"Bị bệnh?"
Vẻ mặt Mộ Tiểu Bao lập tức lo lắng, ngây thơ hỏi Lê Vãn Ca: "Em Hân Hân bị bệnh gì, là bị cảm, sốt sao, có uống thuốc hay không?"
"Không phải cảm hay sốt, mà là bệnh rất nghiêm trọng, nếu như không tìm thấy thuốc điều trị cho em ấy thì em ấy có thể sẽ chết."
Lê Vãn Ca giữ vai Mộ Tiểu Bao, nhìn vào đôi mắt của cậu bé, nói rất chân thành.
"Se chết?"
Cậu bé há to mồm, khẩn trương nắm chặt tay, gấp đến độ sắp khóc, vội vàng hỏi: "Phải uống thuốc gì thì em Hân Hân mới có thể khỏe lại, Tiểu Bao sẽ bảo daddy đi tìm thuốc cho em ấy, daddy rất lợi hại, không có thứ gì mà daddy không thể tìm được."
Có lẽ là máu mủ tình thâm, Tiểu Bao và Hân Hân cùng lớn lên trong bụng Lê Vãn Ca, nên cho dù thời gian ở chung không lâu nhưng vẫn sẽ lo lắng cho nhau.
"Không sai, ba con rất lợi lại, thuốc có thể cứu được Hân Hân cũng chỉ có ba con mới có thể cho được..."
Lê Vãn Ca dừng lại, tự hỏi nên tìm từ như thế nào mới có thể dùng từ ngữ kể câu chuyện cổ tích nói ra hiện thực tàn nhẫn này.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nói với Mộ Tiểu Bao: "Hiện tại Hân Hân rất nguy hiểm, cần có dược liệu rất đặc biệt để làm thuốc dẫn cho em ấy, nó được lấy ra từ trên người em bé khi còn nhỏ, chỉ cần có em bé, thì em Hân Hân sẽ khỏe lại, sẽ không phải chết nữa, Tiểu Bao...!Con hiểu ý cô chứ?"
Lê Vãn Ca nói biết rõ đề tài này quá nặng nề, cô không nên để Tiểu Bao biết.
Dù sao cậu bé chỉ mới năm tuổi, mà phải tiếp nhận những thông tin này thì quá mức làm khó cậu bé.
Nhưng Tiểu Bao lại không giống như những đứa trẻ bình thường khác, cậu bé rất thông minh, EQ cũng cao, quan trọng nhất chính là cậu bé là anh trai ruột của Hân Hân, cũng là người thân cận nhất của Hân Hân trên đời này, cậu bé có quyền biết những thứ này.
"Cần thuốc gì, mà phải lấy từ trên người em bé, cô Lê sẽ không thấy Tiểu Bao là đứa bé nên cố ý lừa gạt Tiểu Bao đó chứ?"
Sau khi Mộ Tiểu Bao trầm mặc một lát, sau đó lại tỏ vẻ nghi ngờ với Lê Vãn Ca.
Mặc dù cậu bé chỉ có năm tuổi, nhưng dựa vào trí thông minh của cậu bé, lại cao hơn rất nhiều người lớn.
"Cô Lê không thể giải thích rõ ràng được, nhưng cô Lê có thể cam đoan với con, mỗi câu mỗi lời cô nói đều vô cùng chân thật, không có ý lừa con, không tin thì con xem cái này đi..."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong liền lấy điện thoại ra, mở đoạn video Hân Hân đang nằm trên giường bệnh, đưa cho Mộ Tiểu Bao xem.
Cậu bé nhìn Hân Hân yếu ớt nằm trên giường bệnh, toàn thân đều cắm đầy dùng cụ chữa bệnh, nước mắt lập tức chảy xuống, đau lòng mà ôm điện thoại vào lòng, nói: "Em Hân Hân thật sự bị bệnh, chắc chắn em ấy rất khó chịu, con muốn ôm em ấy một cái!"
Lê Vãn Ca thấy thể cũng khóc không thành tiếng.
Cô vươn tay ra, ôm Tiểu Bao vào trong lòng, ôm thật chặt.
Ba người ôm nhau theo một cách đặc thù.
Thật hy vọng, có một ngày bọn họ có thể chân chính được ôm nhau.
Lê Vãn Ca tin ngày đó sẽ không quá xa...!
"Cô Lê, nếu thuốc cứu Hân Hân phải dùng em bé của cô và daddy làm thuốc dẫn, vậy thì cô sinh một em bé với daddy đi, Tiểu Bao sẽ không phải đối nữa."
Vành mắt của Mộ Tiểu Bao đỏ lên, nói với Lê Văn Ca.
Nhìn ra được, khi cậu bé ra quyết định này đã rối rắm, do dự rất lâu, cơ thể bé nhỏ đã căng chặt, có chút run sợ.
"Tiểu Bao, con thật hiểu chuyện, Hân Hân có người anh như con là hạnh phúc lớn nhất của em ấy."
Lê Vãn Ca cảm động đến rơi nước mắt.
Đứa bé mới năm tuổi, vậy mà lại có thể lương thiện đến mức độ này, cái này không phải là hạnh phúc lớn nhất của cô sao?
"Tiểu Bao hy vọng, em bé của cô và daddy là một em trai, Tiểu Bao nhỏ như vậy đã có em gái đáng yêu như Hân Hân, cũng sẽ có em trai đáng yêu giống vậy, chỉ là...!cô Lê có thể đồng ý với Tiểu Bao một chuyện hay không?"
"Chuyện gì?"
"Sau khi cô Lê sinh em bé với daddy, có thể đừng đuổi Tiểu Bao đi, có được hay không, Tiểu Bao sẽ rất nghe lời, cũng sẽ không nghịch ngợm nữa, Tiểu Bao sẽ làm một người anh tốt, sẽ chăm sóc em trai, cô và daddy đừng không thích Tiểu Bao có được hay không?"
Tiểu Bao đáng yêu, tội nghiệp nhìn Lê Vãn Ca, cẩn thận nói, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
"Đứa nhỏ ngốc này, sao con có thể ngốc như vậy chứ, mami mãi mãi không có chuyện không cần con, mãi mãi không có chuyện không thích con!"
Nước mắt Lê Vãn Ca rơi như mưa, lại ôm Tiểu Bao vào trong lòng, thật lâu sau vẫn không buông ra được.
Sau khi bình tĩnh lại, Lê Vãn Ca nói với Tiểu Bao: "Cục cưng, con có thể đồng ý với mami một chuyện được hay không?"
"Mami nói đi a."
Tiểu Bao ngửa đầu nhìn Lê Văn Ca, ánh mắt trong như nước.
"Chuyện liên quan tới tối nay là bí mật giữa mami và con, con có thể đồng ý với mami là sẽ không nói chuyện này cho ai, có được hay không?"
"Cũng không thể nói cho daddy sao?"
"Đúng vậy, daddy của con, bà của con, cô Cố...!cũng không thể nói."
"Không vấn đề gì, đây là bí mật của mami và Tiểu Bao, Tiểu Bao nhất định sẽ giữ kín bí mật này, Tiểu Bao có thể móc ngoéo với mami."
Sau khi cậu bé nói xong, kéo tay Lê Văn Ca, ngoéo tay với cô, xem như dùng cách của cậu bé để hứa hẹn với Lê Vãn Ca.
Hai người là mẹ con rượt nên rất nhanh đã giải trừ được khúc mắc.
Tiểu Bao lại giống như lúc trước, vây xung quanh Lê Vãn Ca, không ngừng mami dài, mami ngắn.
Lê Văn Ca thì hạnh phúc, tiếp tục làm đùi gà chiên, gà KFC cho Tiểu Bao.
Rất nhanh đã làm xong đùi gà chiên và gà KFC.
Mùi hương, màu sắc đều có phần hơn so với đầu bếp chuyên nghiệp.
Mộ Tiểu Bao ăn như sói đói, ăn ngấu nghiến đến mức miệng đều là nước tương, cực kỳ đáng yêu.
"Ha ha, ngon như vậy sao, con cũng cho mami mặt mũi quá rồi, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đấy!"
Lê Văn Ca vừa lau miệng cho cậu bé, vừa vuốt lưng cho cậu bé, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Những năm ở New York, cô thường xuống tưởng tượng, có một ngày, có thể làm cả một bàn đồ ăn ngon cho hai đứa bé ăn.
Tiểu Bao và Hân Hân đều thích đùi gà và chân gà cô nấu, nếu Hân Hân cũng ở đây lúc này, tất cả đều quả hoàn mỹ rồi...!
"Ăn ngon quá đi, Tiểu Bao muốn giữ lại một miếng cho daddy."
Cậu bé ăn mạnh mẽ, ăn đến tận hứng.
Cuối cùng, bưng một cái đùi gà và chân gà còn sót lại trong đĩa, vui vẻ chạy đến gõ cửa phòng ngủ.
"Ai, chắc ba con đã ngủ rồi, con đừng quấy rầy ba con..."
Lê Vãn Ca sợ Mộ đại tổng tài bị quấy rầy mà nổi điên, muốn ngăn cản Mộ Tiểu Bao.
Chỉ tiếc là không đợi Tiểu Bao gõ cửa, Mộ Thừa Huyền đã mở cửa đi ra.
"Hai người đang làm cái gì vậy, phá phách cái gì đó?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng hỏi.
Quả nhiên mặt núi băng lớn kia vẫn thối muốn chết, mà cũng đẹp muốn chết.
"Daddy, ăn chân gà không, mami làm đó."
Mộ Tiểu Bao giống như Mặt Trời nhỏ, cười tủm tỉm đưa đĩa trong tay đến trước mặt Mộ Thừa Huyền.
Xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...