Yêu khiến người ta lạc mất phương hướng
Thu Hạ Hạ và Âu Dương Dị bắt đầu hẹn h
ò với nhau.
Mặc dù An Tuyết Kỳ lúc này lúc kia gây ra chút phiền phức nho nhỏ cho họ nhưng hai người đang trải qua những ngày tháng rất ngọt ngào.
Buổi sáng mỗi ngày, Thu Hạ Hạ đều dậy sớm chuẩn bị hai hộp cơm, sau đó đến giờ ăn trưa, cùng Âu Dương Dị vui vẻ ăn cơm ngay ở trong lớp học. Buổi chiều, sau khi tan học, Thu Hạ Hạ nhất định phải đến nhà Âu Dương Dị “điểm danh”, sau đó mới bắt tay vào công việc ô sin vô thời hạn của cô.
Buổi tối, sau khi hai người ăn tối xong, Âu Dương Dị đạp xe đèo cô chạy một vòng quanh trấn (việc này là do Thu Hạ Hạ “mặt nặng mày nhẹ” đòi hỏi. Đương nhiên là chủ ý này xuất phát từ mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình…). Ngày nghỉ, nếu trời nắng, hai người sẽ đi đến những nơi như công viên hay khu vui chơi để hẹn hò. Nếu trời mưa họ sẽ trốn trong thư phòng cùng nhau xem phim. Khoảng thời gian của hai người gắn bó vói nhau ngọt tới mức có thể chế thành đường mật.
Kể từ sau khi yêu nhau, mỗi ngày trôi qua, Thu Hạ Hạ đều tràn đầy năng lượng, khí chất ngời ngời, so với khoảng thời gian mất hồn trước đây thì đúng là hai con người hoàn toàn khác nhau. Tình yêu quả nhiên có phép màu kỳ diệu.
“Hạ Hạ, hôm nay cậu lại đến lớp của Âu Dương Dị ăn trưa cùng cậu ấy phải không?” Trương Nhã Tuyên nhìn cô bạn thân vui vẻ lôi hộp cơm từ trong ngăn kéo ra, hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
“Ừ!” Thu Hạ Hạ bỏ hộp cơm vào trong túi, hỏi lại: “Hot boy nhà cậu đâu? Cậu ấy không hẹn cậu đi ăn cơm sao?”.
Trương Nhã Tuyên cong môi, phàn nàn: “Thời gian này cậu ấy còn đến Nhã Đằng Các làm việc.”
“Hay cậu ăn trưa cùng bọn mình đi?” Thu Hạ Hạ chuẩn bị xong hộp cơm liền đề nghị. Trương Nhã Tuyên xua tay loạn xạ, “Mình không muốn làm cái bóng đèn! Cậu mau đi đi!”.
“Ừ! Vậy mình đi đây! Cậu mau đến căng tin ăn cơm đi! Bye bye!”
Thu Hạ Hạ tạm biệt Trương Nhã Tuyên, ngân nga một giai điệu rồi nhảy chân sáo tới lớp học của Âu Dương Dị. Cô vừa định bước vào trong lớp thì phát hiện ra trong lớp học trống trải, ngoài Âu Dương Dị ra còn có An Tuyết Kỳ.
An Tuyết Kỳ đang nói gì đó, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa lớp, liền im bặt, không nói thêm gì nữa.
Thu Hạ Hạ đứng ở cửa phòng học chớp mắt, sau đó nhìn Âu Dương Dị hỏi: “Dị, cậu có việc gì à? Mình có cần về lớp trước không?”.
“Không cần đâu! Cậu vào đây.” Âu Dương Dị dịu dàng nói vói cô, đôi môi đang mím chặt nhìn thấy cô liền nở nụ cười ấm áp.
“OK!” Thu Hạ Hạ giọng trong trẻo đáp lại, ôm hộp cơm tiến đến chỗ ngồi của Âu Dương Dị, có thể nhận ra tâm trạng của cô rất tốt.
