Tôi ra khỏi xe và đóng sập cửa. Tiếng sập cửa ấy vang lên mới lạnh nhạt làm sao, mới dứt khoát làm sao, trong trống vắng của ngày không nắng! Gâu, chó bình luận cho có. Tôi bấm nút chuông, nó rung suốt toản bộ cơ thể tôi. Personne. Je resonne. Repersonne[1]. Từ đáy sâu nào vọng lại tiếng lặp vô nghĩa này? Gâu, chó lại lên tiếng. Bước chân ai vội vã lê đến, và tiếng cửa mở rít lên gâu gâu.
Cao hơn khoảng hai inch. Kính gọng hồng. Kiểu tóc mới, vun cao, đôi tai mới. Mộc mạc làm sao! Khoảnh khắc và cái chết mà tôi vẫn không ngừng hình dung trong vòng ba năm qua lại mộc mạc như một mẩu gỗ khô. Nàng chửa chềnh ềnh, chửa kềnh càng. Đầu nàng nhìn nhỏ hơn (mới chỉ có hai giây thật sự trôi qua, nhưng hãy để tôi dành cho chúng quãng thời gian gượng gạo nhiều đến mức mà cuộc đời có thể chịu đựng), và đôi má nhợt nhạt lấm chấm tàn nhang của nàng hóp vào, hai cánh tay và hai cẳng chân để trần của nàng đã phai hết màu nắng, đến nỗi những sợi lông nhỏ hiện rõ ra. Nàng mặc bộ đầm cộc tay bằng vải bông màu nâu và đi đôi dép nỉ lôi thôi lếch thếch.
"Ô-ô-ôi!" nàng thốt lên sau một chút ngập ngừng với tất cả sự long trọng đầy ngạc nhiên và ân cần chào đón.
"Chồng có nhà không?" Tôi càm ràm, nắm tay thủ trong túi.
Tất nhiên tôi không thể giết nàng như vài người đang nghĩ. Quý vị thấy đấy, tôi yêu nàng. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, đến cái nhìn cuối cùng, và tại từng cái nhìn, từng cái nhìn một.
"Vào nhà đi," nàng nói, giọng mừng rỡ. Dựa sát vào những mảnh gỗ chết chóc của cái cửa, Dolly Schiller dẹt mình hết sức có thể (thậm chí còn kiễng một chút trên đầu ngón chân) để cho tôi đi qua được, và bị đóng đinh trong một khoảnh khắc, lúc đang nhìn xuống dưới, cười xuống cái ngưỡng cửa, má hõm với đôi lưỡng quyền tròn, đôi tay trắng màu sữa pha nước của nàng căng rộng trên gỗ. Tôi đi ngang qua mà không đụng đến đứa con lồi ra của nàng. Mùi Dollly, với mùi chiên rán lợm giọng cộng thêm. Răng tôi đập lập cập như răng của một thằng ngốc. "Không được, em ở ngoài nhé" (nói với chó). Nàng đóng cửa và đi theo tôi với cái bụng của nàng vào trong phòng khách của căn nhà búp bê.
"Dick ở đằng kia," nàng vừa nói vừa chỉ bằng một cây vợt tennis vô hình, mời ánh mắt tôi ngao du từ căn phòng buồn tẻ vừa là phòng khách vừa kiêm luôn phòng ngủ nơi chúng tôi đang đứng, thẳng qua bếp, xuyên qua lối cửa sau, nơi, trong khung cảnh khá là nguyên thủy, một thanh niên tóc đen lạ mặt mặc bộ đồ bảo hộ lao động, được ân xá ngay lập tức, đang đứng quay lưng lại tôi trên chiếc thang để sửa chữa cái gì đó sát bên hoặc ngay trên ngôi nhà ổ chuột của tay hàng xóm cậu ta, một chàng trai mập mạp hơn, và chỉ có một cánh tay, đang đứng nhìn lên.
Những họa tiết này được nàng giảng giải từ xa với vẻ biết lỗi ("Đàn ông luôn là đàn ông mà"); nàng có phải gọi anh ta vào hay không?
Không.
Đứng ở giữa căn phòng hơi nghiêng ấy và thốt lên những tiếng "hừm" tỏ ý muốn hỏi, nàng vừa thể hiện những điệu bộ quen thuộc của người Java bằng cổ tay và bàn tay, vừa đề nghị tôi, bằng một màn phô trương ngắn về sự nhã nhặn thật hài hước, lựa chọn giữa ghế xích đu và đi văng (giường ngủ của họ sau mười giờ tối). Tôi nói "quen thuộc" bởi lẽ một ngày nọ, nàng đã chào đón tôi bằng cùng một vũ điệu cổ tay như vậy khi tôi tới buổi tiệc của nàng ở Beardsley. Cả hai chúng tôi ngồi lên đi văng. Điều lạ lùng là: mặc dù nhan sắc của nàng đã héo tàn, tôi vẫn thấy hết sức rõ ràng, vào lúc ngày đã muộn đến tuyệt vọng, rằng nàng nhìn giống — và lúc nào cũng giống — nàng Venus tóc hung của Botticelli xiết bao — cũng cái mũi mềm mại ấy, cũng sắc đẹp mơ ảo ấy. Trong túi tôi, những ngón tay nhẹ nhàng buông lơi khẩu súng chưa sử dụng đến của tôi, và gói ghém lại một chút tại đầu nòng, giữa chiếc khăn mùi soa mà nó nằm gọn ở trong,
"Đấy không phải người anh muốn tìm," tôi nói.
Vẻ niềm nở mập mờ rời khỏi đôi mắt nàng. Trán nàng cau lại như vào những ngày cay đắng đã xa:
"Không phải ai?"
"Nó đâu rồi? Nhanh!"
"Này," nàng nói, nghiêng đầu qua một bên và lắc nó ở vị trí ấy. "Này, anh sẽ không lôi chuyện ấy ra nữa chứ."
"Đương nhiên là anh sẽ làm thế," tôi nói, và trong một khoảnh khắc — thật lạ lùng, đó chính là khoảnh khắc khoan dung và có thể chịu đựng được duy nhất trong toàn bộ cuộc nói chuyện — chúng tôi xù lông lên với nhau như thể nàng vẫn còn là của tôi.
Là cô gái thông minh, nên nàng kiểm soát được mình.
Dick không biết tí gì về toàn bộ mớ bòng bong này. Cậu ta nghĩ tôi là cha nàng. Cậu ta nghĩ nàng đã chạy trốn khỏi một gia đình thuộc giai cấp thượng lưu chỉ để đi rửa đĩa trong tửu quán. Cậu ta tin tất cả mọi thứ. Tại sao tôi cứ muốn phức tạp hóa mọi chuyện làm gì, cứ muốn bới rác lên ngửi làm gì?
Nhưng, tôi nói, nàng nên biết điều, nàng nên là một cô bé biết điều (với cái trống trần trụi của nàng dưới món đồ mỏng manh màu nâu ấy), nàng nên hiểu rằng nếu nàng kỳ vọng vào sự trợ giúp mà tôi đến để đưa cho nàng, thì ít nhất tôi cũng cần được biết rõ tình huống.
"Nào, tên nó!"
Nàng tưởng là tôi đã đoán ra lâu rồi chứ. Đó là (với nụ cười ranh mãnh và sầu muộn) một cái tên giật gân đến nỗi tôi sẽ chẳng bao giờ tin đâu. Đến nàng hầu như còn chẳng tin được nữa là.
Tên nó, nàng tiên mùa lá rụng của tôi.
Chuyện ấy thì quan trọng gì, nàng nói. Nàng đề nghị tôi bỏ qua. Tôi muốn làm một điếu không?
Không. Tên nó cơ.
Nàng lắc đầu với thái độ vô cùng cương quyết. Nàng cho là đã quá muộn để to tiếng quát tháo nhau, và tôi sẽ chẳng bao giờ chịu tin điều khó tin đến không thể tin được ấy —
Tôi nói, tốt nhất tôi nên đi, chúc hạnh phúc, rất vui vì được gặp lại em.
Nàng nói thật sự là điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nàng sẽ chẳng bao giờ kể, nhưng mặt khác thì, rốt cuộc — "Liệu anh có thực sự muốn biết đó là ai không? Thôi được, đó là —"
Và với vẻ dịu dàng, tin cẩn, vừa nhướn cong đôi lông mày lá liễu và bĩu đôi môi nứt nẻ của mình, nàng vừa thốt lên một cách hơi mỉa mai, có phần cảnh vẻ, nhưng không phải là không âu yếm, tựa như huýt gió không thành tiếng, cái tên mà độc giả nào sắc sảo hẳn đã đoán ra từ rất lâu.
Không thấm nước. Sao một cảnh hồi tưởng từ Hồ Hourglass lại vụt ngang qua ý thức tôi? Tôi, cũng, đã từng biết nó, mà không lưu tâm đến nó, ngay từ đầu. Không sốc, không bất ngờ. Sự liên kết diễn ra êm ả, và mọi thứ rơi vào đúng trật tự, vào họa tiết từ những nhánh cây mà tôi đã kết suốt từ đầu cuốn hồi ký này với chủ định rõ ràng về chuyện sẽ có quả chín rơi vào đúng thời điểm thích hợp; vâng, với mục đích rõ ràng và đồi bại về việc thể hiện — nàng vẫn đang nói nhưng tôi cứ ngồi tan ra trong sự bình yên quý giá của mình — về việc thể hiện sự bình yên quý giá và kỳ quái này qua việc thỏa mãn sự nhận dạng hợp lý, mà độc giả nào thù ghét tôi nhất chắc đang trải nghiệm vào lúc này.
Nàng vẫn, như tôi vừa nói, đang bi bô. Giờ đến lúc thao thao bất tuyệt. Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà nàng từng yêu điên dại. Còn Dick thì sao? Ôi, Dick là một thằng chã, họ rất hạnh phúc bên nhau, nhưng nàng muốn nói đến cái gì đó khác hẳn. Và tất nhiên tôi thì chưa bao giờ được tính đến, phải không?
Nàng trầm ngâm nhìn tôi như thể vừa đột nhiên thấu hiểu sự thật lạ thường — và không hiểu sao lại chán ngấy, khó hiểu và không cần thiết — rằng người đàn ông ốm yếu bốn mươi tuổi, xa cách, thanh lịch, cao gầy, mặc áo bành-tô nhung đang ngồi cạnh nàng đã tỏ tường và tôn thờ từng lỗ chân lông và từng nang lông trên cơ thể dậy thì của nàng. Trong đôi mắt xám nhợt của nàng, sau cặp kính lạ lùng, mối tình đáng thương của chúng tôi trong giây lát được phản chiếu lại, được cân đong đo đếm, và bị gạt bỏ như một buổi liên hoan nhạt nhẽo, như cuộc dã ngoại gặp lúc trời mưa mà chỉ những kẻ dớ dẩn nhạt nhẽo nhất mới đến dự, như một bài tập chán ngấy, như vẩy bùn khô đóng vào tuổi thơ của nàng.
Tôi vừa kịp giật được đầu gối mình ra ngoài tầm một cái vỗ hời hợt — một trong những cử chỉ nàng mới lượm được.
Nàng yêu cầu tôi đừng có đần độn nữa. Quá khứ là quá khứ. Nàng nghĩ tôi đã từng là người cha tốt, — nàng công nhận với tôi về điều đó. Tiếp tục đi, Dolly Schiller.
Ừ, thế tôi có biết là anh ấy quen biết mẹ nàng không? Rằng anh ấy thực ra là người bạn cũ của gia đình không? Rằng anh ấy đã đến thăm ông chú anh ấy ở Ramsdale không? — ôi, nhiều năm trước rồi — và diễn thuyết ở câu lạc bộ của Mẹ, đã nắm cánh tay trần của nàng, lôi kéo nàng, Dolly, vào lòng anh ấy trước mặt tất cả mọi người, đã hôn lên mặt nàng, còn nàng thì mới có mười tuổi và giận anh ấy phát điên lên được không? Liệu tôi có biết anh ấy đã nhìn thấy tôi và nàng ở nhà trọ nơi anh ấy đang viết chính cái vở kịch mà nàng luyện ở Beardsley, hai năm trước không? Liệu tôi có biết — là nàng đã rất khó chịu khi phải đánh lạc hướng tôi để cho tôi tin rằng Clare là một phụ nữ lớn tuổi, có thể là người bà con hoặc người đã có thời là bạn đời của anh ấy — và ờ, suýt nữa thì nguy to khi tờ Wace Journal đăng ảnh anh ấy.
Tờ Briceland Gazette không đăng. Vâng, rất tức cười.
Vâng, nàng nói, thế giới này chỉ là những trò hề nối tiếp nhau mà thôi, nếu một người nào đó viết lại cuộc đời nàng chắc có lẽ chẳng ai chịu tin.
Đúng lúc ấy, vọng đến những âm thanh vui vẻ, đầm ấm gia đình từ phía bếp, Dick và Bill đang bước thình thịch vào trong đó đi kiếm bia. Qua ô cửa họ để ý thấy vị khách, và Dick bước qua phòng khách.
"Dick, cha em đấy!" Dolly gào lên bằng giọng nói hung tợn vang dội, gây cho tôi một ấn tượng hoàn toàn xa lạ, vừa mới, vừa cũ, vừa vui, vừa buồn, bởi lẽ gã thanh niên ấy, cựu chiến binh của một cuộc chiến đã xa, bị nghễnh ngãng.
Mắt xanh băng giá, tóc đen, má hồng, cằm không cạo. Chúng tôi bắt tay nhau. Chàng Bill dè dặt, hãnh diện ra mặt về việc tạo được những điều kỳ diệu chỉ bằng một bàn tay, mang vào những lon bia mà cậu đã mở. Muốn rút lui. Sự nhã nhặn tế nhị của dân lao động. Giữ được cậu ở lại. Một bức quảng cáo bia. Trên thực tế, tôi ưng kiểu này hơn, và vợ chồng nhà Schillers cũng thế. Tôi chuyển qua cái xích đu bồn chồn. Vừa ngấu nghiến nhai tóp tép, Dolly vừa liên tục tiếp kẹo dẻo và những lát khoai tây chiên cho tôi. Mấy gã trai nhìn cha nàng: một thằng cha mong manh, frileux[2], nhỏ con, dân cựu-lục-địa, khá trẻ nhưng ốm yếu, mặc áo bành tô nhung và áo gi lê màu be, có thể là một tử tước.
Họ có cảm tưởng là tôi đến để ở lại, và Dick, với những nếp nhăn to tướng trên trán chứng tỏ đang suy nghĩ rất lung, đề xuất là Dolly và cậu có thể ngủ trong bếp trên tấm nệm dự phòng. Tôi vẫy nhẹ tay và giải thích cho Dolly, và đến lượt nàng truyền đạt lại điều tôi nói bằng cách dùng tiếng la hét đặc biệt cho Dick nghe rằng tôi chỉ nhân tiện tạt vào thăm trên đường đi Reburg, nơi tôi được mấy người bạn và người hâm mộ tiếp đãi. Ngay lúc đó chúng tôi để ý thấy rằng một trong mấy ngón tay còn lại của Bill đang chảy máu (rốt cuộc thì cũng không phải là thợ khéo gì cho cam). Khi nàng khom lưng trên bàn tay người đàn ông ấy, khe ngực mờ mờ giữa hai bầu vú nhợt nhạt của nàng lộ ra mới đàn bà làm sao, theo kiểu mà trước đây chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nàng đưa gã vào bếp để chữa trị. Trong vài phút, ba hay bốn khoảnh khắc vĩnh cửu nhỏ nhoi, những giây phút đầy ắp sự ấm áp giả tạo, Dick và tôi còn lại trơ trọi với nhau. Cậu ta ngồi lên cái ghế cứng và chà xát chi trước còn mặt mũi tiếp tục nhăn nhó. Tôi có một ham muốn không đâu vào đâu là được nặn những mụn trứng cá đầu đen trên cánh mũi đổ mồ hôi của cậu ta bằng những móng vuốt mã não dài thượt của tôi. Cậu có đôi mắt tử tế và rất buồn với hàng mi tuyệt đẹp, và những chiếc răng rất trắng. Cục yết hầu của cậu to và lông lá. Sao chúng mày không cạo kỹ hơn nhỉ, mấy thằng thanh niên vạm vỡ này? Chỗ đằng kia, cậu và Dolly của cậu đã có những cuộc giao phối vô độ trên cái đi văng ấy, ít nhất cũng phải một trăm tám mươi nhát, chắc hơn nhiều; và trước đây nữa — nàng quen cậu ta được bao lâu nhỉ? Không hận thù. Buồn cười thật — hoàn toàn không hận thù, không một chút nào ngoại trừ nỗi buồn và sự kinh tởm. Lúc này cậu đang chà xát mũi mình. Tôi tin rằng, cuối cùng, khi cậu mở miệng, cậu sẽ nói (và sẽ lắc đầu nhè nhẹ): "À, nàng là cô bé hay lắm đấy, thưa ông Haze. Nàng đúng là thế đấy ạ. Và nàng sẽ trở thành người mẹ rất hay." Cậu mở miệng — và tợp một ngụm bia. Việc này làm cậu bình tĩnh — và cậu tiếp tục tợp từng ngụm cho đến lúc cậu sùi cả bọt mép. Cậu là một thằng chã. Cậu đã khum tay ấp iu cặp vú Florence của nàng. Những móng tay của cậu đen và gẫy, nhưng các đốt ngón tay, toàn bộ khối xương cổ tay, và cái cổ tay khỏe mạnh cân đối ấy đẹp hơn rất, rất nhiều so với của tôi: tôi đã từng làm đau quá nhiều cơ thể bằng đôi bàn tay méo mó đáng thương của mình để có thể tự hào về chúng. Những tính ngữ tiếng Pháp, những đốt ngón tay của một người nhà quê vùng Dorset, những đầu ngón tay bèn bẹt của một thợ may người Áo — đấy là Humbert Humbert.
Tốt thôi. Nếu cậu im lặng thì tớ cũng có thể im lặng. Thật ra, tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi chốc lát trên chiếc ghế đu đưa, khẽ khàng, sợ-đến-chết này, trước khi tôi lái xe tới bất cứ nơi nào là hang ổ của con quái vật ấy — rồi kéo tụt quy đầu khẩu súng lục ra sau, rồi tận hưởng sự cực sướng của cái cò súng bị xiết: tôi luôn luôn là môn đệ bé bỏng và trung thành của thằng cha y sỹ thành Vienna ấy. Nhưng lúc này thì tôi lại thấy tiếc cho chàng Dick tội nghiệp, kẻ mà, bằng cách thôi miên khủng khiếp nào đó, tôi đã quyết ngăn không cho đưa ra lời nhận xét duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra (Nàng là cô bé cực hay...").
"Vậy là," tôi nói, "hai đứa tính đi Canada?"
Trong bếp, Dolly đang cười cái gì đó mà Bill vừa nói hoặc vừa làm.
"Vậy là," tôi gào lên, "hai đứa tính đi Canada à? Không phải Canada" — tôi lại gào lên — "tôi định nói Alaska, tất nhiên rồi."
Cậu nâng niu cái ly của mình, và vừa gật đầu với vẻ uyên bác, vừa trả lời: "Vậy đấy, cháu nghĩ thằng ấy cắt ngón tay vào một vật nhọn, nó mất cánh tay phải ở Ý."
Những cây hạnh tuyệt đẹp màu tím nhạt đang nở hoa. Một cánh tay bị-cắt-rời theo phong cách siêu thực đang treo ở đó trong màu tím nhạt tạo nên từ những chấm li ti. Hình cô gái rải hoa đám cưới được xăm trên bàn tay. Dolly và Bill quấn băng lại xuất hiện. Tôi chợt nghĩ là sắc đẹp nhợt nhạt, nâu nâu, đa nghĩa của nàng đã kích thích thằng cụt ấy. Dick, nhe răng cười nhẹ nhõm, đứng dậy. Cậu nghĩ là Bill và cậu nên quay về với việc sửa chữa mấy sợi dây điện đó. Cậu nghĩ là ông Haze và Dolly có cả đống chuyện để hàn huyên với nhau. Cậu nghĩ là cậu sẽ còn được gặp tôi trước khi tôi lên đường. Tại sao mấy người này nghĩ ngợi nhiều như vậy và cạo râu ít như vậy, và khinh thường máy trợ thính như vậy?
"Ngồi xuống đi," nàng vừa nói, vừa vỗ lòng bàn tay vào hông nghe rõ mồn một. Tôi lại buông mình xuống cái ghế xích đu đen.
"Vậy là em đã phản bội anh? Em đã đi những đâu? Hiện nay nó đang ở đâu?"
Nàng nhặt từ mặt lò sưởi một bức ảnh bóng loáng lõm lòng chảo. Bà già mặc đồ trắng, mập mạp, tươi cười rạng rỡ, chân cong, váy đầm cực ngắn; ông già mặc áo gi lê, ria hải mã, dây đeo đồng hồ. Bố mẹ chồng nàng. Sống cùng gia đình anh trai Dick ở Juneau.
"Anh chắc chắn là không muốn làm một điếu chứ?"
Nàng tự hút. Lần đầu tiên tôi thấy nàng làm điều đó. Streng Verboten[3] dưới thời Humbert Bạo Chúa. Một cách duyên dáng, trong màn sương mù xanh, Charlotte Haze nhỏm dậy từ huyệt mộ. Tôi sẽ tìm được gã qua Ông Chú Trắng Ngà nếu nàng từ chối.
"Phản bội anh ư? Không hề." Nàng vừa vẩy điếu thuốc, vừa gõ ngón trỏ rất mau trên nó, về hướng lò sưởi đúng như mẹ nàng thưòng làm, và sau đó, giống như mẹ nàng, ôi Chúa ơi, dùng móng tay cậy và lấy đi khỏi môi dưới nàng một mẩu giấy thuốc lá. Không. Nàng không phản bội tôi. Tôi nằm trong số bạn bè nàng mà. Edusa cảnh báo nàng rằng Cue thích gái non, trên thực tế (thực tế thật hay) có lần suýt nữa thì đã bị bỏ tù và anh ấy biết là nàng biết. Vâng... khuỷu tay này đặt vào lòng bàn tay kia, rít thuốc, cười mỉm, nhả khói, vẩy tàn thuốc. Đắm mình vào hoài tưởng. Anh ấy nhìn — cười — xuyên qua được mọi thứ và mọi người, vì anh ấy không giống tôi và nàng mà là một thiên tài. Một người đàn ông tuyệt vời. Vô cùng vui nhộn. Cười lăn cười lộn khi nàng thú nhận về chuyện giữa nàng và tôi, và bảo anh cũng nghĩ y như vậy. Kể cho anh ấy nghe, trong hoàn cảnh như vậy, là việc hoàn toàn an toàn mà...
Thôi được, Cue — tất cả mọi người gọi anh ấy là Cue —
Nghe giống tên viết tắt của trại hè của nàng năm năm trước đây. Sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng — ... anh ấy đưa nàng đến một nông trại hoành tráng cách Elephant (Elphinstone) khoảng một ngày lái xe. Tên gì? Ồ, một cái tên ngớ ngẩn — Nông Trại Duk Duk — một cái tên đơn giản là ngu ngốc, anh biết đấy - nhưng dẫu sao thì, giờ cũng chẳng còn gì quan trọng, bởi vì nơi ấy đã tan biến. Thực ra, nàng muốn nói, tôi không thể hình dung được cái trang trại ấy tột đỉnh xa hoa thế nào đâu, nàng muốn nói nó có tất cả mọi thứ trên đời, thậm chí cả một thác nước trong nhà. Liệu tôi có nhớ thằng tóc đỏ mà chúng tôi ("chúng tôi" ư, nghe hay quá) đã có lần cùng chơi vài ván tennis? Ừ, nơi đó thật ra là thuộc về anh trai của Tóc Đỏ, nhưng anh ta đã giao nó cho Cue sử dụng trong mùa hè. Khi Cue và nàng đến nơi, những người khác đã bắt họ phải thật sự trải qua một lễ đăng quang và sau đó — bị dìm xuống bể bơi, khủng khiếp, hệt như khi anh vượt qua Xích Đạo ấy. Anh biết mà...
Đôi mắt nàng đảo quanh tỏ vẻ cam chịu đầy giả tạo.
"Tiếp tục nào, cưng."
Ừ thì. Dự định là anh ấy đưa nàng đến Hollywood vào tháng Chín và thu xếp cho nàng một buổi thử vai, một vai nhỏ xíu trong cảnh thi đấu tennis của một bộ phim dựa theo vở kịch "Cước Vàng" của anh ấy, và có thể thậm chí cho nàng đóng thế một trong những cô đào mới nổi như cồn trên sân tennis dưới ánh đèn Klieg chói lọi. Ôi trời, chuyện ấy chưa từng xảy ra.
"Thằng lợn ấy đang ở đâu?"
Anh ấy không phải là thằng lợn. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời trong rất nhiều khía cạnh. Nhưng ở nơi đó toàn là rượu và ma túy. Và, đương nhiên, anh ấy là con quái vật hoàn hảo trong mấy chuyện tình dục, các bạn anh chỉ là những nô lệ của anh mà thôi. Tôi đơn giản là không thể hình dung (tôi, Humbert, không thể hình dung!) những gì mà tất cả bọn họ đã làm ở Nông Trại Duk Duk. Nàng từ chối tham gia vì nàng yêu anh ấy, và anh ấy đã đuổi nàng đi.
"Tham gia cái gì?"
"Ôi, những trò quái đản, bẩn thỉu, lạ lùng. Em muốn nói là, anh ấy có hai cô gái và hai thằng thanh niên, với ba hay bốn người đàn ông, và ý tưởng là cho tất cả bọn em trần truồng quấn vào nhau trong lúc một mụ già sẽ quay phim." (Nàng Justine của Sade mới mười hai tuổi khi bắt đầu.)
"Chính xác là những trò gì?"
"Ôi, có vài trò... Ôi, em — thực ra là em" — nàng thốt lên chữ "em" như một tiếng nghẹn ngào, khi nàng lắng nghe nguồn đau chôn giấu, và vì thiếu từ ngữ diễn đạt nên xòe rộng năm ngón tay của bàn tay chém-lên-chém-xuống cứng queo. Không, nàng đầu hàng, nàng cự tuyệt đi sâu vào chi tiết vì đứa bé mà nàng đang mang trong bụng.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
"Giờ thì chuyện ấy nào có ý nghĩa gì," nàng vừa nói vừa thoi nắm tay lên cái nệm màu ghi và sau đó nằm ngửa ra, bụng kễnh lên, trên chiếc đi văng. "Những trò điên rồ, những trò bẩn thỉu. Em nói không, em nhất quyết không [nàng dùng, với tất cả sự vô tâm một cách thật sự, một từ lóng kinh tởm, mà nếu dịch theo nghĩa đen trong tiếng Pháp sẽ là souffler[4]] mấy thằng súc vật của anh đâu, vì em chỉ muốn mình anh thôi. Vậy là, anh ấy đuổi em đi."
Cũng chẳng còn nhiều điều nữa để kể. Mùa đông năm 1949 ấy, Fay và nàng tìm được việc làm. Trong vòng gần hai năm nàng đã — ôi, lang thang phiêu bạt, ôi, làm vài việc ở các nhà hàng ven đường tại những nơi nhỏ xíu, và rồi nàng gặp Dick. Không, nàng chẳng biết người kia ở đâu. Có lẽ là ở New York, nàng đoán vậy. Đương nhiên là anh ấy nổi tiếng đến mức nàng có thể tìm được anh ngay lập tức nếu nàng muốn. Fay đã thử quay về Nông Trại — và nó đơn giản là chẳng còn ở nơi đó nữa — nó đã cháy trụi, chẳng còn lại gì, chỉ toàn là những đống rác đã cháy thành than. Chuyện này thật kỳ lạ, thật hết sức kỳ lạ —
Nàng nhắm mắt và há mồm, ngả người dựa vào nệm, một bàn chân bọc nỉ đặt trên sàn. Sàn gỗ hơi nghiêng, một hòn bi thép nhỏ có thể lăn được vào bếp. Tôi đã biết tất cả những gì tôi muốn biết. Tôi không có ý định làm tình làm tội người tôi yêu. Đâu đó đằng sau túp lều của Bill, một chiếc radio sau giờ làm việc cất lời hát về sự cuồng si và định mệnh, và nàng đây, với nhan sắc tàn phai và đôi bàn tay người lớn, hẹp, nổi gân-thừng và cánh tay da ngỗng trắng nhợt, và đôi tai nông, và hai cái nách lông lá bù xù, nàng đấy (Lolita của tôi!), tàn tạ một cách tuyệt vọng ở tuổi mười bẩy, mang thai đứa bé ấy, đứa bé đã mơ trong bụng nàng về việc trở thành đại gia và nghỉ hưu vào khoảng năm 2020 sau Công Nguyên. — còn tôi cứ nhìn nàng, nhìn mãi, và tôi biết một cách rõ ràng hệt như tôi luôn biết tôi sẽ chết, rằng tôi yêu nàng nhiều hơn bất cứ cái gì tôi từng nhìn thấy hoặc hình dung được trên cõi đời này, hoặc hy vọng được thấy ở một cõi nào khác. Nàng chỉ còn là làn hơi tím nhạt và tiếng vọng lá khô của một nymphet mà tôi đã lăn lê bò toài lên trên với những tiếng gào rú đến vậy trong quá khứ; một tiếng vọng trên bờ vực của khe núi đỏ nhạt, với cánh rừng xa xa dưới bầu trời trắng, và những chiếc lá nâu làm nghẽn dòng suối chảy, và một con dế cuối cùng trong bụi cỏ khô giòn... nhưng ơn Chúa, nó không phải là tiếng vọng đơn côi mà tôi hằng tôn thờ. Cái mà tôi vẫn thường ấp ủ giữa những cây nho rối trong lòng tôi, mon grand pécbé radieux[5], đã teo về lại bản chất của nó: tật vô sinh và thói ích kỷ, tôi đã xóa bỏ và nguyền rủa tất cả những thứ ấy. Quý vị có thể cười nhạo tôi, và đe dọa đuổi mọi người ra khỏi phòng xử án, nhưng cho đến khi tôi bị bịt miệng và bị bóp gần nghẹt cổ, tôi sẽ còn hét to về sự thật đáng thương của mình. Tôi khăng khăng muốn cả thế giới biết tôi yêu Lolita của tôi nhiều đến nhường nào, nàng Lolita này, xanh xao và ô uế, to kềnh càng với đứa con của kẻ khác, nhưng đôi mắt vẫn còn xám, hàng mi vẫn còn đen như bồ hóng, tóc vẫn còn nâu vàng và móng tay vẫn còn như hạt hạnh nhân, vẫn còn là nàng Carmencita bé bỏng, vẫn còn là của tôi; Changeons de vie, ma Carmen, allons vivre quelque part où nous ne serons jamais séparés[6]; Ohio? Những hoang địa ở Massachusetts? Chẳng quan trọng, thậm chí nếu như cặp mắt em mờ dần thành mắt cá cận thị, và đôi nụ hoa của em phình to và nứt nẻ, vùng tam giác thanh khiết, mượt mà, non tơ, đáng yêu của em bị nhơ nhuốc và rách nát - thậm chí lúc ấy tôi vẫn sẽ phát điên phát rồ vì cảm giác dịu dàng lúc thoáng nhìn thấy gương mặt đáng yêu xanh xao của em, lúc thoáng nghe thấy giọng nói khàn khàn non tơ của em, ôi Lolita của anh.
"Lolita," tôi nói, "có thể điều này chẳng đâu vào đâu cả nhưng anh vẫn phải nói. Đời rất ngắn. Từ đây đến cái xe cũ mà em quá rành ấy chỉ là một quãng đường chừng hai mươi, hai mươi nhăm bước chân. Một đoạn đi bộ rất ngắn. Hãy bước hai mươi nhăm bước chân ấy. Bây giờ. Ngay bây giờ. Hãy bước như em vẫn hằng bước. Và chúng mình sẽ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long."
Carmen, voulez-vous venir avec moi?[7]
"Anh định bảo," nàng vừa nói vừa mở to mắt và hơi nhấc người lên, một con rắn có thể lao vào mổ, "anh định bảo là anh sẽ cho bọn em [bọn em] số tiền ấy chỉ trong trường hợp em đi cùng anh đến khách sạn. Có phải đó là điều anh định bảo em không?"
"Không," tôi nói, "em hiểu sai hoàn toàn. Anh muốn em bỏ anh Dick tình cờ của mình và rời khỏi cái ổ chuột ghê rợn này, và đi sống cùng anh, chết cùng anh, tất cả, tất cả mọi thứ cùng anh" (những lời đại ý như vậy).
"Anh điên rồi," nàng cau mặt nói.
"Nghĩ kỹ đi, Lolita. Chẳng có gì ràng buộc hết. Ngoại trừ, có lẽ — ừ mà thôi, chẳng quan trọng." (Một sự ân xá, tôi muốn nói thế, nhưng không nói.) "Dẫu sao chăng nữa, dù em từ chối em cũng sẽ vẫn được nhận... trousseau[8] của mình."
"Không đùa chứ?" Dolly hỏi.
Tôi trao cho nàng một phong bì đựng bốn trăm đô la tiền mặt và một tờ séc ba ngàn sáu trăm đô nữa.
Thận trọng, ngập ngừng, nàng nhận mon petit cadeau[9]; và sau đó trán nàng ửng hồng tuyệt đẹp. "Anh định bảo là," nàng nói, nhấn nhá lo âu, "anh sẽ cho bọn em bốn ngàn đô?" Tôi che mặt bằng bàn tay và nghẹn ngào để rơi những giọt lệ nóng bỏng nhất mà tôi từng tuôn ra. Tôi cảm thấy chúng lượn quanh những ngón tay tôi và xuống dưới cằm tôi, thiêu đốt tôi, mũi tôi nghẹt lại, tôi không thể ngưng được, và rồi nàng chạm vào cổ tay tôi.
"Anh sẽ chết nếu em chạm vào anh," tôi nói. "Em có chắc là em sẽ không đi với anh không? Chẳng lẽ không có chút hy vọng nào về việc em đi cùng anh sao? Chỉ cần nói cho anh biết điều đó thôi cũng được."
"Không," nàng nói. "Không, mình ơi, không." Trước đây, nàng chưa từng gọi tôi là mình.
"Không," nàng nói, "hoàn toàn không thể có chuyện đó. Em thà quay lại với Cue còn hơn. Em muốn nói —"
Nàng mò mẫm tìm từ. Tôi thầm dúi chúng cho nàng ("Anh ấy làm tan nát trái tim em. Anh thì chỉ làm tan nát đời em thôi").
"Em nghĩ," nàng nói tiếp — "úi" — cái phong bì tuột xuống sàn — nàng nhặt nó lên — "em nghĩ ôi anh đã cực kỳ cao thượng khi cho bọn em từng ấy xèng. Nó sẽ giải quyết mọi chuyện, bọn em có thể khởi sự ngay tuần sau. Đừng khóc nữa, nào. Anh nên hiểu. Để em mang cho anh thêm ít bia nữa. Ôi, đừng khóc, em rất hối hận vì em đã lừa dối anh nhiều như vậy, nhưng chuyện nó là vậy rồi.
Tôi lau mặt và các ngón tay. Nàng cười với món cadeau. Nàng đang hớn hở. Nàng muốn gọi Dick. Tôi nói một lát nữa tôi sẽ phải đi, và không muốn nhìn thấy cậu ta một chút nào, không một chút nào. Chúng tôi cố nghĩ ra vài chủ đề nào đó để nói chuyện. Vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy — rung rinh và rực rỡ óng ả trên võng mạc ẩm ướt của tôi — một đứa trẻ rạng rỡ tuổi mười hai, ngồi trên ngưỡng cửa, "ping" những viên sỏi vào cái ca rỗng. Tôi tính nói — cố tìm một lời bình vu vơ nào đó — "đôi khi anh tự hỏi chuyện gì đã đến với cô bé nhà McCoo, nó có hồi phục được không?" — nhưng dừng lại được đúng lúc vì sợ nàng đáp lại rằng: "đôi khi em tự hỏi chuyện gì đã đến với con bé nhà Haze..." Rốt cuộc, tôi trở lại chủ đề tiền bạc. Số tiền này, tôi nói, ít nhiều tượng trưng cho tổng số tiền cho thuê căn nhà của mẹ nàng sau khi trừ thuế, nàng nói: "Không phải nó đã bị bán đi nhiều năm trước rồi sao?" Không (tôi thú nhận tôi đã nói điều này với nàng cốt để cắt đứt mọi quan hệ với R.); luật sư sắp gửi cho nàng bản kê đầy đủ về tình hình tài chính; nó rất tươi sáng; vài chứng khoán nhỏ mà mẹ nàng sở hữu đang lên giá không ngừng. Đúng rồi, tôi hoàn toàn chắc chắn là tôi phải đi. Tôi phải đi, phải tìm ra hắn, và tiêu diệt hắn.
Vì tôi biết mình không thể sống qua nổi sự đụng chạm với đôi môi nàng, nên tôi cứ lùi dần với một vũ điệu õng ẹo, theo mỗi bước nàng và cái bụng của nàng tiến về phía tôi.
Nàng và chó tiễn chân tôi. Tôi ngạc nhiên (đây chỉ là một hình thái tu từ mà thôi, chứ tôi chẳng lạ gì) rằng nàng lại thờ ơ đến thế trước vẻ ngoài của chiếc xe cũ mà nàng từng đi trong đó khi còn là một đứa bé và một nymphet. Tất cả những gì nàng bình luận là nó có vẻ hơi tàn tạ vì tuổi tác. Tôi nói nó là của nàng, tôi có thể đi bằng xe buýt. Nàng nói thôi đừng ngở ngẩn nữa, bọn em sẽ bay đến Jupiter và mua một chiếc ô tô ở đó. Tôi nói tôi sẽ mua lại chiếc xe này của nàng với giá năm trăm đô la.
"Cứ đà này thì chúng ta sẽ sớm trở thành triệu phú," nàng nói với con chó đang sướng mê.
Carmencita, lui demandais-je...[10] "Một lời cuối," tôi nói bằng thứ tiếng Anh cẩn trọng kinh khủng của mình, "em có hoàn toàn, hoàn toàn chắc chắn rằng — ừ thì, dĩ nhiên là không phải ngày mai, và cũng không phải ngày kia, nhưng — ừ thì — một ngày nào đó, bất cứ ngày nào, em sẽ đến sống cùng anh không? Anh sẽ tạo ra một Thượng Đế mới toanh và cảm ơn ông ấy bằng những tiếng hét lanh lảnh, nếu em cho anh chút hy vọng nhỏ nhoi ấy" (hoặc những lời đại loại như vậy).
"Không," nàng vừa cười vừa nói, "không."
"Điều đó có thể làm cho sự thể thay đổi hoàn toàn," Humbert Humbert nói.
Rồi tôi lôi khẩu súng của mình ra — tôi định nói, đấy là kiểu hành xử ngu ngốc mà độc giả có lẽ cho rằng tôi sẽ làm. Thậm chí tôi chẳng hề có ý nghĩ sẽ làm chuyện đó.
"Chaooo...!" nàng ngân nga, tình yêu Mỹ, ngọt ngào, bất tử, đã chết của tôi; bởi lẽ nàng đã chết và bất tử nếu như quý vị đọc được những dòng này. Tôi muốn nói, đấy là thỏa thuận chính thức với cái gọi là những người có trách nhiệm.
Rồi thì, lúc tôi lái đi, tôi nghe thấy nàng hét váng lên với Dick của nàng; còn con chó bắt đầu vừa chạy vừa nhẩy cẫng lên sát bên xe tôi như một con cá heo béo ị, nhưng nó quá nặng và quá già, và bỏ cuộc rất sớm.
Và chẳng mấy chốc, tôi đã lái xe xuyên qua màn mưa bụi của ngày tàn, với những cần gạt nước trên kính chắn gió hoạt động hết công suất mà vẫn không thể xua nổi nước mắt tôi.
[1]. Không có ai, tôi lại bấm chuông, vẫn không có ai.
[2]. Rùng mình vì lạnh.
[3]. Tiếng Đức. Cấm Tiệt.
[4]. Thổi kèn.
[5]. Tội lỗi to lớn rạng ngời của tôi.
[6]. Chúng mình hãy thay đổi cuộc đời, Carmen của anh, hãy đến nơi nào đó mà mình sẽ mãi mãi không rời xa nhau.
[7]. Carmen, em có muốn đến với anh không?
[8]. Tiếng Pháp. Tư trang, quần áo mà cô dâu mang về nhà chồng.
[9]. Món quà nhỏ.
[10]. Carmen bé bỏng của tôi, tôi hỏi nàng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...