Long Đồ Án

Nghe nói Thiên mẫu lại ra ăn thịt người, mọi người không thể làm gì khác hơn là đem việc ăn cơm gác lại, tra án trước đã.

Triển Chiêu bụng đói mà phải mang người ra khỏi thành, tình huống như vậy cũng thường xảy ra ở Khai Phong, chẳng qua là ở Khai Phong khi đi tra án nếu như hắn chưa có ăn cơm thì có thể mua một cái bánh bao ở ven đường vừa đi vừa gặm, dân chúng khai phong cơ bản đều thích hắn, hơn nữa một số a di thẩm nương còn nói hắn thật vất vả a, vừa ăn cơm còn phải vừa tra án.

Bất quá nay tình huống không giống như vậy, dù sao hắn cũng là khâm sai đi tuần a, tất cả mọi người tại chỗ này cũng không có quen biết, ở nơi này hắn không chỉ là Triển Chiêu, còn là quan sai từ Khai Phong phủ tới, vừa ăn vừa tra án, bị người ta nói quan sai từ Khai phong phủ tới làm việc công mà còn ăn ăn uống uống, như vậy cũng thật không tốt. Triển Chiêu mặc dù bình thường cũng không thèm tính toán, nhưng nếu không cần thiết thì vẫn phải giữ danh phận của mình, vì vậy cũng không còn cách nào khác là nhịn ……… một lát nữa sẽ ăn một bữa thật ngon a !

Bất quá đến bên ngoài thành, phát hiện thi thể trong rừng, Triển hộ vệ cả bụng cũng không còn đói nữa, ngược lại còn có chút buồn nôn ……… cảnh tượng này thật có chút không muốn ăn.

Triển Chiêu xông xáo giang hồ cũng đã nhiều năm, ở khai phong phá án cũng không phải là ít, người chết đã thấy rất nhiều, nhưng là thi thể bị gặm đến cốt nhục mơ hồ như vậy cũng chưa có thấy qua. Cỗ thi thể trong rừng lúc này, không có đầu, trên thi thể bốn phía cũng đều là máu, xem ra là đã chết được một thời gian rồi. Y phục quấn quanh thân thi thể cũng rách nát đến không chịu nổi, da thịt còn xót lại cũng giống như bị dao cắt qua, máu thịt mơ hồ, nhìn kĩ thì khắp người đều là dấu răng, ngay cả bạch cốt cũng đã lộ ra cả bên ngoài.

Triển Chiêu nhìn thấy trực tiếp cau mày ———– có thâm thù đại hận đến thế nào mà lại bị chết thảm như vậy ? Chẳng lẽ là bị cả bầy sói ăn sao ?

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thì cũng cau mày, lắc đầu một cái rồi xoay người ra khỏi rừng, lòng nghĩ mình hình như có chỗ nào không ổn phả không, tự nhiên chạy đến chỗ này rước khổ cực vào thân.

Công Tôn đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Triệu Phổ, hai tay đặt trên đầu Triệu Phổ , đưa cổ ra tò mò nhìn, cảm khái, “Ai nha, thế nào lại thành như vậy nha.”

Triệu Phổ ngưởng mặt lên nhìn bé, “Con không sợ sao?”

Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt chớp a chớp, “Không phải chỉ là người chết thôi sao, lại cũng không phải là quỷ quỷ a.”

Triệu Phổ khóe miệng rút rút ————xem ra là chỉ sợ ma quỷ chứ không có sợ người chết.

Bạch Ngọc Đường đến bên ngoài rừng cây đứng, bị mấy dấu chân bên cạnh hấp dẫn chú ý, nghiêng người dựa vào một bên thân cây, cúi đầu nhìn dấu chân người trên tuyết mà ngẩn người.

Bàng Thái Sư ở bên ngoài đám người, cùng Bao Chửng đứng chờ Công Tôn khám nghiệm tử thi.

“Uy, lão Bao.” Bàng Cát khẽ đụng cánh tay Bao Chửng một cái, “Khai phong phủ các ngươi rốt cục đã cho Bạch Ngọc Đường uống loại canh gì vậy ?”

“Sao ?” Bao chửng không hỏi mà nhìn hắn. “Cái gì ?”

“Ta luôn cảm thấy buồn bực a, ngươi nhìn một chút Bạch Ngọc Đường .” Bàng cát vừa vuốt râu vừa than thở, “Ngươi nhìn xem một chút dáng vẻ hắn dựa vào cây xem.”

Bao chửng cảm thấy Bàng cát có phải bị chập mạch chỗ nào hay không, bất quá vẫn là theo tầm mắt hắn mà nhìn sang ………. chỉ thấy ở đầu rừng, bên cạnh một gốc cây tùng, Bạch Ngọc Đường tùy ý ôm tay dựa vào, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, tựa hồ đang ngẩn người.

Bao chửng không nhìn ra manh mối gì, hỏi Bàng cát, “thế thì có vấn đề gì ?”

“Vấn đề lớn a !” Bàng cát vừa xoa xoa cái bụng mập đầy mỡ vừa than thở, “Ngươi xem hắn cái loại quý khí này a, giơ tay nhấc chân từ trên xuống dưới đều là cực phẩm quý công tử, cực phẩm thượng phẩm, thượng phẩm của thượng phẩm a!”

Bao chửng nghe xong khóe miệng rút rút, “Ngươi không phải chỉ có một nhi nữ thôi, còn đã lập gia đình trở thành hoàng phi rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa ?”

“Biến.” Bàng cát đẩy hắn một cái, một ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường nói với Bao chửng, “Ngươi nhìn lại hắn xem !”

Bao chửng vừa liếc nhìn một cái, Bạch Ngọc Đường một thân trắng tinh, trời lạnh sao, y phục của hắn khoác lên đều là y phục lông chồn trắng ……… để ý đến chuyện y phục của hắn tất nhiên đều là Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi hai người này chuẩn bị, mỗi món hắn khoác lên đều là thượng hạng. Bất quá cũng không lạ, Hãm không đảo rất giàu có, bản thân gia thế Bạch Ngọc Đường cũng là danh gia vọng tộc, rất có tiền a.

“ Ngươi nói xem ! Ngươi lại nhìn một chút đám nha dịch phủ Khai phong kia của ngươi xem .” Bàng cát bĩu môi.

Mí mắt Bao chửng nhảy một cái, “Người của phủ Khai phong ta thì thế nào ?”

“Ai…….” Bàng Thái Sư vẻ mặt đau lòng ôm đầu mà lắc, bên khinh bỉ nói, “Phủ Khai phong của ngươi so với Bạch Ngọc Đường hay Bạch Ngọc Đường so với phủ Khai phong của ngươi ……. hoàn toàn thuộc hai cảnh giới khác khác nhau, ngươi có hiểu không hả ?”

“Không hiểu.” Bao chửng liếc mắt nhìn Bàng cát.

“Chính là ………..một năm bổng lộc của nha dịch phủ Khai phong ngươi còn không đủ cho vị thiếu gia này mua một món trang phục, ngươi không có minh bạch a ?”

Bao chửng cho Bàng cát một nụ cười mỉa mai, “ có thịt ăn thì thế nào ? ngươi hai ngày trước không phải cũng đã ăn rượu thịt của phủ Khai Phong ta đó sao ?”

“Ta không có cười người của phủ Khai Phong ngươi nghèo.” Bàng cát vỗ bả vai của Bao chửng tỏ vẻ an ủi, “Ta chẳng qua là không hiểu, nơi đây núi cao đường lại xa, hắn không thèm đến Giang Nam sông nước vui đùa, cũng không màng đến phái Thiên sơn minh chủ võ lâm, lại theo các ngươi đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này, ngươi xem hắn đến nhìn thi thể còn thấy buồn nôn nữa, đi tra án cùng phủ Khai Phong ngươi lại còn phải tự mình chi bạc, hắn có mưu đồ gì a ?”

Bao Đại nhân nghe Bàng cát lải nhải xong, gãi gãi đầu, “Cái này sao ……”

“Còn nữa a,” Bàng cát ôm cánh tay tựa hồ thật là bất mãn, ‘Cũng chưa có từng thấy hắn ở nơi khác, thế mà lại đang ở phủ Khai phong của ngươi, lại còn mang cả Thiên Tôn tới nữa,…… đó là Thiên Tôn a, Thiên Tôn đó biết không !”


Bao chửng liếc mắt nhìn trời, “Ta nói mập mạp ngươi có biết hay không, Khai phong phủ ta có bảo bối !”

Bàng cát sững sờ, “Có cái bảo bối gì ?”

Bao chửng còn đắc ý cười một tiếng, “Khai phong phủ ta không chỉ có bảo bối, còn có cả miêu, ngươi có sao ? Có sao hả ?”

Nói xong, Bao đại nhân ngửa mặt lên trời mà cười một tiếng, đi vào trong rừng.

Bàng cát ở phía sau tức đến giậm chân ——– Hắc tử chết tiệt, có miêu mà vênh mặt cái gì a, ai mà trong phủ lại chẳng có miêu !

Lúc này, Công Tôn đã bắt đầu nghiệm thi xong, đứng dậy nói với mọi người, “Ân… là chết tối hôm qua, chết đã khoảng năm hay sáu canh giờ rồi. Người này bị chết rất thảm, giống như là bị cắn, không biết rõ là do người hay dã thú cắn bởi vì thời gian đã quá lâu, dấu chân xung quanh cũng đã bị bão tuyết che phủ cho nên không có cách nào phân biệt được rõ là người hay động vật .”

Tất cả mọi người đều cau mày ———- tà môn !

Triển Chiêu nhìn bốn phía một chút, thấy Bạch Ngọc Đường không có ở đây, liền đứng lên tìm ………

“Uy ‘ tìm được Bạch Ngọc Đường ở sau một thân cây, Triển Chiêu tiến đến phách bả vai hắn, “Nhìn cái gì mà nhập thần đến vậy ?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn một chút, một ngón tay chỉ chỗ hắn vẫn nhìn chăm chăm nãy giờ trên mặt đất, ‘Có dấu chân.”

Triển Chiêu tiến tới nhìn một chút , chỉ thấy bên thân cây, có hai dấu chân hết sức rõ ràng.

“Hai cái sao ?” Triển Chiêu cảm thấy kì quái.

“Phía sau còn có nữa, nơi này vừa khéo có lá cây che đậy cho nên không có bị bão tuyết che phủ, chỉ là bên này cũng có lá cây che nhưng lại không có dấu chân.’

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đường tắt, “Có cảm giác……..”

“Là do có người đứng ở bên sau cây, hơn nữa còn đứng đây một lúc, sau đó liền rời đi.” Triển Chiêu nhìn kĩ dấu chân, “sáng sớm tuyết đã ngừng, nhưng dấu chân rời đi lại bị tuyết đắp lên, cho nên nói rõ người đó là buổi tối đến đây, đêm đã dời đi. Hơn nửa đêm, đến nơi hoang sơn dã lĩnh đứng dưới cây làm gì ?”

“Có lẽ hắn đã thấy được quá trình Thiên mẫu ăn thịt người .”Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa chỉ chỉ phía sau…….. phía sau cái cây kia chính là chỗ thi thể nằm, hơn nữa cây tương đối lớn, rất thích hợp ẩn nấp.”

Triển Chiêu cau mày, “Nơi này cách quân doanh chúng ta đóng hôm qua khá xa, khó trách hôm qua không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng là hơn nửa đêm, người nào sẽ đi qua đây …… ngươi đoán hôm qua Tần Lê Thanh có đến sau đó lại đi ngay, liệu hắn có phát hiện gì không ?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, không quá xác định được, “bất qua hắn tựa hồ cũng không có lý do gì núp ở phía sau cây nhìn lén đi, hắn lại không nhìn thấy, sáng nay cũng không thấy hắn nhắc tới .”

“đừng nói sáng nay nữa.” Triển Chiêu giống như là nghĩ tới cái gì, có chút không hiểu, “ rõ ràng là Trần mực bị cắn, Công Tôn cũng nói là hắn bị cắn, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác không có thừa nhận, nhất quyết nói là bị cành cây đâm thương a, tại sao lại phải dấu giếm ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái,, đúng là rất khả nghi.

Công Tôn cho người mang thi thể về nha môn, hắn cũng muốn cùng kiểm tra cả thi thể tiều phu kia luôn.

Triệu Phổ mang Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn trở về, thuận tiện mang theo Tiểu Tứ Tử đang đói đi ăn cơm.

Triển Chiêu theo lệ thường mang người kiểm tra đầu mối chung quanh, lúc này hắn vẫn không thể đi, bão tuyết có thể làm mất đi không ít đầu mối, phải nhanh chóng điều tra một chút.

Mấy nha dịch ở lại cùng Triển Chiêu, phân công các hướng lật tuyết tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được một chút đầu mối bị bỏ sót.

Công việc này cần phải tương đối tỉ mỉ và kiên nhẫn, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày,, hắn vốn muốn đi giúp một tay, nhưng là Triển Chiêu đem hắn đẩy qua một bên, bảo hắn mau tìm một chỗ nào đứng tránh bị ướt hết.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ , bèn đi theo phía sau hắn, “Hay là ngươi đi ăn cơm trước đi, không phải ngươi đang đói bụng sao ?”

Triển Chiêu xua tay, “Một hồi tuyết sẽ xóa hết manh mối thì phiền toái, nhìn……..”

Sau một chữ “nhìn” còn chưa nói hết, Triển Chiêu liền dừng bước, ngồi xổm xuống cẩn thận vén ra một tầng tuyết, nhặt lên một đồ vật,

Bạch Ngọc Đường cũng làm theo hắn ngồi xổm xuống, nhìn đồ vật trong tay hắn.

“Nhìn quen mắt không ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy trong tay hắn chính là một mặt gương nhỏ, có chút giống vật tùy thân của khuê nữ, mặt gương đồng, xung quanh được khắc bằng gỗ đào, điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, tay cầm bên dưới bằng gỗ đào, mặt gương phía sau có khắc mấy chữ —— yêu ma hiện hình.


“Đây là kính chiếu yêu sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu lấy ra thẻ bài gỗ đào lúc trước nhặt được, cùng với kiêm gỗ trước Long Miểu Miểu nhặt được,cùng với kính chiếu yêu này đặt gần nhau, hỏi Bạch Ngọc Đường “ Trông giống như là một bộ không ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, đúng là …… vô luận là màu sắc bên kiểu dáng, chất liệu gỗ đào cùng những hoa văn mĩ nghệ bên trên đều tựa như là một bộ vậy.

“Đây là có ý gì ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi, “Là do Thiên mẫu đó lưu lại, hay là người tới bắt yêu lưu lại, bất quá nhìn không giống như là trùng hợp ….”

“ Triển đại nhân . ”

Lúc này, chỉ thấy Trương long vội vã chạy đến, đối với Triển Chiêu mà ngoắc, “Chúng ta phát hiện vài thứ .”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng dậy, đi theo Trương long đến phía bên kia rừng cây.

“Chúng ta phát hiện một ít vết máu ở dưới tuyết, đi theo vệt máu liền tìm được cái này .” Đi đến sau một mảnh bụi rậm, bên trong còn có không ít đất bị tuyết bao phủ. Đất này có màu vàng, màu sắc tương đối rõ, hơn nữa so với xung quanh khô ráo hơn, trên mặt đất thấy rõ một dấu chân máu.

Mà điều thú vị nhất là, dấu chân này cũng không có giống dấu chân người, cũng không phải dấu vó ngựa, mà là một dấu vết rõ ràng so với chân người còn muốn to hơn, dấu chân có hình hoa mai.

“Dấu móng chân sao ?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Giống như là của mãnh hổ .” mấy người nha dịch lớn tuổi ở Khai phong nói, “vết chân lang hay cẩu đều không lớn như vậy, chân báo cũng không lớn, dấu chân gấu không có hình dạng như vậy, cái này nhìn rất giống dấu chân của một con mãnh hổ.”

Triển Chiêu đứng lên, cau mày, “Núi ở Tuyết châu phủ này có cọp sao ?”

Triệu hổ liền hỏi một nha dịch Tuyết châu phủ đi theo bọn họ, nha dịch cũng mờ mịt lắc đầu, “Không có a, trong rừng cây này đến thỏ còn hiếm lấy đâu ra cọp .”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm dấu chân hổ thật lâu, bảo Triệu hổ dựa vào đó sao lại ấn kí, mang về cho Vương thiên đức tìm thợ săn hỏi một chút, nếu quả thật có hổ, không có lý nào không có ai bắt gặp.

“Nếu quả thật có hổ thì nó cũng không thể có ở chỗ này.”Bạch Ngọc Đường đưa mặt nhìn một chút rừng cây, kết luận, “Nơi này cũng không phải rừng sâu núi thẳm, đi xuyên qua rừng cây này còn có đường lớn, cọp ở nơi này vừa không thể kiếm ăn lại càng không thể tìm được chỗ ở, không hợp lý chút nào.”

“Liệu có phải là do có người nuôi không ?” Triển Chiêu hỏi .

“Nuôi hổ ….. cũng không phải là không có.” Bạch Ngọc Đường hình như nghĩ đến chuyện gì, khẽ cau mày.

“Thế nào ?” Triển Chiêu rất nhạy bén nhận ra được sự biến hóa nét mặt của Bạch Ngọc Đường, cười hỏi, “Nghĩ đến người quen nào có nuôi hổ a ?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, mở miệng, “Tần Lê Thanh ….”

“Hắn có nuôi hổ a ?” Triển Chiêu kinh ngạc, tâm nói Tần Lê Thanh kia trông rất văn nhã a, cũng chưa từng nghe đến hắn có nuôi hổ.

Bạch Ngọc Đường khoát tay áo một cái, “Không phải vậy, ta biết hắn thật ra là vì mua rượu cao hổ.”

“Rượu cao hổ ?”

“Hãm không đảo có không ít người kiếm sống trên sông nước, hàng năm đều ở trên thuyền hoặc dưới nước, rất nhiều người bị bệnh phong thấp. Thủy phu trên thuyền mỗi lần ra khơi đều mang theo chút rượu cao hổ, là thứ trị liệu phong thấp và thương phong tốt nhất. Ban đầu mua rượu cao hổ đều là thông qua một người quen, sau đó người ấy bế quan không làm nữa, trước khi rời đi liền giới thiệu cho chúng ta, nói bạch quỷ sơn trang có rượu cốt hổ tốt nhất, số lượng cũng nhiều, chuyện xảy ra cũng đã nhiều năm rồi, ban đầu hắn giới thiệu Tần Lê Thanh cho Nhị ca, mọi việc mua bán đều do nhị ca làm. Có lần nhị ca vừa đúng dịp không có ở nhà, cho nên ta đi thay, từ đó liền biết hắn.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu một chút, “Ta nghe nói, có tin đồn bạch quỷ sơn trang trước đây đều là mua cốt hổ của thợ săn về làm cao, nhưng là mấy lần bị thợ săn dùng cốt giả để lừa, tổn thất rất nghiêm trọng. Cho nên bọn họ nuôi hổ bên trong sơn trang.”

“Thì ra như vậy a …..” Triển Chiêu sờ cằm suy nghĩ, “vậy nếu như là bạch quỷ sơn trang có nuôi hổ, nếu như không may trông chừng không cẩn thận, mãnh thú có thể chạy ra ngoài cắn người….”

“Ngươi là cảm thấy bạch quỷ sơn trang là trốn tránh trách nhiệm, cho nên mới bịa ra chuyện thiên mẫu ăn thịt người, vì vậy mới để Tần Lê Thanh đi báo án sao ?” Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã lĩnh hội được ý tứ của Triển Chiêu , “sau đó, hôm qua Trần mực thật ra cũng là bị hổ tập kích, hắn không nói là vì muốn bảo vệ lợi ích của sơn trang phải không ?”

“Thật sự rất hợp lý a.” Triển Chiêu gật đầu một cái, “Nhưng mà Trần mực công phu không kém, giải quyết một con cọp cũng không có khó lắm….. rất khó tưởng tượng hắn thiếu chút nữa thì bị cọp cắn chết , hơn nữa không phải Long Miểu Miểu yêu tinh đó cũng nói thấy một nữ nhân mà không hề nói là thấy con hổ sao….”

“Có lẽ là con cọp cái, đã thành tinh a.” Bạch Ngọc Đường nửa đùa nửa thật mà nói, “con hổ thành tinh mà ăn thịt người so với chuyện Thiên mẫu ăn thịt người, ta tình nguyện tin vào nửa trước.”

“Nếu quả thật là hổ ăn thịt người thì vụ án này liền thành đơn giản.” Triển Chiêu cũng thật cao hứng khi phát hiện ra đầu mối này, “So với Thiên mẫu đúng là phổ thông hơn nhiều .” vừa nói lại vừa quơ quơ kính gỗ đào trong tay, “bất quá ta luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu —— cũng đúng.

“Ta đói chết.” Triển Chiêu tự nhiên nói một câu, thấy mọi người điều tra cũng đã không sai biệt lắm, trong rừng chỗ cần tìm cũng đã tìm qua một lần, liền vỗ tay một cái, “đi ăn cơm đ..i……….”


Triển Chiêu chữ “đi” còn chưa nói xong, chỉ thấy Triệu hổ chạy như điên tới, “Triển đại nhân, phía trước có mấy hộ nông trang, nghe nói có người mất tích, có thể là thi thể kia.”

Triển Chiêu nhìn trời một chút, “ vậy đến chỗ mấy hộ nông trang hỏi một chút đi …….. mấy hộ nông trang đó có chỗ ăn cơm không a ?”

Triệu hổ nghiêng đầu không hiểu, Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nông trang cách đó cũng không xa, là một thôn nhỏ, mọi người đều ở bên ngoài, có mấy người còn đang ở hầm tuyết, phần lớn đều tụ tập chung một chỗ đang nói chuyện gì đó.

Thấy có nha dịch đến , liền cùng nhau kéo lên.

Một lão đầu, tất cả mọi người đều gọi hắn là Kiều bá, giống như là có biết một nha dịch của Tuyết châu phủ, liền đi lên hói, “Tìm được Nhị trưởng quỹ rồi sao ?”

Nha dịch đó cũng không biết nên nói thế nào, quay đầu lại mà nhìn Triển Chiêu .

Triển Chiêu tiến lên hơi thủ lễ, liền hỏi, “cụ thể là đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Thì ra người ở thôn này đều là dựa vào ven bìa rừng cây này mà kiếm sống. Hàng năm cứ tới mùa hạ mùa thu là bọn họ vào trong rừng đốn củi, hái nhung quả, nhung quả có thể làm thức ăn, người phía nam rất thích. Mà củi đốn được cũng là chủ yếu cung ứng cho bạch quỷ sơn trang, hàng năm sơn trang đều hai mùa thu mua của bọn họ. Đến mùa đông, trời giá rét, bọn họ sẽ vào núi nhặt Tuyết diễm châu, bán cho tiểu điếm trong thành, các tiểu điếm này dùng làm thành đồ trang sức bán ra bên ngoài.

Thôn này bởi vì mọi người là cùng nhau làm vệc cho nên từ đại chưởng quỹ cho đến nhị trưởng quỹ mọi người đều rất thân thuộc. Đại chưởng quỹ là Kiều bá, phụ trách thương lượng giá tiền cùng thương gia, mà nhị trưởng quỹ gọi là Lưu trung, năm nay ba mươi lăm tuổi, thể lực rất tốt, lại làm thợ săn, hắn lại rất quen thuộc mấy nơi phụ cận rừng, phụ cách phân công mọi người vào rừng làm việc.

Nghe nói hôm qua Lưu trung đi tra xét trong rừng, chuẩn bị tìm kiếm khu vực có Tuyết diễm châu, sau đó thông báo cho người trong thôn đến thu ….. nhưng là Lưu trung đi rồi liền cũng không thấy quay lại. Sáng nay đại trưởng quỹ phái người đi vào trong rừng tìm kiếm, lại phát hiện ra rất nhiều nha dịch, linh cảm có chuyện không hay, vì vậy nên mới báo quan.

Chỉ tiếc là cỗ thi thể kia đã máu thịt mơ hồ không cách nào phân biệt được, Triển Chiêu cũng không biết là tột cùng có phải là Nhị trưởng quỹ mà người trong thôn nói tới hay không.

“Các ngươi hẳn là đã nhiều năm ra vào trong núi a ?” Triển Chiêu hỏi Kiều bá, “ trong núi này có mãnh thú hay không ? chẳng hạn như hổ các loại……”

“Không có a!” Kiều bá nghe xong một mực lắc đầu, “ Làm sao có thể có hổ được.”

“Tối qua ta có nghe được tiếng cọp kêu a.”

Lúc này, một thanh âm truyền từ bên dưới đến……

Mọi người vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một bé gái bốn , năm tuổi, còn có hai bím tóc hướng lên trời, rất đáng yêu.

“Linh linh, ngươi nói linh tinh gì đó ?” mẫu thân của tiểu nữ oa liền tới hỏi bé, “ngươi tối hôm qua còn không phải ngủ như con heo con sao, đi đâu mà nghe được tiếng cọp kêu chứ ?”

“Con có nghe được a, ngao ô ngao ô sao.” Tiểu cô nương còn rất nghiêm túc mô tả hai tiếng cọp kêu.

“ Chuyện xảy ra lúc nào a ?” Triển Chiêu thấy cô bé này cũng là thật mũm mĩm, cảm thấy mặt nàng thật giống như cái bánh bao, thật đói a.

“ Ân…..’ Tiểu muội muội ngẩng mặt lên suy nghĩ hồi lâu, “ Buổi tối a, lúc trời chập tối sao !”

Mọi người bất đắc dĩ nhìn nhau.

Vị đại thẩm kia ngượng ngùng đem khuê nữ ôm lại, giải thích với mọi người, “Có lẽ là do hài tử mới bốn năm tuổi nằm mơ đi, không cần phải coi là thật.”

Triển Chiêu cho nha dịch mang theo người nhà Nhị trưởng quỹ kia đi nha môn nhận diện, mình thì dẫn người đi xem xét quanh thôn.

Mà ở trong một chuồng bò, Triển Chiêu tìm được một đồ vật..

Triển Chiêu sở dĩ đến gần chuồng bò, sở dĩ là do trong chuồng có một chú bò nhỏ mới sinh ra chưa được bao lâu. Triển Chiêu lớn như vậy, đây mới là lần đầu tiên thấy một chú bò mới sinh ra nhỏ như vậy, cảm thấy thật rất đáng yêu liền đến xem một chút, bất quá ở ngoài của chuồng có bày một chiếc đèn lồng hấp dẫn hắn.

Chiếc đèn lồng đen này rất nhỏ, hình dạng rất cổ quái.

Triển Chiêu đưa tay nhặt lên, tay cầm đèn lồng làm bằng gỗ đào, bên trên khắc một con trùng có đến trăm chân quấn quanh tay cầm, bên trong còn có nửa cây nến màu trắng đã tắt, đèn lồng cũng không có rách, trên dèn lồng có viết một chữ “vạn” bùa chú của Phật gia nhàn nhạt.

Triển Chiêu cầm đèn lồng quơ quơ, hỏi Bạch Ngọc Đường , “ Lại một món bảo khí gỗ đào a .”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra vật này bất đồng, là vật trừ ta hoặc vật trong miếu, không giống như đồ vật thường thấy trong nhà bình thường.

Nha dịch tìm chủ nhân nhà này tới, thật trùng hợp, hộ gia đình này có ba người, một hán tử trung niên , nương tử của hắn và một tiểu cô nương bốn tuổi ———- chính là tiểu cô nương vừa rồi nói hôm qua nghe thấy tiếng cọp kêu, là nữ oa gọi là “Linh linh”.

“ Đèn lồng này là của nhà ngươi sao ?” Triển Chiêu hỏi đại hán.

Cha của Linh linh nhìn một cái, buồn bực, hỏi nương tử bên cạnh, “Nàng mua cho Linh linh sao ?”

Nương tử hắn lắc đầu, nói nàng cũng chưa từng thấy qua.

Triển Chiêu liền hỏi Linh linh, chỉ thấy nàng xách đèn lồng mà nói, “Một ca ca để lại a.”


“Ca ca nào nha ?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“ Ân, không có quen biết, không phải là người trong thôn a.” Linh linh vừa thốt ra, cha mẹ nàng đã thấy sợ hết hồn.

“Ngươi khi nào thì gặp người lạ a, lại còn nhận đồ của người ta nữa ?” cha nàng vội hỏi.

“ Ngày hôm qua nha.” Linh linh suy nghĩ một chút, “Lúc chạng vạng, mẫu thân đang nấu cơm sao, con tới đút bò bò ăn, thấy một tiểu ca mặc y phuc hôi sắc a ngồi ở bên cạnh chuồng bò .”

“Em cùng hắn nói chuyện sao ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân, hắn mặc rất ít nha, khẳng định sẽ ốm, mặt hắn rất trắng nha !” Linh linh trả lời, “Em đi lấy chén trà nóng cho hắn, hắn uống, nói muốn ở trong đống cỏ ngủ một giấc, kêu ta không cần nói cho phụ thân cùng mẫu thân và những người khác, buổi tối hắn sẽ đi sao.”

Mọi người có chút không nói nỏi, nhìn tiểu cô nương “Vì thế nên ngươi đáp ứng hắn ?”

“Ân.” Linh linh gật đầu, “Hắn chỉ ngủ thôi sao, lại cũng không phả trộm mà. “

……

Phụ mẫu của Linh linh cũng có chút bất đắc dĩ, Triển Chiêu hỏi cụ thể xem hắn nằm ở đống cỏ nào, Linh linh liền chỉ đằng sau chuồng bò, nơi có nhiều chuồng gỗ nhỏ, bên trong còn có rất nhiều cỏ khô, là nơi tích cỏ vào mùa đông, tương đối khô ráo ấm áp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào, ở đống cỏ trong góc, phát hiện một ít vết máu.

“Máu…….” Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn một chút.

“Hắn nếu như sắc mặt tái nhợt, có lẽ là bị thương .’ Bạch Ngọc Đường hỏi Linh linh, “hắn cụ thể ăn mặc thế nào ? có mang theo đồ gì không ?”

Linh linh tả lại tỉ mỉ hình dạng của hắn ————– một thanh niên chừng hai mươi tuổi, trẻ tuổi cao gầy, đầu đội bạch ngọc quan, tóc buộc cao, mặc trường bào hôi sắc, cổ áo và đai lưng màu trắng, trên tay cầm hành lý, sau lưng còn đeo theo một cái gùi thư sinh, phía sau có cài một cái đuôi ngựa màu trắng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ———- đuôi ngựa màu trắng a, chẳng lẽ là phất trần ?”

“Nghe cách ăn mặc vậy thì có lẽ là một tiểu đạo sĩ phải không ?” Bạch Ngọc Đường quơ quơ đèn lồng hỏi Triển Chiêu , “Khó trách có dụng cụ trừ ma, bất quá nếu là đạo sĩ thì phải dùng đồ của đạo gia chứ ? sao lại đi dùng đồ của Phật gia ? Phản bội sao ?”

Triển Chiêu khoát tay, hắn liền chú ý tới búi tóc của Tiểu đạo sĩ khi, đốt bán ………. đốt bán cũng không phải là không có.

Này ở trong thôn tìm hiểu được chút manh mối, Triển Chiêu để lại một số nha dịch, dặn dò Kiều bá thời gian này tuyệt đối không được đi vào trong rừng, buổi tối còn phải chú ý an toàn, nếu có gì nguy hiểm liền phải lập tức báo cho quân doanh phía trước.

Mọi người sau đó trở lại Tuyết châu phủ, đã không còn là thời điểm cơm trưa nữa rồi mà đã chuyển sang giờ cơm chiều.

Triển Chiêu quay về nha môn, đem tất cả đầu mối tra được nói cho Bao chửng một lượt, đầu mối tuy là đã có nhưng mà vụ án cũng chưa có sáng tỏ, ngược lại càng thêm mơ hồ.

Bao chửng bảo Triển Chiêu nghỉ ngơi một lát, nhanh chóng đi ăn cơm đi, buổi tối còn đi bạch quỷ sơn trang tiện thể điều tra về chuyện nuôi hổ kia một chút.

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường nhanh chạy ra cửa, cuối cùng thì bây giờ cũng được di ăn cơm đi !

Vừa đến trong sân liền đụng phải Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nhào đến nói với Triển Chiêu rằng tửu lâu phía trước có món thịt nấu măng mai thật rất ngon, rất giống với hương vị của Thiệu hưng phủ.

Triển Chiêu lại càng cảm thấy đói hơn, cùng Bạch Ngọc Đường chạy ra cửa, vừa mới đến cửa chỉ thấy có một nha dịch chạy như bay đến, cái mặt đó thật trắng bệch a, hắn hô to “Không xong rồi Triển đại nhân !”

Mí mắt Triển Chiêu bắt đầu nhảy ——– Lại thế nào nữa ?!

Nha dịch kia chạy quá gấp gáp, liền té ngay đến bên chân Triển Chiêu , miệng hô to, “Phía trước có mãnh hổ a !”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ngoáy lỗ tai, “Phía trước có cái gì ?”

Bạch Ngọc Đường cũng thật không xác định được hỏi lại một câu, “Mãnh hổ ?”

“Đúng vậy, nó còn đang tiến vào trong thành a, một con đại hắc hổ, thật là lớn a !” nha dịch chỉ sau lưng một cái.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, quay đầu lại, thét lớn, “ Triệu Phổ đâu ? Âu Dương Thiếu Chinh đâu ? Có muốn đi bắt hổ không a ?”

……

Bất quá hắn kêu khản cả giọng cũng không thấy có ai đáp lại, nha dịch nói cho hắn biết, “ Cửu vương gia bọn hắn đi đến doanh trại còn chưa có trở về a.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Triển Chiêu “ Ngươi đi ăn cơm di, ta đi bắt cho ……….”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Triển Chiêu gỡ cánh tay hắn ra, vén tay áo, hung hăng mà đi về phía trước, “Con cọp này cũng thật quá không biết điều a, sớm không ra , muộn không ra lại nhằm đúng lúc này mà ra, hừ ! đập chết nó ! làm thịt nó !”

Nha dịch bất giác lùi về phía sau hai bước, nhìn bóng lưng Triển Chiêu lẩm bẩm, “Hảo đại nhân a, Triển Chiêu ngay cả con mắt cũng xanh biếc a !”

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dỡ cười ——– còn không phải sao, miêu này mà đói là cả bổn gia hắn cũng sẽ ăn đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui