Lolita

Đến lúc tôi về tới Beardsley, thì trong tiến trình của việc tóm lược đau lòng mà đến giờ này tôi đã thảo luận đầy đủ chi tiết, có một hình ảnh trọn vẹn đã hình thành trong trí óc tôi; và qua — luôn luôn liều lĩnh — quá trình loại trừ tôi đã thu nhỏ hình ảnh này thành bản gốc cụ thể duy nhất mà hoạt động của bộ não ốm yếu và kí ức u mê có thể mang lại.

Ngoài Đức Cha Rigor Mortis (như các cô gái vẫn gọi ông ta), và một quý ông dạy các môn không-bắt-buộc là tiếng Latin và tiếng Đức, không có giảng viên nam thường xuyên nào ở Trường Trung Học Beardsley. Nhưng vào hai dịp, một thầy trợ giảng môn nghệ thuật ở phân khoa của Đại Học Beardsley đã sang chiếu cho các nữ sinh xem những bức ảnh đèn chiếu về các thành quách nước Pháp và những bức họa thời thế kỷ mười chín. Tôi từng muốn tham dự những buổi chiếu ảnh và thuyết trình này, nhưng Dolly, theo thói quen của nàng, xin tôi đừng đến, chấm hết. Tôi cũng nhớ là Gaston có nhắc đến tay giảng viên đặc biệt ấy như một garçon[1] lỗi lạc; nhưng tất cả chỉ có vậy; kí ức từ chối cung cấp cho tôi cái tên của kẻ đam-mê-lâu-đài-cổ ấy.


Vào hôm đã ấn định cho việc hành hình, tôi đi bộ xuyên màn mưa tuyết qua khu sân bãi tới quầy chỉ dẫn ở Đại Sảnh Maker, Đại Học Beardsley. Ở đấy tôi được biết rằng tên thằng cha ấy là Riggs (hơi giống tên ông mục sư), rằng hắn là người độc thân, và rằng sau mười phút nữa hắn sẽ đi ra khỏi "Bảo Tàng" nơi hắn đang dạy một lớp học. Trong hành lang dẫn đến giảng đường, tôi ngồi trên chiếc ghế băng giả cẩm thạch được hiến tặng bởi Cecilia Dalrymple Ramble. Lúc tôi đợi ở đó, đang khó chịu nơi tuyến tiền liệt, say xỉn, đói ngủ, với cây súng trong bàn tay nắm chặt trong túi áo mưa, tôi bỗng nhận ra rằng tôi đã loạn trí và sắp làm điều gì đó ngu ngốc. Không có lấy một phần triệu khả năng là tay Phó Giáo Sư Albert Riggs này đang che giấu Lolita của tôi tại nhà gã ở số 24 đường Pritchard, thị trấn Beardsley. Hắn không thể là thằng đểu ấy. Điều đó hoàn toàn phi lý. Tôi đang đánh mất thời gian và trí khôn của mình. Gã và nàng đang ở California và hoàn toàn không có ở đây.

Ngay sau đó, tôi nhận thấy một chấn động mơ hồ đằng sau mấy bức tượng trắng; một cánh cửa — không phải cái tôi vừa nhìn chằm chằm — hớn hở mở toang, và giữa bầy gái sinh viên có một cái đầu hơi hói và đôi mắt nâu ngời ngời nhấp nhô, tiến tới.


Hắn là kẻ hoàn toàn xa lạ với tôi nhưng cứ khăng khăng là chúng tôi từng gặp tại bữa tiệc ngoài trời tại Trường Trung Học Beardsley. Cô con gái quyến rũ, tay-chơi-tennis của tôi dạo này ra sao? Hắn có lớp học khác. Hắn sẽ sớm gặp lại tôi.

Cố gắng nhận dạng khác được giải quyết không mau lẹ như vậy: qua quảng cáo trên một trong những tờ tạp chí của Lo, tôi liều mạng bắt liên lạc với một thám tử tư, một tay cựu võ sỹ quyền anh chuyên nghiệp, và chỉ nhằm đưa gã ý tưởng nào đó về phương pháp được chọn bởi con quỷ ấy, tôi đã cho gã biết vài mẫu tên tuổi và địa chỉ mà tôi đã thu thập được. Gã đòi một khoản đặt cọc kha khá và trong hai năm — hai năm, thưa độc giả! — thằng đần ấy tất bật với việc rà soát những dữ liệu vô nghĩa đó. Tôi đã cắt đứt mọi quan hệ tiền bạc với gã rất lâu cho đến một ngày nọ gã xuất hiện với tin thắng lợi là có một người da đỏ tám-mươi-tuổi tên Bill Brown sống gần thị trấn Dolores, bang Colo.

[1]. Tiếng Pháp. Anh chàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui