẹn sẽ rửa tay, nấu canh cho tướng công, chút chuyện nhỏ này đương nhiên ta muốn tự mình làm.”
Trong lúc nói chuyện, tỳ nữ hồng y Chu Sa bên cạnh lấy từ trong giỏ trúc ra hai hộp nhân sâm, Ngưng Bích nhận lấy, lắc lắc, nhẹ giọng hỏi: “Đại thẩm, độ lửa lúc này cho nhân sâm vào đã thích hợp chưa?”
Lâm đại thẩm thấy Ngưng Bích đã lấy cả hai cây nhân sâm núi hình dáng đẹp mắt là của hồi môn của nàng khi gả tới đây, không kiềm được mà kinh ngạc hô lên: “Đại phu nhân, đây… đây chính là của hồi môn của cô đó, đồ quý giá này…”
Ngưng Bích phất phất tay, dường như không để ý, thản nhiên nói: “Hồi môn của ta không có thứ gì đáng giá cả, chỉ là một chút dược liệu thôi mà.

Dược liệu chính là dược liệu, nếu không dùng đến chẳng phải cũng giống như những thứ vô dụng kia, chỉ nhìn mà không thể dùng, còn trân quý nỗi gì.”
Lâm đại thẩm nhìn Ngưng Bích không chút nhíu mày ném sâm vào trong nồi canh, hảo cảm đối với vị đại phu nhân bình dị, gần gũi này lại càng tăng thêm vài phần.

Đại phu nhân này mặc dù lai lịch không rõ, nhưng thường ngày không khó hầu hạ như vị Nhị phu nhân kia, tâm địa tốt lại dễ nói chuyện.

Đại thiếu gia có thể lấy được cô nương thế này làm vợ chính là phúc của đại thiếu gia.

Chỉ có điều, chuyện giữa đại thiếu gia và tiểu thư… thật là làm khổ nàng.
*
“Có gì ngon miệng cho Bạch gia gia ăn với?” Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, sải bước vào phòng bếp.

Lâm đại thẩm nghe vậy, người còn chưa đến, đã thầm kêu than: Sao vị tổ tông khó hầu hạ này lại đến nữa rồi? Vị Bạch tổ tông này rất không giống với vị Triển đại nhân đi cùng, thịt không mềm không ăn, cá không tươi không động đũa, thật sự là bắt bẻ người khác.
Nhưng ai bảo người ta là khách quý của Lão phu nhân chứ, huống hồ hai người bọn họ tuy là đại quan Tứ phẩm triều đình, nhưng một chút kiểu cách nhà quan cũng không có.

Triển đại nhân ôn tồn nho nhã, rất khách sáo với người làm, còn Bạch đại nhân này tính tình như một đứa trẻ, đôi lúc giống với đứa cháu nhà mình.

Nghĩ vậy, trên mặt cũng nở nụ cười: “Bạch gia, ngày hôm nay tới sớm, cá trích vẫn chưa làm xong.

Nếu ngài đói bụng, vậy có muốn thử một chút cháo hoa với trứng không?”
Bạch Ngọc Đường tiến đến, hít hà cháo trước mặt Lâm đại thẩm, cau mày sờ cằm, thầm nghĩ: không biết Tiểu Miêu có thích cháo hoa trứng này không? Tầm mắt đảo quanh, phát hiện trong bếp có hai nồi canh đang sôi sùng sục mà bốc hơi nóng, nha hoàn hồng y đang ngồi bên cạnh cầm quạt hương bồ thỉnh thoảng phe phẩy.
“Ô, Lâm thẩm, thẩm như thế là không được rồi, không phải bên kia đang hầm canh sao? Cho ta nếm được không?” Bạch Ngọc Đường chỉ hai nồi canh, trêu chọc nhìn Lâm đại thẩm.
Sắc mặt Lâm đại thẩm biến đổi, nhỏ giọng nói: “Tính tình nha đầu Chu Sa nóng nảy, chớ để con bé nghe thấy những lời này.”

Trong lúc đang nói, Ngưng Bích cầm hộp đi đến, thấy Bạch Ngọc Đường cũng ở đây thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó hành lễ chào hỏi rồi vội vàng đặt bát canh bổ vào hộp.
Hai người sắp xếp, thu dọn xong liền xách hộp đi về phía Tây sương.

Lâm đại thẩm lúc này mới nói hết những lời vừa rồi: “Hai nồi canh vừa rồi là canh mà đại phu nhân tự tay nấu cho đại thiếu gia và tiểu thư đó.

Ngài cũng đừng để bụng, đại phu nhân đối với người ngoài là như vậy…”
Câu nói kế tiếp Bạch Ngọc Đường không nghe lọt, nhưng nét mặt vừa rồi của Chu Sa hắn lại không hề để lỡ, ánh mắt trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa của Chu Sa tràn ngập địch ý, thật khiến Bạch Ngọc Đường để tâm, kết hợp với những manh mối khi trước, một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu hắn.

Lập tức, ngay cả cháo hoa trứng cũng không lấy, vội vã đi về Bắc sương.
Bạch Ngọc Đường vừa đến cửa sân, Triển Chiêu đang cầm Cự Khuyết ở trong viện luyện kiếm, đường kiếm phong mang tất lộ, chiêu kiếm hành vân lưu thủy.

Bỗng nhiên, kiếm phong vút lên, người xoay một cái, hoa cỏ cây cối trong viện đều bị kiếm khí làm cho xào xạc lay động.
Bạch Ngọc Đường thấy chiêu ‘trường hồng quán nhật’ này của Triển Chiêu uy lực không hề kém với với trận chiến trên đảo Hãm Không ngày trước, thậm chí còn mãnh mẽ hơn, lập tức sinh lòng nghịch ngợm, lấy một hòn đá mài bóng loáng từ trong túi ám khí bên hông ra, nhắm chuẩn cánh tay phải cầm kiếm của Triển Chiêu.
Vành tai của Triển Chiêu khẽ nhúc nhích, thân thể lui về sau một bước, thừa dịp lui về, chuyển Cự Khuyết sang tay trái, tay phải vững vàng bắt được hòn đá, như cười như không nhìn Bạch Ngọc Đường gây sự không thành.
Bạch Ngọc Đường cũng không giận, chỉ khoanh tay trước ngực, hai mắt nhìn quanh, sau khi tin chắc không có người mới mở miệng: “Tiểu Miêu, ở Tần gia mấy ngày rồi, ngươi không cảm thấy Tần gia này…”
Triển Chiêu mỉm cười, dường như đã sớm biết Bạch Ngọc Đường sẽ nói như vậy, nhìn như không quan tâm mà tra Cự Khuyết vào vỏ: “Triển mỗ cũng đang muốn thảo luận chuyện này với Bạch huynh đây.”
Bạch Ngọc Đường nhìn con ngươi đen tràn đầy thâm ý của Triển Chiêu, cười ha ha: “Xem ra, chúng ta tâm ý tương thông rồi, đi, vào nhà chậm rãi nói.”
*
Trong vườn hoa Thủy Các của Tây sương, Ngưng Bích nhấc mép váy đi trên con đường nhỏ trải đá cuội, thỉnh thoảng dẫm phải mấy hòn đá chưa được mài nhẵn, cách lớp giày thêu đâm vào lòng bàn chân đau nhức.

Chu Sa đi theo phía sau mặt mũi trắng bệch không giống người thường, nhìn người phía trước đi một chút lại hơi dừng lại, cau mày nói: “Tỷ tỷ, có muốn nghỉ một lát không? Vết thương trên chân tỷ…”
Ánh mắt Ngưng Bích nghiêm khắc, khuôn mặt tương tự Tần Tử Câm hiện lên sát khí, trầm giọng nói: “Không phải đã nói rồi sao, không được gọi ta là tỷ tỷ! Ta là Đại phu nhân Tần gia, mà ngươi là nha hoàn Chu Sa, giữa hai chúng ta chỉ có chủ tớ quan hệ.”
Giọng nói tuy trầm thấp nhưng nghiêm khắc vô cùng, Chu Sa đều nghe ra rất rõ.

Hàng mi Chu Sa khẽ run, cắn cắn đôi môi tái nhợt: “Chu Sa hiểu.


Nhưng mà đại phu nhân, vết thương trên chân của cô…”
“Không cần để ý, trước kia không phải vẫn đi chân trần trên tuyết sao…” Nói được một nửa, Ngưng Bích đột nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi chợt đổi đề tài: “Chu Sa, ngươi nói xem canh bổ này có hợp khẩu vị tướng công và Tử Câm không?”
Ánh mắt Chu Sa liếc qua bóng người đang bước nhanh tới Thủy Các, mặt không đổi sắc, lập tức điều chỉnh giọng điệu: “Tay nghề của phu nhân tốt như vậy, đại thiếu gia và tiểu thư không chê đâu, chắc chắn sẽ uống hết.”
“Ơ, hôm nay bước chân đi ta còn cảm thấy không được khoan khoái, hóa ra là gặp phải tỷ tỷ ở đây!” Quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người, giọng điệu phách lối quen thuộc, trang phục lộng lẫy phô trương thế này, cả Tần Phủ chỉ có mình Tần nhị phu nhân, Đàm Anh.
Ngưng Bích nhẹ mỉm cười, không giận không buồn, dịu dàng nói: “Thật khéo.

Muội muội đang tản bộ, vậy ta không quấy rầy nhã hứng của muội muội nữa, ta còn phải mang canh bổ cho tướng công và Tử Câm dùng lúc còn nóng, cáo từ trước.” Nói xong, không biết là vô tình hay cố ý mà chỉ chỉ chiếc hộp trên cánh tay Chu Sa phía sau.
Đàm Anh cười nhạo một tiếng, ánh mắt liếc qua nét cười dịu dàng trên mặt Ngưng Bích và chiếc hộp trên tay Chu Sa, cười khinh thường: “Tỷ tỷ chớ trách muội muội không nhắc nhở, nếu tỷ tỷ muốn dùng những thủ đoạn nhỏ này để níu giữ trái tim tướng công, chi bằng cẩn thận suy nghĩ lại xem vì sao mấy tháng nay tướng công không tới chỗ tỷ tỷ đi!”
“Muội muội nói rất đúng, tỷ tỷ cũng vui thay muội muội.

Có điều ta và tướng công thành thân hai năm rồi, tính tình của tướng công, ta là người hiểu rõ nhất.

Nếu chàng ấy đã nhớ thương tri kỷ cũ thì đối với thứ đồ khác cũng chỉ là nhất thời mới lạ thôi.

Đến lúc đó, muội muội đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở.” Ngưng Bích cười một tiếng, giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói ra lại đâm thẳng nỗi khó chịu trong lòng Đàm Anh.
Càng làm cho nàng ta tức giận chính là Chu Sa sau lưng Ngưng Bích thường ngày trưng ra khuôn mặt không chút cảm xúc, lúc này lại để lộ ra vẻ xem thường.
Nhưng Đàm Anh là ai nào? Nàng là thiên kim huyện lệnh, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, trong nhà không người nào không nâng niu nàng trong lòng bàn tay, đặt nàng trong lòng để che chở, thương yêu.

Hiện tại gả cho người, lại bị một nha đầu xem thường, căm tức này nàng sao nuốt trôi?
“Ngươi chớ đắc ý! Ngươi không phải chỉ dựa vào khuôn mặt giống với Tần Tử Câm mà đi nịnh nọt cô cô và tướng công sao? Tần Tử Câm là tiện nhân, ngươi cũng thế!”
Nghe thấy câu này, Ngưng Bích khẽ nhíu mày, vừa định nói gì đó, ánh mắt như vô ý liếc đến hành lang, sắc mặt lập tức biến đổi, rút khăn mang theo trên người ra, che mặt khóc.
“Nhị phu nhân, sao cô lại dùng những lời như thế để nói đại phu nhân và tiểu thư, nếu để lão phu nhân nghe thấy…” Chu Sa không còn coi như việc không liên quan đến mình nữa, vọt tới trước mặt Đàm Anh, bảo vệ Ngưng Bích ở phía sau.
Đàm Anh trợn mắt, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà vặn vẹo: “Ngươi muốn làm gì? Một con nô tỳ nho nhỏ mà dám nói chuyện với chủ tử như vậy sao? Không cho ngươi biết mặt, ngươi thật không hiểu nô tỳ là như thế nào!”
Không biết là bị dọa sợ hay vì nguyên nhân gì khác, Chu Sa không chút nhúc nhích đối diện với ánh mắt hung tợn của Đàm Anh.

Đàm Anh nghiến răng, tay trái giơ tay, tay áo vung lên, định đánh nàng.
‘Bốp’ một tiếng, một quyển sách thuốc màu xanh chắn trước mặt, cầm sách là một bàn tay trắng nõn đầy hương sách.

Chủ nhân cuốn sách mặc bộ váy xanh thêu Tô Châu gấm Tứ Xuyên, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.
“Nhị tẩu, tẩu đang làm gì thế?” Tần Tử Câm thu sách lại, quay đầu nhìn Ngưng Bích đang khóc nức nở, lại nhìn Đàm Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ phách lối, giọng điệu không khỏi cứng rắn.

“Ta làm gì? Ta làm gì còn cần phải xin phép ngươi sao?” Đàm Anh vừa thấy là Tần Tử Câm, trong lòng càng thêm khó chịu.

Bàn tay bị sách ngăn lại vừa rồi càng tăng thêm lực, muốn đánh Tần Tử Câm.
“Á… Đau quá!” Trong lúc Đàm Anh đang đắc chí vì hôm nay có thể dạy dỗ hai cái gai trong lòng, chợt thấy mu bàn tay đau đớn, buột miệng kêu la.
Tần Tử Câm ngồi xổm xuống nhặt lên một hòn đá mượt mà, quả nhiên, hai bóng người một xanh một trắng đang tựa người trên cửa sân, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ, nhưng dựa vào dáng người và ám khí đặc trung này, Tần Tử Câm liền biết chính là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường lơ đãng tung hứng hòn đá trong tay, khuôn mặt tuấn mỹ không coi ai ra gì: “Hừ, người đời đều nói ba nữ nhân thành một sân khấu, nay bốn nữ nhân cùng diễn, Bạch mỗ thật là lần đầu xem.

Có điều, không biết đại phu nhân và nhị phu nhân đang diễn vở gì thế?”
Âm thanh tuy không lớn, nhưng bốn người trong Thủy Các đều nghe rõ, thái độ mỗi người lại không giống nhau.

Triển Chiêu nhìn Ngưng Bích phía sau Tần Tử Câm, lại nhìn dáng vẻ kia của Bạch Ngọc Đường, không khỏi nén cười: “Triển mỗ vô ý quấy nhiễu hai vị phu nhân, thứ lỗi.”
Đàm Anh thấy Bạch Ngọc Đường là người không dễ chọc vào, xoa xoa vết đỏ trên mu bàn tay, thầm mắng mấy câu rồi phất tay áo rời đi.
Ngưng Bích dửng dưng lau nước mắt, nhẹ cúi đầu, “Đa tạ hai vị đại nhân giải vây, tướng công đang chờ ta mang canh tới, cáo từ trước.” Ngưng Bích không nói nhiều, cùng Chu Sa rời đi không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất ở góc hành lang.
“Đại tẩu vì lo lắng cho đại ca mà có chút thất lễ, mong Triển đại ca, Bạch đại ca thứ lỗi.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, nhặt cuốn sách thuốc mà Tần Tử Câm dường như không cẩn thận làm rơi lên, “Từ xưa có câu: Trong sách đều có người như ngọc, trong sách đều có nhà lầu vàng.

Tức là có nhà lầu vàng, có người như ngọc.

Mà Tử Câm lại coi sách như mạng, sao lại dễ dàng lấy sách ra chặn như vậy?”
Sắc mặt Tần Tử Câm nháy mắt trắng bệch, chộp lấy cuốn sách thuốc trong tay Bạch Ngọc Đường, giọng điệu lại vẫn lãnh đạm như trước: “Bạch đại ca… có ý gì?”
“Ta tin Tử Câm là người thông minh.”
Tần Tử Câm không nói thêm gì nữa, viện cớ, lảo đảo rời Thủy Các, để lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu bước tới hai bước, vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, việc này không khỏi quá mức nóng vội rồi.”
Bạch Ngọc Đường phủi tay Triển Chiêu xuống, quay đầu lại trả cho Triển Chiêu một nụ cười khổ, “Tiểu Miêu, sao ngươi lúc nào cũng lo lắng này kia thế? Nếu Ngưng Bích không có vấn đề thì vừa rồi nàng ta đã không cố ý gây chuyện hấp dẫn sự chú ý của Tử Câm, khơi gợi mâu thuẫn giữa Tử Câm và Đàm Anh.”
Triển Chiêu cười thầm nghĩ: Còn không phải là do ngươi nôn nóng, chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa Tử Câm và Ngưng Bích sao?
Bạch Ngọc Đường như là hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Triển Chiêu, chậm rãi nói tiếp: “Nếu nàng ta thực sự có vấn đề, sớm nên nói cho Tử Câm biết, tránh để nguy về sau.”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên môi Triển Chiêu càng sâu: “Nếu Ngưng Bích này không hại người thì sao? Như vậy chẳng phải là phá hỏng tình cảm gia đình của Tần Phủ rồi hả?”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt, vỗ mạnh lên lưng Triển Chiêu một cái, ra vẻ giận dỗi nói: “Mèo chết, đừng cãi chày cãi cối nữa, Tần Phủ này nước sâu thế nào, ngươi không biết sao?”
Triển Chiêu nhìn sắc trắng thuần chói mắt bên cạnh, nở nụ cười chân thành tha thiết, “Triển Chiêu ta biết chỉ có Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ngươi thôi.”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui