Cái hiệp lâm chung di trọng thác
Anh hùng trúng phục gặp kiều oa
Kẻ lật tẩy thân phận của Đoàn Khắc Tà không phải ai khác mà chính là tên bị Đoàn Khắc Tà vặn gãy cổ tay, Hề Bỉnh Đạt. Hắn vốn không nhận ra Đoàn Khắc Tà, nhưng hắn với Tinh Tinh Nhi là bằng hữu nhiều năm, đối với chiêu số võ công của Tinh Tinh Nhi ít nhiều có chút quen thuộc. Đến lúc này hắn đã nhìn ra võ công của Đoàn Khắc Tà và Tinh Tinh Nhi tương đồng. Hắn cũng biết Tinh Tinh Nhi có một sư huynh và một sư đệ, tiểu khiếu hóa vặn gãy tay hắn so với Tinh Tinh Nhi tuổi còn nhỏ lắm, đương nhiên không phải là sư huynh Không Không Nhi, cho nên nhất định là sư đệ Đoàn Khắc Tà.
Hề Bỉnh Đạt tự biết mình vô lực báo thù, hắn nói ra danh tính của Đoàn Khắc Tà chính là kế mượn đao giết người, hắn hy vọng thiếu nữ kia sẽ ghi nhớ tên của cừu nhân, sau này có thể tìm Đoàn Khắc Tà tính sổ.
Thiếu nữ kia ngẩn người rồi đột nhiên quay đầu lại cười nói:
“Nguyên lai là Đoàn tiểu hiệp, quả nhiên danh bất hư truyền, ta bại trong tay người cũng thật là đáng”.
Nói xong ả liền huy động song đao, yểm trợ Vũ Văn Thùy vừa đánh vừa lui. Đội nữ binh và đồng đảng của Vũ Văn Thùy cũng đi theo mở đường máu chạy. Thạch Thanh Dương không muốn Cái bang tự tàn sát lẫn nhau liền giương pháp trượng lên ngăn cản đệ tử Cái bang truy kích.
Đoàn Khắc Tà lau sạch khuôn mặt đen đúa rồi bái kiến Vệ Việt. Vệ Việt ha hả cười nói:
“Quả nhiên không hổ là nhi tử của Đoàn đại hiệp, phụ thân ngươi có thể ngậm cười nơi chín suối rồi”.
Mấy người Thạch Thanh Dương, Từ trưởng lão cũng tiến lên cảm tạ ơn tương trợ của Đoàn Khắc Tà.
Từ trưởng lão nói:
“Đáng tiếc là Vũ Văn Thùy và Mã trưởng lão đã chạy, ta xem việc Tiêu bang chủ bị hại và hai người bọn chúng nhất định có quan hệ. Chỉ không biết là bọn chúng còn có âm mưu gì nữa?”
Vệ Việt nói:
“Bọn chúng tất nhiên là muốn đến Trường An làm loạn anh hùng đại hội của Tần Tương. Ta vốn không muốn tham gia, vì việc này, có lẽ ta cũng đành phải đi một chuyến”.
Thạch Thanh Dương liền mang việc y tại Trường An khám phá ra bí mật như thế nào nói ra. Nguyên lai là khi Triệu Cản Lư ám hại Vi hương chủ vào lúc đêm khuya, địa điểm lại ở trong nội đường Phân đà Trường An. Hắn vốn tưởng rằng việc này rất kín đáo, không sợ lộ ra ngoài nhưng không lường trước trong bang lại có một tên tiểu đệ tử kiêm làm tên trộm nhỏ. Hắn bị truy bắt rất gấp gáp, biết khó thể ở lại Trường An nên đêm khuya tới gặp Vi hương chủ, ý đồ cầu Hương chủ ra tay giúp đỡ, sẵn sàng nộp lại tang vật nhờ Hương chủ đem trả lại cho chủ, thay hắn làm trung gian hòa giải. May mắn sao hắn lại đến đúng lúc chứng kiến được sự tình này. Hắn nấp trong đống ngói vỡ dưới cửa sổ, sợ đến không dám thở, sự việc sau này cũng không dám nói ra. Cho đến tận khi Thạch Thanh Dương tới điều tra, tên trộm nhỏ này biết được Thạch Thanh Dương có thể bảo vệ cho hắn, hắn mới dám đến tiết lộ với y.
Thạch Thanh Dương nói:
“Vi hương chủ bị hại và việc sư huynh ta bị hại, nhìn qua tưởng là hai sự tình, nhưng tra cứu ra trong đó có quan hệ với nhau rất lớn”.
Từ trưởng lão nói:
“Không sai, Vi hương chủ là người trung thành với Bang chủ, nếu không giết y trước, Vũ Văn Thùy muốn đặt chuyện cũng không thể suôn sẻ được”.
Hương chủ Nội tam đường Nhạc Sơn hỏi:
“Ngươi hoài nghi Tiêu bang chủ vốn là chưa đến Trường An?”
Thạch Thanh Dương chợt nói:
“Ta càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, không chừng sư huynh ta vẫn đang còn trên nhân gian!”
Thạch Thanh Dương tiếp tục:
“Tần Tương một mực nói chưa gặp sư huynh, với thân phận và cách làm người của hắn, ta tin hắn quyết không nói dối. Ta tại Trường An điều tra các đệ tử ở Trường An cũng không ai nhìn thấy Bang chủ”.
Từ trưởng lão xen vào:
“Đúng vậy, việc này ta sớm đã hoài nghi. Vũ Văn Thùy mang việc Bang chủ bị hại nói rõ ràng rành mạch như vẽ thế nhưng lại không có người làm chứng. Nói Bang chủ đến Trường An chỉ mang theo một người là Triệu Cản Lư, hôm nay đã chứng thực Triệu Cản Lư chính là hung thủ sát hại Vi hương chủ, lời nói của hắn đương nhiên không đáng tin. Theo ta thấy, đến tám chín phần là Vũ Văn Thùy và Triệu Cản Lư thông đồng với nhau. Bọn họ giết Vi hương chủ để không người đối chứng những dối trá của Vũ Văn Thùy. Ai ngờ lưới trời tuy thưa mà khó lọt”.
Thạch Thanh Dương tiếp lời nói:
“Nếu theo suy đoán của ta thì việc sư huynh ta bị hại là giả, người thực ra chưa đến Trường An. Vũ Văn Thùy dẫu có gan to bằng trời, muốn lên làm Bang chủ, cũng vị tất dám giết sư phụ mình”.
Từ trưởng lão gật gù nói:
“Mong được như vậy. Chỉ là theo như sự việc hôm nay thì Vũ Văn Thùy chắc chắn có người chống lưng, nếu không phải có người làm chỗ dựa cho hắn, hắn sao dám càn rỡ như thế”.
Thạch Thanh Dương hỏi:
“Thiếu nữ kia là ai? Xem ra ả và Vũ Văn Thùy có quan hệ không vừa, các người có ai biết không?”
Các trưởng lão Cái bang, các vị Hương chủ nhìn nhau, không ai biết lai lịch của thiếu nữ kia ra sao.
Vệ Việt nói:
“Yêu nữ này thật rất độc ác, lão khiếu hóa ta thế nào cũng phải điều tra ra lai lịch của ả. Nhưng trước mắt không cần phải lý đến ả, chúng ta còn có sự tình khẩn yếu hơn”.
Từ trưởng lão cũng nói:
“Không sai, chức vị Bang chủ này, đương nhiên không thể để cho Vũ Văn Thùy giữ được. Vệ sư thúc, việc chọn Bang chủ, xin thỉnh lão nhân gia tác chủ, lập tức tuyên bố việc phế lập”.
Vệ Việt nói:
“Thanh Dương, ngươi là người được mọi người trông đợi, chức Bang chủ sẽ do ngươi tiếp nhận, không thể từ chối được”.
Thạch Thanh Dương đáp:
“Tiêu sư huynh sống chết còn chưa biết, tiểu điệt sao có thể tiếp nhận chức Bang chủ được?”
Vệ Việt nói:
“Nước không thể một ngày không vua, bang không thể một ngày không chủ. Chúng ta có bao nhiêu chuyện phải làm, sao có thể không có người cầm đầu. Nếu như ngươi vì chuyện sư huynh hạ lạc còn chưa rõ, tiếp nhận chức Bang chủ khiến lòng bất an, vậy ngươi hãy tạm thời thay thế Bang chủ”.
Vệ Việt được xưng là “Phong Cái” nhưng những lời này của lão nói ra lại rất hợp tình hợp lý. Thạch Thanh Dương không thể không đáp ứng. Lập tức Vệ Việt triệu tập đệ tử Cái bang tuyên bố việc này. Những kẻ phản đối Thạch Thanh Dương đều đã theo Vũ Văn Thùy bỏ đi, các đệ tử còn lại đều là những người bội phục Thạch Thanh Dương, không dị nghị chút nào, tất cả đều nhất trí tán đồng.
Đại sự của Cái bang đã định xong, Vệ Việt lại quay qua Đoàn Khắc Tà nói:
“Đoàn tiểu hiệp, lão khiếu hóa còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Lão tiền bối nói quá lời. Có điều gì sai phái xin cứ phân phó”.
Vệ Việt nói:
“Cái bang sinh ra kẻ phản đồ Vũ Văn Thùy đến mức này thật là xấu hổ. Hắn cùng kẻ gian cấu kết, sắp đến Trường An đả loạn anh hùng đại hội của Tần Tương, bọn chúng dụng tâm thế nào trước mắt còn chưa biết, nhưng tóm lại không phải việc tốt, không thể không đề phòng. Lão khiếu hóa chưa thể đi ngay được, ngươi khinh công trác tuyệt, có thể thay lão khiếu hóa đến Trường An cáo tố với Tần Tương được không?”
Đoàn Khắc Tà nghĩ rồi nói:
“Vãn bối tuân mệnh. Nhưng vãn bối cũng có một việc muốn nhờ cậy”.
Vệ Việt nói:
“Tiểu hiệp xin cứ nói”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Lão tiền bối chắc đã biết việc Kim Kê lĩnh bị quan quân vây hãm, Thiết Ma Lặc đại ca của vãn bối và Mưu Thế Kiệt suất lĩnh những người còn lại lui về giữ ở Hà Tây, đang chiêu tập lại bộ hạ cũ, tăng cường chỉnh đốn. Vãn bối phụng mệnh đại ca Ma Lăc đi tìm một người. Hiện tại người đó đã tìm được, nhưng y không chịu đi cùng vãn bối. Vãn bối đang nghĩ một mình quay về phục mệnh với Ma Lặc đại ca”.
Vệ Việt không biết người đó chính là hôn thê của chàng liền hỏi:
“Là người nào vậy, sự việc khẩn yếu không?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Người này cũng không phải nhân vật trong giới lục lâm, là một tiểu đệ, là một vị bằng hữu quen biết”.
Vệ Việt nói:
“A, ta hiểu rồi, các ngươi hiện tại đang chiêu nạp anh hào, muốn mời hắn nhập bọn”.
Vệ Việt căn bản không biết người mà chàng nói là nam hay nữ nên mới nhầm như thế. Đoàn Khắc Tà trong lòng đau đớn, chàng cười khổ:
“Tâm ý người này vãn bối cũng đã biết rõ, hắn không cùng đường với chúng ta. Nhưng cũng không phải là việc quan trọng khẩn yếu...”
Vệ Việt nhiều tuổi sống lâu, liền ngắt lời nói:
“Đúng vậy, Thiết đại ca ngươi giao du rộng rãi, hắn muốn chiêu nạp anh hào, hào kiệt bốn phương nhất định nghe tin mà đến, thiếu một người như vậy cũng không quan hệ khẩn yếu gì”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Lão tiền bối nói không sai. Thế nhưng Mac Lặc đại ca thấy lâu mà vẫn bối chưa trở về phục mệnh, trong lòng tất sẽ lo lắng, bởi vậy vãn bối mới thỉnh lão tiền bối giao phó cho một đệ tử quý bang đến báo với Ma Lặc đại ca, cho huynh ấy biết vãn bối đã đi Trường An. Còn có một việc, Kim Kê lĩnh mặc dù bị vũ lâm quân của Tần Tương công hãm nhưng Tần Tương và Ma Lặc đại ca tư giao luôn rất tốt, sự tình này cũng nên báo cho huynh ấy biết”.
Vệ Việt cười nói:
“Thiết Ma Lặc lãnh tụ quần hùng, Mưu Thế Kiệt cũng là Lục lâm Minh chủ tân nhiệm, ngươi không nói ta cũng phải báo tin cho họ. Được rồi, chúng ta sẽ chia nhau hành động. Ngươi khinh công trác tuyệt, kỳ hạn anh hùng đại hội tại Trường An cũng đã đến gần, hay là trước tiên ngươi đến Trường An”.
Hai người đã bàn thỏa, vì vậy Đoàn Khắc Tà một mình lên đường.
Đoàn Khắc Tà phóng khai cước bộ, một ngày đi được hơn ba trăm dặm, ngày thứ hai đã đến địa phận Ngụy Châu (huyện Hà Bắc ngày nay). Chàng chợt thấy một đoàn nam nữ già trẻ, quần áo lam lũ đang túm tụm đi đến, trông bộ dạng tựa như dân tị nạn. Một lúc sau, quả nhiên không sai, lão trượng dẫn đầu nói:
“Tiểu ca, ngươi còn không biết hay sao, Sử Triêu Nghĩa nếm mùi thất bại, bại binh đang đóng ở Hướng Bác cũng tán loạn chạy về, những nơi bại binh đi qua đều cướp bóc hết sạch, sao ngươi còn muốn đi về phía trước? Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, khí lực lại mạnh như vậy, bất luận gặp phải quan quân hay bại binh đều sẽ bị bắt gia nhập”.
Theo lời lão trượng này nói, Sử Triêu Nghĩa ở đây chính là nhi tử của Sử Tư Minh. Nguyên lai Sử Tư Minh vốn là một đại tướng dưới tay An Lộc Sơn. An Lộc Sơn bị con trai mình là An Khánh Tự giết chết, bộ hạ phân tán, bị danh tướng của Đường triều là Quách Tử Nghi dẹp sạch. Sử Tư Minh tạm thời đầu hàng triều đình nhưng không lâu sau hắn lại làm phản, khi thế lực tối thịnh, hắn đã từng đại phá liên quân của chín Tiết độ sứ, tiến đến vây hãm Lạc Dương.
Sử Tư Minh giết An Khánh Tự, tự lập làm Hoàng đế Đại Yên, nhưng không lâu sau Sử Tư Minh lại bị con trai mình là Sử Triêu Nghĩa giết chết. Đường triều lại mệnh cho Lý Quang Phạt thay thế Quách Tử Nghi làm tướng thừa cơ hồi binh phản công. Bảo Khánh năm thứ nhất (năm bảy trăm sáu mươi hai sau công nguyên) thu lại được Lạc Dương, toàn bộ thừa thắng truy kích. Sử Triêu Nghĩa suất lĩnh tàn quân, muốn đi đường vòng đến Bác Dã đầu hàng Hề tộc. Đám nạn dân này chính là vì sợ bại binh của Sử Triêu Nghĩa qua cướp bóc cho nên mới đành rời nhà chạy nạn.
Bản thân Đoàn Khắc Tà cũng là cô nhi phải gánh chịu họa chiến tranh sâu sắc, nghĩ đến năm đó phụ thân bỏ mình tử trận, mẫu thân phá vòng vây bị thương nặng, rốt cục cũng không thể tri trì được, chiến loạn đến nay vẫn còn chưa bình ổn chàng không khỏi thương xót.
Lão trượng kia nói:
“Tiểu ca, ngươi nhanh quay lại đi, mười nhà phía trước thì chín nhà bỏ không rồi”.
Đoàn Khắc Tà chậm rãi:
“Đa tạ lão trượng chỉ điểm, nhưng tiểu tử có việc trên mình, nếu có phải đụng với tặc binh, cũng chỉ đành tuân theo thiên mệnh”.
Lão trượng khuyên chàng không nghe, thở dài trong lòng.
Chàng đi được một đoạn, chỉ thấy phía trước người ngựa lố nhố, quả nhiên là đụng phải quân giặc. Trong hàng có mười mấy chiếc xe, đội ngũ chỉnh tề, trông không giống bộ dạng của quân thua trận bỏ chạy. Đoàn Khắc Tà đang lúc lưỡng lự suy nghĩ có cần phải đi đường vòng để tránh đội tặc quân này không thì chợt nghe thấy một tiếng rống to như sấm, một lão nhân thân mình cao lớn phóng vọt đến. Trong nháy mắt lão nhân đã đột nhập vào giữa đội ngũ quân giặc quát to:
“Muốn sống hãy biến mau, để tù xa lại!”
Đoàn Khắc Tà giật mình kinh ngạc: “Lão nhân này là ai, sao dám một mình lao vào bầy sói! Nghe tiếng quát của lão cũng đủ biết nội công rất mạnh, không thua kém Phong Cái Vệ Việt, nhưng đáng tiếc là đã bị nội thương”.
Lão nhân kia tay giữ một cây thiết quải trượng, hét lên một tiếng đã đánh bay đại đao của một tên quan quân lên không, đầu trượng đập xuống, viên quan quân kia giơ lang nha bổng lên còn chưa kịp đỡ chiêu đã bị một trượng đập chết. Từ trong quân giặc phát ra một tiếng hô, bốn phía tản ra. Trong đám giặc có hai người chạy ra, không phục sức quan quân đồng thời kêu lên:
“Hoàng Phủ Tung, mệnh ngươi chỉ còn trong giây lát, còn dám đến cướp tù xa? Tốt lắm, ngươi đã muốn đi đầu thai, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Lão trượng kia quát:
“Tây Nhạc Thần Long ta lại sợ hai con chạch nhà ngươi ư, xem quải đây!”
Thiết quải huy động, gió cuốn ầm ầm. Thật ra hai hán tử kia võ công cũng không kém nhưng cũng không đỡ nổi mười chiêu, liền bị đánh bại. Thế nhưng lão trượng kia cũng không đuổi theo bọn chúng, lão đánh tan đám giặc, liền đến phá tù xa. Mấy tù xa này bên ngoài được bọc thiết, kín mít không thông. Tặc binh giữ tù xa sớm đã bỏ chạy tứ tán, biết tìm chìa khóa ở đâu bây giờ. Lão trượng cũng bực không chịu nổi.
“Bình”
Lão một trượng đập xuống nắp một chiếc tù xa, làm thủng một lỗ lớn, sau một lát xem xét nói:
“Không đúng”.
Lão lại đến làm lại một lần nữa, đập vỡ chiếc tù xa thứ hai.
Đoàn Khắc Tà trong lòng hốt hoảng, thầm nghĩ:
“Nguyên lai là Tây Nhạc Thần Long Hoàng Phủ Tung lão tiền bối nổi danh cùng với Phong Cái Vệ Việt, hèn gì sau khi bị thương vẫn còn lợi hại như vậy! Thế nhưng với võ công tuyệt thế của lão nhân gia, ai lại làm người bị thương được? Lão vì sao lại bỏ mặc tính mệnh đến cướp tù xa?”
Sở dĩ Đoàn Khắc Tà tuy chưa từng gặp qua Hoàng Phủ Tung nhưng lại biết rõ lão là người thế nào cũng do Hoàng Phủ Tung chẳng những có giao tình với phụ thân Đoàn Khắc Tà mà đối với người nuôi dưỡng Đoàn Khắc Tà khôn lớn là Hạ Lăng Sương (thê tử của Nam Tế Vân) cũng lại là người từng có ân. Đoàn Khắc Tà nghĩ thầm: “Vị lão tiền bối này mặc dù đủ sức ứng phó với quân giặc, nhưng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được”.
Lúc này Hoàng Phủ Tung đã đánh vỡ bảy chiếc tù xa, vẫn chưa phát hiện ra người mà lão muốn tìm.
Chợt nghe có tiếng vó ngựa phi đến như vũ bão, kỵ mã đi đầu là một độc nhãn lão nhân thân hình khôi vĩ, tướng mạo hung ác. Đoàn Khắc Tà nhận ra người này chính là Thất Bộ Truy Hồn Dương Mục Lao!
Dương Mục Lao cười lớn nói:
“Hoàng Phủ Tung tánh mạng ngươi đã khó bảo toàn mà còn muốn giết người sao? Ta đến lấy mạng ngươi đây!”
Đang lúc cười lớn, hắn từ lưng ngựa nhảy lên không trung, lộn một vòng rồi chém nhanh xuống một chiêu “Trảm Long thủ”.
Hoàng Phủ Tung cất đầu trượng lên, sử ra chiêu “Cử Hỏa Liên Thiêu” đâm vào đan điền Dương Mục Lao. Dương Mục Lao một chưởng chém xuống, chỉ nghe thấy một tiếng chát, thiết quải của Hoàng Phủ Tung đã bị một chưởng của hắn đẩy ra.
Nếu luận về công lực, Hoàng Phủ Tung quyết không thua kém Dương Mục Lao, chỉ vì lão bị thương trước, sau lại đập vỡ bảy chiếc tù xa, tiêu hao không ít khí lực cộng thêm mệt mỏi đã lâu nên đương nhiên giúp Dương Mục Lao chiếm thượng phong.
Dương Mục Lao được thể không chịu buông tha, thân hình vừa chạm đất đã phóng ra một cước. Hoàng Phủ Tung hoành trượng đập vào bắp đùi hắn. Dương Mục Lao được mệnh danh là Thất Bộ Truy Hồn, cước bộ dĩ nhiên phải nhanh nhẹn vô cùng, phi cước đá ra cũng chỉ là một hư chiêu để dẫn dụ thiết quải của Hoàng Phủ Tung đánh quá sang một bên. Hắn xoay tròn một chân, chuyển bộ vị bị thiết quải đánh xuống sang nơi khác, rồi đột nhiên duỗi mình giương tay chụp lấy, mượn lực kích đến của Hoàng Phủ Tung tăng thêm cho kình đạo mình phát ra, vừa đẩy thiết trượng ra, vừa tức tốc chụp lấy đầu trượng, hét lớn một tiếng:
“Buông tay!”
Kình lực của Hoàng Phủ Tung đã bị hắn tá khai mất hơn phân nửa, thiết trượng giữ không được chặt, mắt thấy sắp rời khỏi tay. Chợt nghe thấy một tiếng quát:
“Buông tay!”
Một nhân ảnh lướt tới nhanh như chim ưng, tiếng đến người đến, hàn quang chớp động, mũi kiếm lấp loáng rung động đã trỏ đến “Lý Uyên huyệt” trên mu bàn tay Dương Mục Lao.
Khi Đoàn Khắc Tà đến, Dương Mục Lao lập tức nhận ra ngay. Một mắt của hắn chính là do Đoàn Khắc Tà đánh mù, lúc này giữa đường gặp nhau, cũng không khỏi trong lòng rúng động. Hắn không cố đoạt thiết trượng nữa, vội vàng dời chưởng hóa giải kiếm chiêu của Đoàn Khắc Tà. Công phu cầm nã thủ của Dương Mục Lao vốn thuộc hàng nhất đẳng nhưng Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, lại thêm chàng đang sử dụng bảo kiếm, vận kiếm như gió, tới tấp phóng ra liên hoàn tam kiếm. Dương Mục Lao nào dám sáp đến gần, ngược lại bị bức thối lui về sau ba bước.
Hoàng Phủ Tung không biết Đoàn Khắc Tà, thấy chàng trẻ tuổi lại có thể cùng Dương Mục Lao đấu thành bình thủ thì rất lấy làm kinh ngạc. Lão vốn muốn trợ giúp Đoàn Khắc Tà, nhưng lại phát hiện ra khí lực của mình đang dần dần tiêu thất, liền chuyển đổi ý niệm trong đầu, ngẫm nghĩ: “Cứu người quan trọng hơn!” Lập tức lão cắn chặt răng, vận hết khí lực, lại đập vỡ hai chiếc tù xa nữa, nhưng vẫn như trước, không tìm thấy người mà lão cần tìm.
Trong thoáng chốc đó, kỵ binh đuổi theo đã đến, hai viên quan quân nhảy xuống ngựa, một tên dùng “Thủy Ma tiên”, còn một tên dùng “Tam Tiết côn”. Đoàn Khắc Tà phi thân nhảy ra tránh được Thủy Ma tiên, liền lướt tới chặt Tam Tiết côn. Hoàng Phủ Tung hét lớn:
“Cẩn thận!”
Bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà sắc bén vô cùng, “rắc.. rắc” một tiếng, đã chặt gãy Tam Tiết côn một đoạn. Chợt thấy ngân quang bắn nhanh tới, nguyên lai là Tam Tiết côn này rỗng ruột, bên trong có tàng trữ ám khí kịch độc là hủ cốt đinh.
Ba cây hủ cốt đinh phóng ra bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Đoàn Khắc Tà, khoảng cách lại gần đến như vậy, vốn là không thể không trúng. May mà trong sát na trước khi ám khí phóng ra có Hoàng Phủ Tung hét lên đề tỉnh nên Đoàn Khắc Tà đã sử dụng tuyệt kỹ phi phàm, khinh công trác tuyệt tránh được.
Chỉ nghe thấy “bách” một tiếng, thân hình Đoàn Khắc Tà bốc lên khỏi mặt đất, bảo kiếm vung lên đánh bay một cây hủ cốt đinh đang phóng đến trước mặt, ngoài ra hai cây hủ cốt đinh khác phóng qua sát dưới bàn chân chàng, không gây thương tổn chút nào.
Thoát được ám khí nhưng vẫn còn cường địch Dương Mục Lao ở bên rình rập. Động tác của đôi bên đều nhanh đến cực điểm, Đoàn Khắc Tà vừa mới tránh khỏi ám khí tập kích, phách không chưởng của Dương Mục Lao cũng đã phóng đến. Đoàn Khắc Tà thân đang lơ lửng trên không, một chưởng này quyết không thể tránh được.
Hoàng Phủ Tung hét lớn một tiếng, thiết quải ném ra, song chưởng cùng phóng đến. Tên quan quân sử đụng Thủy Ma tiên đang lao đầu lên liền bị thiết quải đập trúng, tức thời não bắn tung tóe, bỏ mạng chết ngay.
Hoàng Phủ Tung ném thiết quải, phát chưởng liền một mạch, song chưởng này đẩy ra chính là vận hết công lực bình sanh tích tụ, cùng va chạm với phách không chưởng lực của Dương Mục Lao. Sức lực ngang nhau, liền phát ra một tiếng như sấm rền, Dương Mục Lao loạng choạng bị đẩy lui về phía sau mấy bước, Hoàng Phủ Tung vẫn còn đứng vững.
Đoàn Khắc Tà hạ mình xuống, đưa mắt nhìn qua, thấy Hoàng Phủ Tung mặt như giấy vàng, hai con ngươi trợn ngược thì không khỏi thất kinh. Chàng vốn định truy kích Dương Mục Lao nhưng lúc này việc bảo vệ Hoàng Phủ Tung là trên hết. Chỉ nghe Hoàng Phủ Tung “ọe” một tiếng, lão phun ra một vòi máu tươi. Nguyên lai lão đã vận hết công lực cả đời, cùng liều mạng một chưởng đấu với Dương Mục Lao. Dương Mục Lao tất nhiên bị lão đẩy lùi nhưng bản thân lão vốn bị thương lại càng bị nặng hơn, khí lực đều tiêu hao hết.
Tên quan quân sử dụng Tam Tiết côn thấy có cơ hội, tay liền rung lên phóng ra hai cây hủ cốt đinh hướng Hoàng Phủ Tung bắn tới. Lúc này Đoàn Khắc Tà sớm đã có phòng bị, làm sao có thể để hắn đắc ý, thân hình chàng chớp động đã chắn trước mặt Hoàng Phủ Tung, rồi vung kiếm đánh rớt hai cây đinh. Ngay lúc đó, Dương Mục Lao cũng đã tiến lên. Đoàn Khắc Tà một tay ôm Hoàng Phủ Tung, một tay vung kiếm, chẳng những không lùi không tránh, lại nhằm hướng Dương Mục Lao phóng tới.
Dương Mục Lao lấy làm kinh ngạc, nghĩ thầm: “Tiểu tử này hồ đồ rồi, sao lại dám liều mạng như vậy?”
Nên biết, Đoàn Khắc Tà đang ôm một người, như vậy nếu cương cường đánh với Dương Mục Lao, đương nhiên là sẽ thiệt hại, nói không chừng hai người đều mất mạng. Bất quá Dương Mục Lao cũng đã thụ thương, thấy đã cầm chắc phần thắng trong tay nên không dám cùng chàng cương ngạnh giao đấu. Hắn hơi nghiêng thân, đang nghĩ định dùng bộ pháp “Thất Bộ Truy Hồn” lướt vòng qua bên cạnh Đoàn Khắc Tà, rồi bổ một chưởng lên người Hoàng Phủ Tung. Thế nhưng Đoàn Khắc Tà đột nhiên giữa chừng đổi hướng, thân mình bắn ra như tên, chàng hét lớn một tiếng:
“Ngã!”
Kiếm quang trỗi dậy, bảo kiếm đã xuyên suốt thân trên của viên quan quân dụng Tam Tiết côn
Dương Mục Lao như chim phải ná, hắn vừa mới cùng Hoàng Phủ Tung ngạnh đấu một chưởng, chân khí cũng đã hao tổn không ít, nay lại thấy Đoàn Khắc Tà tay ôm một người, mà vẫn lao đi nhanh như ngựa thì không khỏi giật mình: “Có đuổi được hắn, cũng vị tất đã là đối thủ của hắn” nên đành bỏ qua.
Đoàn Khắc Tà phóng đi một hơi lên ngọn núi phía đối diện mới để Hoàng Phủ Tung xuống. Chỉ thấy lão hơi thở thoi thóp, sắc mặt đầy khí đen. Đoàn Khắc Tà vô cùng kinh hãi, chàng vội vàng đặt tay lên lưng lão truyền vào một cỗ nội lực.
Hoàng Phủ Tung mở hai mắt hỏi:
“Ngươi là ai?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Vãn bối là Đoàn Khắc Tà”.
Hoàng Phủ Tung lại hỏi:
“Đoàn Khuê Chương là gì của ngươi?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Chính là gia phụ”.
Hoàng Phủ Tung đột nhiên ha ha cười nói:
“Thực là đời sau hơn đời trước, lão khiếu hóa cuối đời còn nhìn thấy nhi tử của cố nhân thực sự là một việc đại hỉ!”
Thanh âm của lão dần nhỏ lại:
“Hiền điệt, lão khiếu hóa không xong rồi, ngươi đừng hao tổn tinh thần nữa”.
Đoàn Khắc Tà lý nào chịu theo, chàng nói:
“Lão tiền bối, người điều hòa nội tức, vãn bối “Thôi huyết quá cung” cho người. Trên người vãn bối còn có linh dược trị thương làm tan máu bầm”.
Hoàng Phủ Tung nói:
“Ta trúng một cây hủ cốt đinh, lại bị lão ma đầu đánh hai chưởng, cho dù có tục mệnh tiên đan, đối với ta cũng vô dụng. Ta có một sự tình khẩn yếu cần nhanh chóng nói với ngươi. Hiền điệt, ngươi nguyện ý giúp đỡ lão chứ?”
Đoàn Khắc Tà mặc dù không am hiểu y học, nhưng cũng đã phát hiện tay chân Hoàng Phủ Tung đang dần dần cứng lại, xem ra sở dĩ lão còn có thể nói chuyện được, bất quá là dựa vào sức mạnh tinh thần mà thôi. Biết lão nói thật, chàng chỉ đành nén đau thương nói:
“Lão tiền bối xin cứ phân phó, dù dầu sôi lửa bỏng, tiểu điệt cũng không từ”.
Hoàng Phủ Tung nói:
“Ta là sư thúc của Bang chủ Cái bang Tiêu Cố, ngươi có biết Tiêu Cố không?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Vãn bối vừa mới từ hội trường của quý bang ở Phách Huyền đến đây, đã nghe qua tin tức Tiêu bang chủ gặp bất hạnh”.
Hoàng Phủ Tung nói:
“Không, Tiêu Cố vẫn chưa chết. Hắn bị thủ hạ của Sử Triêu Nghĩa bắt đi”.
Đoàn Khắc Tà lấy làm kinh ngạc, thầm nghĩ Sử Triêu Nghĩa là Hoàng đế Ngụy Yên, hắn với Tiêu Cố thì có quan hệ gì. Hoàng Phủ Tung nói tiếp:
“Ta cũng không biết Sử Triêu Nghĩa vì sao lại bắt hắn, hôm qua ta mới thám thính được hắn bị gài bẫy. Không kịp nói tường tận rồi. Ngươi chỉ cần giúp ta mang tin tức này đến một nơi, ta sẽ vô cùng cảm kích”.
Nói đến đây, thanh âm của lão đã cực kỳ yếu ớt, Đoàn Khắc Tà thủ chưởng dán vào lưng lão, tiếp tục tống chân khí xuyên qua đại huyệt sau bối tâm trợ giúp lão.
Hoàng Phủ Tung nói:
“Sử Triêu Nghĩa binh bại bỏ chạy, muốn đầu nhập tù trưởng Hề tộc Cáp Hợp Hãn, tù phạm trọng yếu tất nhiên cũng phải áp giải đến chỗ Cáp Hợp Hãn cho nên việc cứu Tiêu Cố không thể chậm trễ được. Nếu đã đưa đến chỗ của Cáp Hợp Hãn thì sẽ không dễ dàng cứu hắn được. Cách đây về phía đông năm mươi dặm, có một ngọn núi, trên núi có một diêu động [1]. Phía trước diêu động có năm cây tùng lớn, đó là một Phân đà của Cái bang. Ngươi đến diêu động đó, cầu kiến Đà chủ Phân đà Hoắc Đại Dã, nói cho hắn biết tin tức này, bảo hắn phải nhanh chóng đến Bác Vọng trước Sử Triêu Nghĩa chặn cướp các tù xa. Ta đã hẹn với hai vị bằng hữu đến tương trợ, muộn nhất thì giờ ngọ ngày mai sẽ đến, ngươi kêu Hoắc đà chủ phái người đến tòa lương đình (chòi nghỉ mát) dưới chân núi nghênh đón bọn họ. Bọn họ không biết Hoắc đà chủ, ngươi hãy mang theo một tín vật của ta...”
