"Chung Tĩnh Trúc?" Phan Mật giống như là phát hiện ra đại lục mới, kéo tà váy dài đi vòng quanh cô vài vòng "Cô đừng nói với tôi là cô cũng muốn lên sân khấu."
"Tôi không thể lên sân khấu sao?" Chung Tĩnh Chúc bị cô nhìn không được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn lại. Nói đến, hai người cũng là bạn cùng phòng bốn năm, cảm tình chắc hẳn là vô cùng thân thiết mới đúng, chứ không phải là cái dạng như thế này, hai người vừa chạm mặt là có mùi thuốc súng bốc lên.
Phan Mật là một đóa hoa của học viện cảnh sát, cha mẹ cô ta đều là quan chức, gia đình có bối cảnh khá tốt. Hai người bất hòa là bắt nguồn từ vị đàn anh Tiếu trong sở kia.
Phan Mật vốn định học ngành điện ảnh nhưng vì người bạn thanh mai trúc mã vô cùng đẹp trai của cô học ngành cảnh sát nên cô cũng học theo. Nhưng người bạn kia hình như là không thích cô ta, chỉ cần Phan Mật đến gặp anh ta thì anh ta sẽ đến quấn lấy Chung Tĩnh Trúc. Đến sau cùng chuyện Chung Tĩnh Trúc và Phan Mật tranh đoạt đàn ông đã náo loạn hết cả lên.
Chung Tĩnh Trúc đáng thương hoàn toàn không tham dự một chút nào vào trong quá trình đó nhưng lại bị làm phiền vô số lần. Cũng khó trách làm sao mà cô hận Phan Mật đến thấu xương. Đương nhiên, cô cũng hận đàn anh Tiếu. Hai người cùng uống rượu một lần, đàn anh Tiếu dường như đã xem cô là bạn thân, kéo cô xuống nước.
"Tôi nhớ trong buổi dạ hội tốt nghiệp, giọng hát của cô đã làm cho cả lớp phải bỏ của chạy lấy người!" Nụ cười nhạo của Phan Mật chứa chút hận ý. Cô ở phía trước lĩnh xướng, những người khác ở phía sau cùng hát, kết quả là tất cả mọi người đều cười nhạo kẻ đứng đầu là cô.
"Không phải mọi người đều nói là do cô dọa mọi người chạy sao?" Chung Tĩnh Chúc vui trên nỗi đau khổ của người khác.
"Anh Tuấn nói cô muốn hát Đông Phương Hồng, tôi lại muốn nhìn một chút, cô hát tốt hay là tôi hát hay!" Phan Mật tức đến đỏ mặt.
(Đông Phương Hồng là bài tốp ca văn công Quân Giải Phóng 1968)
Cô nói làm sao mà lại trùng hợp như vậy, thì ra là có người để lộ. Trong lòng Chung Tĩnh Trúc lôi đàn anh Tiếu ra đánh một vạn lần. "Ai nói tôi muốn hát nào? Tôi khiêu vũ!" Cô khẽ cắn môi.
"Cô khiêu vũ?" Đôi mắt của Phan Mật trừng lớn như thể sắp lòi ra ngoài "Vậy tôi phải nhanh chóng đi ra ngoài hàng ghế khách xem để xem cho thật kỹ!" Trong giọng điệu kia có đủ mùi vị châm chọc.
Chung Tĩnh Trúc lặng lẽ xì một tiếng, bắt đầu tìm kiếm trang phục thích hợp để mặc. Dưới đài có không ít sinh viên ngành cảnh sát, nếu như cô thật dám đi tới hát thì chắc sẽ bị lộ ra là đầu sỏ gây tội.
"Tĩnh Trúc, hay là chúng ta bỏ cuộc đi?" Đàn anh Tiếu làm đại biểu chạy tới phòng hóa trang an ủi tâm linh đang bị tổn thương của Chung Tĩnh Trúc nhưng lại bị cô hung hăng trừng mắt một cái.
"Anh không phải là cố ý nói cho Phan Mật biết. Anh cũng chỉ muốn giúp em phản bác lại mà thôi, ai bảo cô ta nói em hát khó nghe." Gương mặt đàn anh Tiếu tràn ngập vẻ hối lỗi. "Anh không thể để nguyên cho Phan Mật chế giễu em được." Chung Tĩnh Trúc ảo não, không biết nói gì cho phải.
"Vậy làm sao bây giờ?" Đàn anh Tiếu thật lòng cũng gấp gáp. Chuyện hôm nay có một nửa trách nhiệm của anh. "Anh đi báo đổi màn diễn, nói là em sẽ múa. Sau đó bảo người chỉnh âm đổi bài hát, thành bài Phượng vĩ trúc dưới ánh trăng." (*)
"Em muốn khiêu vũ à?" Đàn anh Tiếu ngớ ra "Tĩnh Trúc, đừng có đi con đường không có lối thoát chứ."
"Đừng có nhiều lời nữa, lát nữa em sẽ kéo anh lên kể truyện cười! Chúng ta ôm nhau chết chung!" Chung Tĩnh Chúc buồn bực rống lên. Đàn anh Tiếu quả nhiên nhanh chóng biến mất.
Tìm cả buổi mới thấy một cái váy khiêu vũ hợp với mình, Chung Tĩnh Chúc có cảm giác thở không ra hơi. Vì sao thế, vì sao mà quần áo đều làm nhỏ như vậy, có còn để cho những người mập sống không?
Chung Tĩnh Chúc đứng sát vào bên cánh gà nhìn ra sâu khấu, không hề phát hiện ra có một bóng người luôn đứng bên ngoài phòng hóa trang nhìn cô chăm chú rồi cuối cùng yên lặng rời đi.
Không ai biết Chung Tĩnh Trúc có thể khiêu vũ, lại còn là điệu múa ngọt ngào như vậy, ai mà ngờ được? Thật ra mẹ ruột của Chung Tĩnh Trúc là diễn viên múa, hơn nữa sở trường còn là điệu múa Khổng Tước, đáng tiếc là bà đã mất sớm.
Sau này cha cô cũng hay cho con gái đi học nhưng thật ra Chung Tĩnh Trúc không hợp với khiêu vũ. Dáng người cô không cao, tay chân không dài, xương thì cứng, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng được cô đã phải cố gắng biết bao nhiêu, chỉ ra sức cười nhạo cô. Cô vốn không thể sánh bằng những diễn viên múa bẩm sinh. Sau này, trong nhà cũng không để cô đi học múa nữa nên Chung Tĩnh Trúc không thể không buông bỏ.
Tuy rằng động tác vụng về nhưng cũng may vẫn còn cảm giác về vũ đạo. Cô chưa từng có cơ hội biểu diễn trên một sâu khấu lớn như vậy, không ngờ lần này lại may mắn, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Ánh mắt quét qua dưới đài, dừng ở hàng ghế khách quý. Ở giữa hàng khách quý có một gương mặt quen quen đang tươi cười, là Lệ Tô Liêu. Dường như là anh cảm nhận được Chung Tĩnh Trúc đang nhìn mình, Lệ Tô Liêu liền ngẩng đầu lên, trừng mắt với cô một cái.
Chung Tĩnh Trúc đột nhiên kích động, bước chân rối loạn, dẵm phải gấu váy, ngã lăn ra sàn.
Trước đó một giây, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong điệu múa, lúc này mới chợt cười rộ lên. Đáng ra phải đứng lên tiếp tục điệu múa nhưng Chung Tĩnh Trúc nghe thấy tiếng vải đang rách toạc ra, hình như là ở sau lưng. Đoán chừng là vừa rồi cô mặc đồ quá chật nên rút cục lúc này cũng rách ra.
Bụm mặt chạy vội vào hậu trường, bên tai Chung Tĩnh Trúc vẫn còn vang vọng tiếng cười của mọi người, hết tiếng này đến tiếng khác. Vừa rồi cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng vui mừng thì hiện tại lại trở thành trò cười, chỉ có thể che mặt mà chạy.
Mười vị khách ở giữa lát nữa còn phải bình chọn ra ba người đứng đầu nên lúc này lục tục chấm điểm. Trên giấy của Lệ Tô Liêu chấm 9,5 điểm. Ban giám khảo ở hai bên vốn toàn là ba bốn điểm nay liếc mắt thấy điểm của anh thì đều xóa đi, lấy điểm của Lệ Tô Liêu làm chuẩn mà chấm. Dù sao anh cũng xuất thân từ gia đình văn nghệ.
Chung Tĩnh Trúc có điểm may mắn là người trang điểm của cô trình độ kém nên không ai nhận ra đó là cô. Đem theo khuôn mặt xám xịt trở về chỗ ngồi, đàn anh Triệu nhìn thấy cô, đang muốn cười nhưng vẫn phải cố nhịn: "Cô bé con, cuối cùng thì em cũng đi lên kể chuyện cười, chỉ có điều là dùng chính bản thân mình gây cười!"
Chung Tĩnh Trúc dùng sức giẵm một phát lên chân đàn anh Triệu làm anh ta bị đau mà không thể kêu lớn. Mọi người đều nhìn hai người bọn họ nhìn Chung Tĩnh Trúc với ánh mắt không biết thương hương tiếc ngọc và nhìn đàn anh Triệu với biểu tình thương tiếc.
Lễ trao giải, mấy người Chung Tĩnh Trúc đều mặt ủ mày chau, nghĩ rằng chắc không có phần mình, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa.
Giải nhất thuộc về màn biểu diễn hợp xướng "Tổ Quốc của ta", bởi vì đây là đoàn thể do lãnh đạo phái ra nên có thể suy nghĩ là biết, họ biểu diễn chẳng ra gì. Mặc dù đoạt giải quán quân nhưng tất cả mọi người đều thầm nghĩ trong lòng ở đây nhất định có gì đó mờ ám.
Còn có hai giải thưởng nữa, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là giải nhất định được trao àn múa mở màn của tổng cục. Kết quả lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, không ngờ cái người múa Khổng Tước tên là Chung Tĩnh Trúc rồi ngã sấp trên sân khấu kia lại được trao giải! Trong lúc nhất thời, mọi người càng chắc chắn là có điều mờ ám ở phía sau màn trao giải này.
"Ngây ra đó làm gì, lên sân khấu lĩnh thưởng đi!" Vẫn là đàn anh Triệu phản ứng nhanh nhất, vội vàng đẩy Chung Tĩnh Trúc ra. Cô thật tình là không muốn đi lên, đang hối hận vì sao mà mình tẩy trang nhanh quá.
Lề mà lề mề một hồi, Chung Tĩnh Trúc cuối cùng cũng đi qua. Cô còn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phan Mật đang vặn vẹo. Cô ta chỉ cầm giải ba nhưng đương nhiên là có thưởng và không có thưởng khác xa nhau. Đơn diễn mà đoạt giải thì trừ Chung Tĩnh Trúc ra, chỉ có mỗi Phan Mật.
Người trao giải không ngờ lại là Lệ Tô Liêu. Đèn trên sâu khấu sáng hơn ở dưới ghế ngồi khán giả nhiều lắm. Anh bước từng bước lên bậc thang, âu phục màu đen làm nổi bật vẻ đẹp trai ngời ngời của anh. Ý cười trên khuôn mặt anh lan ra đến khóe mắt, khó trách làm sao mà nữ MC cũng phải thất thần nhìn.
"Chúc mừng, múa rất đẹp." Đưa cúp thủy tinh cho cô, tâm tình Lệ Tô Liêu tốt đến khó tin. Chung Tĩnh Trúc có chút lúng túng, không biết phải làm sao, cô tiếp lời theo bản năng: "Cùng vui, cùng vui." Âm thanh được phóng đại qua microphone, mọi người dưới đài vừa nghe thấy đều lớn tiếng cười to.
Chung Tĩnh Trúc quên luôn cả nói cảm ơn, chạy trối chết khỏi sâu khấu. Đàn anh Triệu và đàn anh Từ đều che miệng cười, vẫn là đàn anh Tiếu chu đáo nhất: "Tĩnh Trúc, được giải nên chúc mừng, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được đấy được đấy! Đi ăn ở đâu đây?" Đàn anh Triệu nói.
"Chọn nơi đắt tiền, xa hoa đi, trông thế này là Tiểu Tiếu muốn mời khách rồi." Đàn anh Từ không cam lòng là người sau.
Sắc mặt đàn anh Tiếu liền trở nên khó coi. Anh vốn muốn đưa Chung Tĩnh Trúc đi, hai người bọn họ cùng ăn một bữa ai ngờ kết quả lại thành tụ họp ăn uống thế này. May là Chung Tĩnh Trúc vừa nghe đến chữ ăn thì liền lập tức lấy lại sức sống.
Đoàn người thật sự không chịu nổi việc mấy lãnh đạo cứ dài dòng trình bày liền vụng trộm chuồn đi. Vừa đi vừa vui đùa cho đến cửa lớn, cả bọn thấy ngoài mấy bảo vệ trị an ra, ở đấy còn đứng một người.
Lê Tô Liêu đang đút tay vào túi quần, đứng dựa vào cột đèn. Áo khoác tây trang khoát lên khuỷu tay, ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường phủ lên người anh trông vô cùng ôn nhu.
Mấy người đang suy nghĩ có nên tiến lên chào hỏi hay không, dù sao thì bọn họ cũng trốn về sớm. Còn đang do dự thì người bên kia đã chú ý thấy bọn họ, anh còn nở một nụ cười chào hỏi. Nhìn tầm mắt của anh, Chung Tĩnh Trúc gần như cho rằng anh đang chào cô.
"Anh ba." Đàn anh Tiếu thành thành thật thật đi lên. Hai người cũng không quen biết sâu, Lệ Tô Liêu là người đứng đầu còn anh chỉ xem như ở trên phần giữa một chút, vậy nên tự nhiên trong lòng anh vẫn sinh ra ý sợ hãi.
"Về bây giờ sao?" Ánh mắt Lệ Tô Liêu đảo qua mọi người. Tất cả đều cảm thấy không được tốt lắm, về sớm không nói làm gì, quan trọng là đã bị bắt gặp.
"Vâng ạ, mọi người muốn chúc mừng tiểu sư muội nhận được giải thưởng." Đàn anh Tiếu đẩy Chung Tĩnh Trúc ra trước để đỡ đạn, giúp phân tán lực chú ý của Lệ Tô Liêu lên mình.
Chung Tĩnh Trúc cúi đầu, không muốn đối diện với anh. Thái độ đó rõ ràng muốn nói là đừng nói chúng ta quen nhau. Lệ Tô Liêu cười rộ lên: "Không phải em nói là sẽ mời anh ăn cơm sao?"
Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiền ngẩng đầu, khi nào vậy nhỉ? Sao cô lại không biết? "Chắc là thế rồi, anh ba trao giải cho em, mời một bữa cơm là đúng lý hợp tình." Đàn anh Tiếu dùng một ánh mắt cần có hiểu biết để trừng Chung Tĩnh Trúc một cái. Vì thế đám người trốn về sớm lại có thêm một vị quan cấp cao.
Cả đám vốn là lái xe cảnh sát tới đây, nhưng hiện giờ lại phải đi ăn cơm, nhất là lại đi đến một nơi xa hoa đắt tiền thì không thể đi bằng xe đó được... Lệ Tô Liêu đánh xe của mình tới, mấy người bàn bạc xem ai ở lại đi nhờ xe, thuận tiện chỉ đường cho anh, còn lại thì sẽ đi trước. Người nọ nhường người kia, không ai nguyện ý lên xe. Chung Tĩnh Trúc cười trộm, nhân duyên của Lệ Tô Liêu sao lại kém như vậy?
"Em gái, hay là tất cả mọi người cùng ngồi đi?" Đàn anh Triệu dường như đã hoàn toàn quên mất lần trước mình từng đắc tội với Lệ Tô Liêu.
"Cái gì mà tất cả mọi người cùng ngồi, cái xe kia chỉ có hai chỗ ngồi thôi." Chung Tĩnh Trúc nhăn mũi lắc đầu.
Mọi người rối rít quẳng sang một ánh mắt đầy nghi vấn, cô làm sao mà rõ ràng như thế. Chung Tĩnh Trúc biết mình lỡ lời... Xe thể thao màu đen kia chậm rãi chạy qua, quả nhiên là chỉ có hai chỗ ngồi.
"Sao anh chưa bao giờ nhìn thấy xe dạng như thế này nhỉ?" Đàn anh Từ đầu đánh giá khiến Chung Tĩnh Trúc càng thêm chột dạ. Lệ Tô Liêu đích xác là đã chở cô đi vài lần, lần nào anh cũng nói là thuận đường đi làm việc ở gần đấy thôi. Có điều cô lại không nghĩ cái nơi hẻo lánh như vậy mà Lệ Tô Liêu làm sao lại thường xuyên có việc cần đến được.
"Lên xe đi." Lệ Tô Liêu vẫy tay với cô. Chung Tĩnh Trúc lui ra phía sau từng bước, tỏ vẻ sẽ không đi. Có điều, lúc này cô lại cảm thấy bốn phía rất an tĩnh, vừa quay đầu lại, cô thấy các đàn anh đã sớm bỏ cô chạy xa rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...