Cô để hộp cơm lên bàn của Âu Dương Dị, sau đó bắt đầu giúp cậu thu dọn sách vở và đồ dùng học tập để trên bàn. Thu dọn xong, cô lại sắp xếp sách vở và đồ dùng theo thứ tự vào trong ngăn bàn. Xong việc, cô liền kéo ghế bên cạnh rồi thoải mái ngồi xuống, sau đó mở một hộp cơm trên bàn, ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi An Tuyết Kỳ.
An Tuyết Kỳ đứng cách đó không xa, oán hận nhìn chằm chằm Thu Hạ Hạ một lúc. Sau khi phát hiện ra Hạ Hạ hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ cô, quay sang nhìn Âu Dương Dị.
“Dị, mình có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.”
Ánh mắt Âu Dương Dị chuyển từ Thu Hạ Hạ sang nhìn An Tuyết Kỳ, cậu khẽ cười, điềm nhiên nói: “Cậu cứ nói đi”.
“Nhưng…” Ánh mắt của An Tuyết Kỳ liếc sang Thu Hạ Hạ ngồi cách đó không xa.
Âu Dương Dị nhìn Thu Hạ Hạ đang ăn cơm rất vui vẻ, nói chắc nịch: “Hạ Hạ là bạn gái của mình. Mình chẳng có chuyện gì phải giấu cô ấy cả. Cậu muốn nói gì thì nói đi, còn không thích thì có thể đi. Bây giờ là giờ ăn cơm của mình”.
An Tuyết Kỳ giận dữ nghiến răng, ánh mắt oán giận quét qua Thu Hạ Hạ. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại cười duyên dáng với Âu Dương Dị: “Nêu cậu không thấy ngại thì mình nói. Vừa rồi cậu nói rằng Thu Hạ Hạ là bạn gái của cậu có phải không?”.
Âu Dương Dị gật đầu khẳng định: “Đúng thế!”.
“Nhưng mình nhớ một năm trước, chúng ta vẫn còn chưa chia tay. Vì vậy, theo lý, mình mới là bạn gái chính thức của cậu, còn cô ta…” An Tuyết Kỳ liếc Thu Hạ Hạ, “là kẻ thứ ba đúng không?”.
“Phù…” Cơm trong miệng Thu Hạ Hạ phun ra ngoài, sau đó ho dữ dội suýt chút nữa thì sặc chết.
“Hạ Hạ!” Âu Dương Dị kêu lên rồi chạy nhanh tới bên cô, nhanh tay lấy ra một hộp sữa to trong ngăn kéo, cắm ống hút rồi đưa cho cô, “Cầm lấy này! Mau uống đi!”.
Thu Hạ Hạ nhận lây hộp sữa, hút mấy hơi dài, cơn ho mới dừng lại. “Mình không sao. Híc! Các cậu cứ tiếp tục!”. Thu Hạ Hạ nói xong, vội vàng cúi đầu ăn cơm, tai dỏng ngược lên. Quả nhiên cô đã thành kẻ thứ ba, cũng còn được gọi là hồ ly tinh! Hồ ly tinh trong truyền thuyết đều vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, không ngờ một người có nhan sắc bình thường như cô lại có cơ hội làm hồ ly tinh. Cơ hội quý báu này cô nhất; định phải ghi nhớ, sau này có thể ba hoa kể lại cho con gái cô. He he!
Âu Dương Dị chăm chú nhìn cô một lát, khẳng định cô không sao rồi mới đưa ánh mắt giận dữ nhìn sang An Tuyết Kỳ, giọng vẫn chắc chắn như lúc trước: “Hạ Hạ không phải là kẻ thứ ba! Nếu cậu vẫn cho rằng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ yêu đương thì bây giờ mình có thể nói cho cậu biết, mình không thích cậu! Sau này, cậu đừng có quấn lấy mình với Hạ Hạ nữa! Cậu hãy nhớ là bạn gái của mình mãi mãi chỉ có một mình Thu Hạ Hạ!”.
“Phù!” Thu Hạ Hạ lại bị sặc, phun hết cơm trong miệng ra, cô không hiểu tại sao Âu Dương Dị lại nói “ác” như vậy? Xem ra sau này cô có lẽ sẽ phải đề phòng một chút nhất định không cho cậu cơ hội chia tay với cô.
Âu Dương Dị nhíu mày nhìn cô, lấy giấy ăn từ trong túi đưa cho cô lau miệng, “Thu Hạ Hạ, cậu tệ thật! Bàn của mình đầy những cơm và nước bọt của cậu rồi đây!”.
An Tuyết Kỳ giận dữ nhìn cảnh thân mật của hai người, nụ cười ngọt ngào biến thành dữ tợn. Cô xinh đẹp, nhiều tài, bố lại là chủ tịch hội đồng quản trị học viện Thanh Nhân, từ nhỏ tới lớn đều sống trong sự bao bọc, nâng niu của mọi người, vậy mà có lúc bị người ta hắt hủi, ghẻ lạnh, bị cự tuyệt như vậy ư?
“Âu Dương Dị!” Giọng nói của An Tuyết Kỳ bỗng trở nên rất lạnh lùng.
Thu Hạ Hạ giật mình bởi giọng nói lạnh lùng ấy, liền huých Âu Dương Dị có ý bảo cậu lắng nghe lời người khác nói một chút. Âu Dương Dị nghe lời, quay sang nhìn An Tuyết Kỳ.
Nhìn sự thân mật của hai người, trong lòng An Tuyết Kỳ càng cảm thấy không thoải mái.
“Âu Dương Dị”, An Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn cậu, nhếch mép cười nhạt “mình nghĩ cậu biết tính cách của mình, đối với bất cứ thứ gì mà mình thích, mình đều không dễ dàng buông tay. Một năm trước như thế nào thì một năm sau vẫn y nguyên như thế!”. An Tuyết Kỳ cố ý nhấn mạnh hai chữ “một năm”.
Sắc mặt Âu Dương Dị bất giác chuyển thành trắng bệch. Những sự việc của một năm trước từ từ hiện ra trong đầu cậu. Cậu chớp mắt, nhìn cô cảnh giác: “Cậu định làm gì? Mình nói cho cậu biết, cậu muốn làm gì mình thì làm nhưng đừng có động đến người không liên quan tới chuyện này!”.
“A! Ở đây có người không liên quan gì đến chuyện này phải không?” An Tuyết Kỳ cười khểnh, bây giờ biểu hiện của cô độc ác còn hơn cả ác quỷ dưới địa ngục, không còn một chút nho nhã, duyên dáng giống lúc trước. “Ở đây có cậu với mình, còn có cả Thu Hạ Hạ. Vậy Thu Hạ Hạ là người không liên quan đúng không? Cô ấy không liên quan ư? Mình nhớ là cậu vừa nói cô ta là bạn gái, mãi mãi là bạn gái của cậu. Không phải cậu vừa nói thế sao?”
Âu Dương Dị từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt chuyển sang nhợt nhạt.
Bỗng nhiên, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, mùi hương quen thuộc khẽ lướt qua mũi cậu. Sau đó cậu nhìn thấy thân hình mảnh mai của Thu Hạ Hạ đứng trước mặt cậu, “hứng” lấy ánh mắt lạnh lùng của An Tuyết Kỳ. “An Tuyết Kỳ!”
Thu Hạ Hạ lạnh lùng nhìn khuôn mặt tàn nhẫn của Tuyết Kỳ, ngẩng cao đầu, đối mặt với sự lạnh lẽo của cô ta và nói: “Mình không can thiệp vào câu chuyện của hai người là vì mình tôn trọng các cậu chứ không phải là mình sợ cậu, cũng không có nghĩa là mình sẽ nhịn để cậu đưa mình ra uy hiếp Dị!”.
“Hứ!” An Tuyết Kỳ cười nhạt, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Thu Hạ Hạ, nói ra những câu mỉa mai: “Thu Hạ Hạ, sự dũng cảm của cậu thật đáng khen ngợi! Chỉ có điều…”, ánh mắt của An Tuyết Kỳ nhìn qua vai Thu Hạ Hạ, nhìn Âu Dương Dị đang đứng sau lưng cô, tiếp tục hùng hồn nói, “chỉ có điều tôi không biết liệu rằng có ai đau lòng hay không nữa!”.
Nhận ra ánh mắt cô ta chuyển sang nhìn Âu Dương Dị, Thu Hạ Hạ lập tức quay người vòng tay ôm lấy Âu Dương Dị, lạnh lùng nói với An Tuyết Kỳ: “An Tuyết Kỳ, nếu hôm nay cậu tới đây tìm Dị chỉ để nói những điều này thì mình có thể nói cho cậu biết điều này: Dị không sợ cậu! Mình càng không sợ cậu! Cậu có chuyện gì thì cứ tới tìm mình! Làm người thì đừng có ngạo mạn quá!”.
“Được lắm! Thu Hạ Hạ, sự dũng cảm của cậu khiến tôi bái phục. Bây giờ, tôi rất có hứng thú để “chơi” một trận với cậu để xem sự dũng cảm của cậu hay sự kiên định của tôi kéo dài lâu hơn?”
Thu Hạ Hạ gật đầu không do dự, sau đó không khách sáo tiễn khách: “Được! Cậu muốn “chơi” thì lúc nào mình cũng có thể “chiều”! Nhưng bây giờ là giờ ăn cơm trưa của mình với Dị, xin cậu đừng có làm phiền! Cảm ơn!”.
An Tuyết Kỳ khinh khỉnh nhìn hai người, khẽ mỉa mai rồi vênh mặt, bước qua hai người ra khỏi lớp học.
Nhìn bóng dáng của An Tuyết Kỳ khuất dần rồi biến mất, Thu Hạ Hạ mói từ tù bình tĩnh lại. Cô quay đầu, lo lắng nhìn Âu Dương Di quan tâm hỏi: “Dị, cậu không sao chứ?”.
Sắc mặt Âu Dương Dị nhợt nhạt, cậu lo lắng nhìn cô: “Mình không sao, chỉ sợ cậu…”.
“Dị”, Thu Hạ Hạ ngắt lời cậu, mỉm cười nhìn cậu, “Mình đói bụng quá! Chúng mình ăn cơm đi được không?”.
Âu Dương Dị chau mày, bồn chồn nhìn cô “Hạ Hạ, cậu…”.
“Dị! Đừng nói chuyện này nữa, chúng mình ăn cơm đã!” Thu Hạ Hạ vụng về cắt lời Âu Dương Dị. Dường như sợ cậu lại nói tiếp điều gì đó, cô liền ấn cậu ngồi xuông ghế đẩy hộp cơm tới trước mặt cậu, thúc giục: “Dị, mau ăn cơm đi, để nguội là không ngon nữa đâu!”.
Âu Dương Dị nhìn cô giả vờ bận rộn, sự lo lắng trong đôi mắt đen huyền càng rõ hơn.
Trước khi An Tuyết Kỳ tuyên chiến, Thu Hạ Hạ không bao giờ ngờ một cô gái duyên dáng tới mức có thể diễn vai công chúa Bạch Tuyết vậy mà bỗng nhiên có thể trở nên độc ác, và có trái tim sắt đá đến như vậy. Cái gì mà trái tim nhân hậu, cái gì mà yểu điệu thục nữ, tất cả những đ
iều đó đều là lừa đảo! Mười năm sau nữa, Thu Ha Hạ cũng không dám tin vào cái gọi là “trí tuệ cổ nhân” nữa.
An Tuyết Kỳ quả nhiên là người đã nói là làm. Sau hôm tuyên chiến với Thu Hạ Hạ, cô ta triển khai kế hoạch, bắt đầu hành động.
Ngày đầu tiên, nhân cơ hội Thu Hạ Hạ đứng lên trả lời câu hỏi, An Tuyết Kỳ đã lợi dụng ưu thế chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng dùng chân kéo ghế” của Thu Hạ Hạ ra. Thu Hạ Hạ chăm chú trả bài nên không chú ý, trả lời xong không phòng bị ngồi xuống, kết quả là ngổi thẳng xuống đất, cả lớp cười phá lên. Thầy giáo tức giận trợn mắt nhìn cô.
Ngày thứ hai, An Tuyết Kỳ đâm thủng cả hai lốp xe của Thu Hạ Hạ, hại cô phải dắt bộ mất hơn nửa tiếng mới về tới nhà.
Ngày thứ ba, Âu Dương Dị nghỉ học. Giờ ăn trưa, Thu Hạ Hạ đang vừa ăn cơm với Trương Nhã Tuyên ở trong nhà ăn vừa nói chuyện tào lao về chủ đề “đại gia với chân dài” thì An Tuyết Kỳ đi sát qua chỗ ngồi của hai người, sau đó đại tiểu thư họ An “không cẩn thận” vấp phải cái gì đó, tay cầm đĩa thức ăn lắc mạnh, bát canh nóng trong tay “vô tình” đổ hết lên người Thu Hạ Hạ. Canh quá nóng khiến cô lập tức như con cún bị người khác dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên, tiếng kêu thảm thiết suýt nữa thì làm tốc cả mái căng tin. Vụ canh nóng lần này khiến hai cánh tay và chân trái của Thu Hạ Hạ bị bỏng, phồng rộp lên bác sỹ bệnh viện trung tâm thị trấn kết luận bị bỏng mức trung bình, phải nằm viện hai ngày.
Ngày thứ tư, Thu Hạ Hạ nằm trong viện dưỡng thương, An Tuyết Kỳ nhân lúc người thân của cô không có mặt, “tốt bụng” ôm một bó hoa không biết là hoa gì mùi hắc nồng nặc đến thăm cô. Việc “thăm nom” của An Tuyết Kỳ bao gồm việc dùng những lời lẽ độc địa mỉa mai Thu Hạ Hạ vài câu, sau đó đặt bó hoa xuống rồi đi. Với phong cách của An Tuyết Kỳ, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Quả nhiên, nửa tiếng sau, Thu Hạ Hạ đã biết được dụng ý “thăm nom” của cô ta. Vấn đề nằm ở bó hoa cô ta giúp Hạ Hạ cắm cạnh giường trước lúc ra về. Không biết An Tuyết Kỳ bỏ gì vào trong bó hoa mà thu hút từng đàn, từng đàn ong tới. Lúc đó, Thu Hạ Hạ nằm ngủ trên giường không để ý, bị ong đốt đầy người.
Ngày thứ năm, An Tuyết Kỳ nhân lúc cô y tá không chú ý, bỏ thuôc xổ vào cơm trưa của Thu Hạ Hạ, không biết An Tuyết Kỳ mua thuốc loại gì mà hiệu quả vô cùng tốt. Thu Hạ Hạ ăn xong, chưa đầy một phút sau là có hiệu lực ngay tức thì. Thế là, nhờ phúc của An Tuyết Kỳ mà Thu Hạ Hạ còn chưa hồi phục sức khỏe hoàn toàn sau vụ “móng lợn kho tàu” đã phải chạy vào nhà vệ sinh cả một ngày… Vụ “thuốc xổ” lần này điều duy nhất mà Thu Hạ Hạ ngộ ra một kết luận rất vô vị là “thuổc xô do người có tâm địa độc ác mua thì cũng vô cùng độc”.
Ngày thứ sáu, An Tuyết Kỳ mượn điện thoại của người khác nhắn tin cho Thu Hạ Hạ, lừa cô nói rằng: “Mình là Âu Dương Dị, di động của mình bị mất rồi, ví tiền cũng bị người ta lấy trộm. Giờ đang mượn di dộng của người khác nhắn tin cho cậu, cậu mau mang tiền tới đầu thôn Khoai Môn, thị trấn Khoai Lang, thành phố Dưa. Thu Hạ Hạ ngây thơ vừa nhìn thấy cái tên Âu Dương Dị không nghi ngờ gì, tin ngay lập tức. Thế là cô cầm tiền, ra đi, hỏi đường tới lần thứ N, cuối cùng tới thôn Khoai Môn vừa hoang vu vừa hẻo lánh, kết quả là tìm đến lúc trời đã tối đen, vẫn không tìm thấy Âu Dương Dị. Lúc này, cô phát hiện ra có gì đó không ổn, liền lôi điện thoại gọi cho Âu Dương Dị, mới biết là bị An Tuyết Kỳ lừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...