Lão tháo thiết chỉ hoàn trên ngón giữa trao cho Đoàn Khắc Tà rồi nói:
“Ngươi mang chỉ hoàn này giao cho Hoắc đà chủ, ngày mai sẽ do Hoắc đà chủ phái người mang chỉ hoàn này đi làm tín vật đến tiếp hai vị bằng hữu của ta. Ngươi nghe đã rõ chưa?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Tiền bối an tâm, vãn bối đã nhớ kỹ rồi”.
Hoàng Phủ Tung cười buồn nói:
“Mười tám năm trước, ta từng mang một thiết chỉ hoàn trao cho cha ngươi, nhờ y một việc. Mười tám năm sau, thật không ngờ ta lại phải mang một thiết chỉ hoàn khác giao cho ngươi, lại là nhờ ngươi giúp đỡ. Ta và phụ tử ngươi coi như hữu duyên!”
Tiếng cười còn chưa dứt, thì hai chân lão đã duỗi ra, đoạn khí.
Đoàn Khắc Tà vô cùng bi thương, không ngờ vị giang hồ dị cái này, thế ngoại cao nhân vậy mà lại táng thân nơi hoang sơn bất minh bất bạch. Chàng mang thi thể Hoàng Phủ Tung chôn cất qua loa, dựng một tảng đá làm dấu, rồi cấp tốc rời đi.
Năm mươi dặm lộ trình, Đoàn Khắc Tà đi chưa tới một canh giờ đã đến nơi. Ngọn núi này cũng không cao lắm, lúc lên núi Đoàn Khắc Tà đã cẩn thận để ý, không lâu sau quả nhiên phát hiện năm cây tùng lớn nhưng lại không nhìn thấy diêu động nào cả.
Đoàn Khắc Tà thoáng trù trừ, “Chẳng lẽ ta đã tìm sai chỗ sao?” Chàng thử búng lên chỉ hoàn một cái rồi vang giọng gọi:
“Vãn bối Đoàn Khắc Tà phụng mệnh Cái bang tiền bối Hoàng Phủ Tung xin cầu kiến Hoắc đà chủ!”
Mặt đất ở khoảng giữa mấy tàng cây cổ tùng đột nhiên toác ra, trong nháy mắt hiện ra một cửa động, có người bên trong hỏi:
“Có tín vật làm bằng không?”
Nguyên lai diêu động này được đào dưới mặt đất, phía trên phủ lớp đất mềm che khuất, bên ngoài chỉ lộ ra cỏ lá, người ngoài nếu không phải cố tình dò xét thì làm sao có thể nhìn ra.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Có thiết chỉ hoàn của Hoàng Phủ lão tiền bối làm bằng”.
Người bên trong động nói vọng ra:
“Ném vào đây cho ta kiểm tra”.
Đoàn Khắc Tà y lời ném thiết chỉ hoàn vào, qua một hồi lâu, người kia nói:
“Ta chính là Hoắc Đại Dã, xin mời vào!”
Theo lý mà nói, Đoàn Khắc Tà vừa mới khổ công giúp Cái bang truyền tin tức, Hoắc Đại Dã phải nên tự mình bước ra nghênh tiếp mới đúng, thế nhưng hắn lại trốn bên trong diêu động không hề lộ diện. Đoàn Khắc Tà mặc dù không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng có chút không vui. Bất quá chàng nhận trọng thác của Hoàng Phủ Tung nên không muốn so đo tính toán.
Trong diêu động âm u đen tối, Đoàn Khắc Tà từ ngoài sáng đi vào, mắt còn chưa kịp thích nghi, chỉ mơ hồ phát hiện bên trong động có vài bóng người. Đoàn Khắc Tà trong lòng khẽ động: “Tại sao khách nhân tới mà bọn họ cũng không đốt đèn?”
Lúc này chàng đã vào hẳn trong diêu động, đi được vài bước, trong lòng khẽ động, lập tức đứng lại, đột nhiên nghe tiếng ám khí xé gió, cùng lúc một luồng dị hương bay đến.
May mà Đoàn Khắc Tà đã có cảnh giác, ngay trong sát na đó, chàng rút kiếm xuất chiêu “Dạ Chiến Bát Phương”. Ám khí hai bên tập kích gồm hai mũi thiết tật lê, hai cây thấu cốt đinh, ba ngọn chủy thủ, toàn bộ đều bị chàng đánh rớt.
Bảo kiếm phát ra ánh quang mang, đồng thời làm hiện lên ba bóng người đã tập kích chàng. Người ở giữa, diện mạo như khỉ, đích thị nhị sư huynh Tinh Tinh Nhi của chàng!
Tinh Tinh Nhi cười lạnh nói:
“Tiểu quỷ, ngươi lừa ta đến khổ, hôm nay ta cũng lừa được ngươi một trận, xem kiếm!”
Tinh Tinh Nhi ra tay nhanh như chớp, trong chớp mắt đã tấn công Đoàn Khắc Tà bảy kiếm. Đoàn Khắc Tà sử dụng tuyệt đỉnh khinh công “Di Bộ Hoán Hình”, cũng phải vất vả mới tránh né được, chàng nói:
“Nhị sư huynh, ngươi đối nghịch với Cái bang chỉ tự chuốc lấy họa mà thôi. Ta mặc dù gạt cho ngươi bỏ đi, kỳ thật cũng là có hảo ý, ngươi ngược lại còn đảo điên trách móc ta!”
Tinh Tinh Nhi mắng:
“Còn cãi nữa, xú tiểu tử ngươi miệng còn hôi sữa mà dám giáo huấn ta à? Trước đây ngươi được sư mẫu yêu quí, ta đã chịu đựng ngươi đủ lắm rồi, hôm nay rơi vào tay ta, ta không cho ngươi nếm mùi đau khổ không được!”
Trong lúc hắn giận dữ mắng chửi, tay vẫn không chậm lại, hết kiếm này đến kiếm khác trỏ vào các huyệt đạo yếu hại trên người Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà cũng không khỏi động nộ: “Hắn đã phản bội sư môn, hôm nay lại còn muốn giết chết ta, ta sao có thể tiếp tục vị tình đồng môn được nữa?” Chàng kêu lên:
“Nhị sư huynh vẫn không biết lỗi, xin thứ cho tiểu đệ làm càn!”
Trường kiếm của chàng khoa tròn xuất ra một chiêu “Trường Hà Lạc Nhật”, kiếm quang phóng ra tứ phía. “Đương” một tiếng, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đã bị chàng đánh bật ra, cả hai sử dụng đều là bảo kiếm nên không bị tổn hại gì. Thế nhưng hổ khẩu của Tinh Tinh Nhi cũng ê ẩm.
Khinh công của Đoàn Khắc Tà không kém Tinh Tinh Nhi, nội công lại được Phù Tang đảo chủ Mưu Thương Lãng chỉ điểm nên càng trội hơn. Lúc này Đoàn Khắc Tà không nhường nhịn nữa, chàng triển khai “Thiên Long kiếm pháp” gia truyền. “Thiên Long kiếm pháp” cương mãnh vô cùng, phối hợp với nội công thâm hậu của chàng, uy lực càng khó có thể chống đỡ. Tinh Tinh Nhi vừa giật mình, vừa kinh hãi, lại vừa đố kỵ ngầm nổi lên sát cơ.
Trong diêu động có ba người, Đoàn Khắc Tà đang bức bách Tinh Tinh Nhi lùi lại thì một cây quải trượng mãnh liệt tấn công tới, người này không phải ai xa lạ mà chính là kẻ soán ngôi Cái bang Bang chủ - Vũ Văn Thùy.
Vũ Văn Thùy quát:
“Ta là Bang chủ Cái bang, Tinh Tinh tiền bối trợ giúp Cái bang ta, ngươi mới là kẻ điên đảo trắng đen, thị phi lẫn lộn. Hừ, chuyện của Cái bang ta, cũng không cho phép ngươi quản!”
Đoàn Khắc Tà nhận ra Vũ Văn Thùy, lúc này mới chợt hiểu ra. Trong lòng chàng nghĩ “nhất định là Vũ Văn Thùy đã dự liệu Hoàng Phủ Tung muốn đến đây điều tra nên trước tiên chiếm cứ Phân đà này nhưng tại sao hắn làm như thế, chẳng lẽ là hắn thật sự muốn khi sư diệt tổ đầu phục bọn phản tặc Sử Triêu Nghĩa hay sao?”
Chàng nghĩ đến đây thì không khỏi bừng bừng nổi giận. Vũ Văn Thùy đương nhiên không phải đối thủ của Đoàn Khắc Tà, chỉ với một kiếm Đoàn Khắc Tà đã chặt gãy một đoạn quải trượng của hắn, may còn có Tinh Tinh Nhi cấp tốc tấn công trở lại, đỡ giúp hắn kiếm thứ hai của Đoàn Khắc Tà nên hắn mới không nếm mùi đau khổ.
Đoàn Khắc Tà quát:
“Không sai, ta không thể quản chuyện Cái bang nhưng Hoàng Phủ Tung lão tiền bối thì có thể quản được! Lão tiền bối bị người hại chết, người nhờ ta đến báo tin sư phụ ngươi bị bắt giam trong quân giặc, ngươi có biết hay không? Nếu ngươi còn có một chút lương tâm, ngươi nên nghĩ cách cứu sư phụ ngươi. Ngươi lại xem người đến báo tin như cừu địch, ngươi có âm mưu gì?”
Đoàn Khắc Tà dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc nói, Vũ Văn Thùy trong lòng cũng tự thấy xấu hổ, hắn ngây người ra, rồi lại ngay lập tức ha hả cười nói:
“Việc này ta đều đã biết, sư phụ ta không cần ngươi bận tâm. Mưu đại sự không câu nệ tiểu tiết, tiểu tử nhà ngươi thì hiểu được cái gì chứ? Tóm lại, ta là Bang chủ Cái bang, chuyện của Cái bang ta không cho phép ngươi nhúng tay vào!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đánh tới một quải trượng. Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng:
“Tên Vũ Văn Thùy này mặc dù đáng hận, nhưng rốt cục hắn là đệ tử Cái bang, theo lý nên do Cái bang trừng trị”.
Nghĩ vậy nên chàng không muốn thương tổn tánh mạng hắn, mũi kiếm rung lên, sử ra một chiêu “Ngọc Nữ Xuyên Châm”, chuyển sang nhu kình, đâm tới “Khúc Trì huyệt” của hắn, ý đồ là bắt giữ hắn, vì Cái bang mà lưu lại mạng sống cho hắn, để chư vị trưởng lão thẩm vấn.
Nào ngờ Vũ Văn Thùy vô cùng giảo hoạt, hắn đã biết qua lợi hại của Đoàn Khắc Tà, lần này sao còn dám lỗ mãng tấn công. Hắn một quải trỏ đông đánh tây, hư hư thực thực, nhưng cũng chừa lại đường lui. Đoàn Khắc Tà đâm tới một kiếm, hắn thấy không đỡ được chiêu này nên sớm đã tránh qua một bên.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi cũng đã chỉ đến. Lúc này Đoàn Khắc Tà đang chuyển sang dùng nhu kình, không thể đánh bạt được đoản kiếm của hắn. Tinh Tinh Nhi một chiêu đâm tới bảy huyệt đạo nhưng chỉ nghe thấy tiếng “đinh đương” liên tiếp vang lên thành một chuỗi không dứt. Ngay trong khoảnh khắc đó bảo kiếm của đôi bên đã liên tiếp va chạm với nhau bảy lượt nhưng đều không bị thương tổn.
“Hàng Long quải pháp” của Vũ Văn Thùy là truyền gia chí bảo của Cái bang, chỉ vì Đoàn Khắc Tà võ công quá cao cường cho nên hắn so ra mới thấy kém cỏi chứ thực ra hắn cũng thuộc hang cao thủ. Hắn triển khai phương pháp du thân giao đấu, Đoàn Khắc Tà mặc dù vẫn chiếm thượng phong nhưng nhất thời muốn thủ thắng trong vòng ba khắc cũng không thể.
Hai bên càng đấu càng ác liệt. Đoàn Khắc Tà chợt thấy đầu váng mắt hoa, vốn chàng vừa mới vào trong diêu động đã ngửi thấy có một mùi hương nhàn nhạt. Lúc ấy cũng cảm thấy có gì không ổn nhưng lại ngay lập tức phải kịch chiến cộng thêm tự thị nội công thâm hậu nên cũng không để tâm. Nào ngờ, đây lại là mê hương do Tinh Tinh Nhi từ đỉnh núi Hi Mã Lạp Nhĩ hái “A tu la hoa” (tên tiếng Hán là Ma Quỷ Hoa) rồi dùng bí pháp chế thành, so với mê hương của Không Không Nhi thì hiệu lực mạnh hơn nhiều. Sau một lúc lâu, Đoàn Khắc Tà đã dần dần nhiễm độc, kiếm chiêu phát ra mỗi lần đều là lực bất tòng tâm.
Đoàn Khắc Tà thầm than không ổn, chàng liền ngưng hô hấp, thình lình trường kiếm cuốn tròn, dùng như đại đao nhằm đỉnh đầu Tinh Tinh Nhi chém xuống một chiêu “Khóa Hải Tiết Long”. Chiêu này là tuyệt chiêu sát thủ trong kiếm pháp gia truyền của chàng, kiêm cả cái uyển chuyển của trường kiếm lẫn cương mãnh của đại đao. Tinh Tinh Nhi thấy lợi hại, không dám tiếp chiêu, hắn cấp tốc tránh ra. Vũ Văn Thùy lùi lại hơi chậm, quải trượng lại bị chàng chém gãy một đoạn, “đương” một tiếng vang lên, quải trượng rời tay từng đoạn bay ra.
Đoàn Khắc Tà liền chuyển thân bỏ đi, chợt nghe thấy một âm thanh chói tai, lạnh lùng nói:
“Còn có ta đây!”
Nguyên lai bên trong diêu động vốn có ba người, ngoài Tinh Tinh Nhi, Vũ Văn Thùy còn có một phiên tăng vận hồng y, lúc này hắn đang ngăn ở cửa động. Từ nãy đến giờ hắn vẫn tụ thủ bàng quan, chưa từng ra tay, chính là vì đợi đến lúc này, khi Đoàn Khắc Tà đã sức cùng lực kiệt mới ra tay để nắm chắc phần thắng.
Hồng y phiên tăng này sử một đôi đồng bạt, Đoàn Khắc Tà bổ tới một kiếm, hắn song bạt cùng hợp lại. Kim thiết giao nhau, nhất thời tiếng vang chấn động khắp sơn cốc. Đoàn Khắc Tà giật mình kinh hãi, nghĩ thầm: “Phiên tăng này rất mạnh, công lực quả nhiên không thua kém ta!” Kỳ thật nội công của phiên tăng này tuy cao, nhưng so với Tinh Tinh Nhi vẫn còn kém một bậc, sở dĩ Đoàn Khắc Tà cảm thấy hắn là cường địch cũng bởi vì công lực của chàng đã giảm sút.
Động khẩu bị hồng y phiên tăng ngăn cản, Đoàn Khắc Tà xông lên ba lần, đều bị song bạt của hắn đẩy lùi lại, chợt chàng nghe thấy sau lưng có tiếng kim loại xé gió, Tinh Tinh Nhi đã tập kích đến!
Đoàn Khắc Tà trở tay chém ngược lại một kiếm, kiếm này chàng đã vận dụng khí lực toàn thân, song kiếm tương giao, tia lửa bắn tung tóe. Ngược lại Tinh Tinh Nhi còn tiến lên hai bước, đoản kiếm đâm thẳng vào trước mặt chàng. Đoàn Khắc Tà dùng thức “Phong Ách Liễu Nhứ” (gió lay bông liễu), khó nhọc lắm mới tránh khỏi. Đến lúc này ngay cả Vũ Văn Thùy cũng có thể nhận thấy chàng đã như nỏ cứng hết đà, không còn sức làm gì được cho nên hắn lại đánh bạo tấn công.
Đoàn Khắc Tà bế hô hấp, rốt cuộc cũng không thể chịu được lâu, lại đành phải hít vào một hơi. Một hơi mới hít vào, nhất thời tựa như uống hơn đấu rượu, đầu óc liền hỗn loạn mê man, chỉ muốn được ngủ. Đoàn Khắc Tà thầm kêu “không ổn”, cố gắng phấn chấn tinh thần, ra sức đỡ lấy một kiếm của Tinh Tinh Nhi.
Tinh Tinh Nhi cười lạnh nói:
“Tốt rồi, xem ngươi giáo huấn ta hay là ta giáo huấn ngươi?”
Hắn phóng liên tiếp ba kiếm, kiếm thứ nhất chém bay mũ của Đoàn Khắc Tà, kiếm thứ hai chém đứt đai lưng, kiếm thứ ba đâm thủng vạt áo chàng. Hắn thỏa thuê hí lộng nhưng không làm chàng bị thương. Đoàn Khắc Tà cắn lấy chót lưỡi, ngay trong khi Tinh Tinh Nhi đang cười lớn, đột nhiên chàng chém đến một kiếm đánh bạt đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi, mũi kiếm hoa lên rạch một vết thương trên cánh tay Tinh Tinh Nhi, chàng khều một cước làm cho Vũ Văn Thùy bị lộn nhào. Nguyên lai chàng cắn chót lưỡi làm cho mình đột nhiên cảm thấy đau đớn, thần trí cũng tỉnh táo lại rất nhiều, đồng thời do đau đớn kích thích, khí lực cũng đột ngột tăng, cơ hồ vượt qua công lực vốn có.
Tinh Tinh Nhi thất kinh, đột nhiên chuyển đoản kiếm từ tay phải sang tay trái, sử dụng công phu cương nhu tương hỗ, trong kiếm chứa chưởng, trong chiêu chứa chiêu, trong thức chứa thức tấn công Đoàn Khắc Tà. Loại công phu này là do hắn theo học Chuyển Luân Pháp Vương, không phải công phu bổn môn mà Đoàn Khắc Tà quen thuộc. Đoàn Khắc Tà khí lực do đau đớn kích thích đã biến mất, lại chợt gặp phải những chiêu số cổ quái mà mình không quen biết, trong lúc đầu óc choáng váng nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Chàng chỉ đành tránh né kiếm chiêu của Tinh Tinh Nhi, nhưng lại không tránh thoát một chưởng và một chỉ của hắn, liền bị Tinh Tinh Nhi một chưởng đánh ngã, lại bị hắn điểm trúng Ma huyệt.
Tinh Tinh Nhi hừ một tiếng, mắng:
“Xem ngươi còn sính cường nữa không?”
Hắn vung kiếm những muốn chặt gãy xương tỳ bà để phế bỏ võ công của chàng. Vũ Văn Thùy cũng đã đứng dậy, Đoàn Khắc Tà phá hủy đại sự của hắn, hắn đối với chàng càng hận thấu xương. Hắn liền giơ nửa đoạn quải trượng lên, muốn đập nát xương chân Đoàn Khắc Tà.
Chợt nghe “đương đương” hai tiếng, hồng y phiên tăng kia vũ động song bạt chặn đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi và thiết quải của Vũ Văn Thùy, trầm giọng nói:
“Công chúa có nói, không ai được làm hắn tổn thương!”
Đoàn Khắc Tà bị Tinh Tinh Nhi dùng thủ pháp nặng điểm huyệt, không thể tiếp tục vận dụng khí công, lại hít vào một lượng lớn mê hương, đã mơ mơ màng màng, chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ “Công chúa”. Trong lòng chàng thoáng rúng động, đang thầm tự nghĩ: “Công chúa nào ở đây?” Phiên tăng kia nhấc chàng dậy, chàng há miệng lại hít vào một lượng mê hương nữa, tức thời hôn mê bất tỉnh.
Đúng là:
Đáng tiếc anh hùng sa cạm bãy
Nơi đâu còn kiếm bóng hồng nhan.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Diêu động: tức nhà hầm, khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây bắc người ta hay đào hang trên vách núi đá để ở, gọi là diêu động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...