Lời Nguyền Mỹ Nhân

Triệu Mộ Hiền đi làm ở Đông Phương mĩ nhân đã được 10 ngày, nhưng mỗi khi ba mẹ hay bằng hữu hỏi cô ở trong công ty làm việc gì, cô đều trả lời không được.
Tiền lương là ba vạn rưỡi, được nghỉ 2 ngày, phúc lợi đều có, nghe qua công việc không có gì sai cả, chỉ là công tác có chút khác biết , bởi vì cô mỗi ngày đến công ty, chính là cùng Đông Phương Phong Hoa chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm…
Nếu đem định nghĩa lại chức vụ « trợ lý đặc biệt » của cô định nghĩa lại thì phải là « đi theo người Đông Phương Phong Hoa », hắn đi đến chỗ nào, cô liền phải theo tới đó.
Nói ra thì nhất định có một đống nữ nhân hâm mộ, ngay cả nữ nhân viên trong công ty đều nhìn đến nàng, đều lộ ra ánh mắt ghen tuông « số mạng cô ta thật tốt. »
Nhưng mọi người cũng không biết nỗi thống khổ của cô.
Cả ngày phải ở cùng một chỗ mỹ nam tử, nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, nghe thanh âm duyên dáng của hắn, có khi còn có thể ngẫu hứng cầm tay cô, nếu cô không có ý chí cứng như sắt thép, tự hiểu diện mạo mình không so được với hắn, khẳng định nghĩ lầm hắn thích cô.
Đương nhiên, tuyệt đối là không thể.
« Mộ Hiền cô, qua đây một chút. »Đông Phương Phong Hoa ở thư phòng gọi cô.
Đối diện thư phòng chính là khu triển lãm đồ sứ, đều giống nhau ở chỗ lấy một bức tường gỗ để phân tách, bên trong giống như một thư viện nhỏ này, có rất nhiều sách, còn có một ít khu đặc chế lưu giữ sách cổ quý giá, lần đầu tiên cô bước vào liền cảm thấy hưng phấn vô cùng. Khi đó cô nghĩ công tác của mình chính là quản lý khu thư viện nhỏ này, đáng tiếc, tất cả sách trong khu này như kiểu bảo bối, chưa có sự cho phép, thì không thể động vào.
Cô đi thong thả tiến vào phòng sách, hít hít mùi sách cô ưa thích, hỏi :
« Có chuyện gì a. ? »
« Cô xem, đồ sứ này có điểm lạ ? » Đông Phương Phong Hoa giữ ở giá sách, mở ra một quyển sách rất nặng, một thân áo dài, tóc dài xõa buông, thật sự giống Phan An tái thế.
Cô ngẩn ngơ vài giây, vội vàng vỗ trán mình một cái, làm cho chính mình thanh tỉnh, phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, mới dám đến gần hắn. nhìn hắn chỉ vào hình ảnh đồ gốm.
Đồ sứ đấy là một chiếc bình Đại Tống bụng tròn, thất thải như ngọc lưu ly, ánh sắc màu cầu vồng, xinh đẹp cực kỳ.
« Thật đẹp… » cô tán thưởng.
« Bởi vì đồ sứ khi đem nung, trong quá trình đều sinh ra một sự biến hóa, nên mới có thể xinh đẹp ánh sắc màu, nguyên nhân vì lúc biến hóa không thể đoán trước được, cho nên mỗi tác phẩm mới có thể độc nhất vô nhị. » hắn giải thích.
« Thật vậy sao ? Thật là thần kỳ a ! » cô cúi đầu, hứng thủ dạt dào nhìn kỹ, không để ý tới việc hai người bọn họ đang đứng thật gần.
« Đúng vậy, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tạo ra tác phẩm như vậy. »
« Người cổ đại thật sự rất lợi hại, anh nói có phải như vậy không… » cô ngẩng đầu lên, cười nói, không ngờ phát hiện hắn căn bản không phải đang nhìn sách, ngược lại nhìn chằm chằm cô và cười, còn tay đang vuốt ve tóc nàng.
Trong lòng cô căng thẳng, tay chân cứng nhắc lại.
Xem đi, mỗi ngày đều không ngừng tiếp thu tia lửa điện do hắn phóng ra, vừa muốn nói cho chính mình đừng hy vọng gì, thật là chuyện vất vả a !
« Ách… lão bản… » cô không dám động đậy, chỉ có thể ra tiếng.
« Ân ? » một tiếng mềm nhẹ thoát ra, tràn ngập mị hoặc mê người.
« Anh đều tùy tiện sờ tóc của phụ nữ như vậy sao ? » cô không thể không hỏi một câu. Bởi vì, mấy ngày làm việc, cô phát giác hắn không thường cùng người ngoài tiếp xúc, nếu có ngẫu nhiên đi sát qua bên cạnh nữ nhân viên khác, cũng không như vậy… ách, động chân động tay.
« Sẽ không. » hắn cười.

« Vậy tại sao lại thường sờ tóc tôi vậy ? » cô không rõ.
« Bởi vì… cô là đặc biệt. »
Cô ngây ngẩn cả người.
Từ nhỏ đến lớn, diện mạo của cô bình thường, gia cảnh bình thường, học trương bình thường, hết thảy bình thường, lần đầu tiên nghe thấy có người nói cô đặc biệt.
« Vì sao đặc biệt ? làm sao đặc biệt ? »
« Máu của cô có duyên ? » hắn nhẹ giọng nói.
« Huyết thống của tôi ? huyết thống của tôi có gì đặc biệt ? » cô nói xong, liền nhớ tới lần trước việc hắn hỏi tổ tiên nhà cô, dừng lại một chút, có khi nào…
« Là vì… huyết thống nhà tôi là hậu duệ của Đại Tống Triệu Thị vương tộc. ? »
« Đúng vậy. » hắn thừa nhận.
« Ách, nhưng là… có khă năng chỉ là truyền thuyết. » cô cường điệu nói.
« Tôi tin tưởng cô là hậu duệ của công chúa. » hắn thực chắc chắn.
« Nhưng mà… có lẽ anh nhầm… » cô vội hỏi.
« Sẽ không nhầm, đúng là cô. »
« Trời ạ… » cô chạy nhanh lui về sau vài bước, vội la lên :
« Tôi biết anh trầm mê gốm sứ đời Tống, cho nên đều để ý đến các đồ vật đời Tống, nhưng mà tôi thật sự không phải là hậu duệ công chúa gì cả, tất cả cái kia đều do ba tôi nói … »
« A, cô khẩn trương như vậy sao ?… » hắn cười một tiếng.
« Tôi sợ anh lầm, đến lúc đó, lại cho rằng tôi lừa anh… »
« Chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao có thể lầm, yên tâm, ta đã cho điều tra, cô thật sự là con cháu hậu duệ của vị đại công chúa kia. » hắn nói xong lơ đãng đem tất cả các ngón tay luồn vào mái tóc nàng.
Vì sao sờ tóc nàng ? vì lấy tóc đi xem xét a !
Kết quả, gien hoàn toàn trùng khớp.
Xác thực nàng là người hắn muốn tìm , là vị cứu tinh duy nhất chấm dứt cơn ác mộng của gia tộc Đông Phương.
« A… » cô im lặng, không hiểu hắn như thế nào khẳng định ? Hơn nữa, ý tứ của hắn là chỉ huyết thống của nàng, đối với hắn đó mới là trọng yếu ?
« A… cô với ta mà nói, là bảo bối ! » hắn vỗ nhẹ mặt cô, cười nói.
Bảo bối ? cô càng thêm hoang mang, hơn nữa đáy lòng còn toát ra một chút gật đầu đáp.
Giờ phút này, biểu tình của Đông Phương Phong Hoa cùng với Đông Phương lão phu nhân giống nhau, tràn ngập quỷ dị nóng bỏng.

Làm người ta bất an, thấp thỏm…
Hắn đối cô mà nói là tràn ngập mê hoặc, tuy ràng hắn là Phong Hoa tiêu sái, tuy rằng chỉ có nhã nhặn, nhưng mà ở hắn có điểm dù trời có sập, đất có lún cũng vẫn bình tĩnh ứng phó, cô thường thường cảm thấy hắn cất giấu bí mật gì đó…
Đang thất thần, hắn đột nhiên ấn vị thét lớn một tiếng, cô theo kinh nghiệm đỡ lấy hắn, vội la lên :
« Lão bản, người làm sao vậy ? »
« Không có gì, bệnh cũ thôi, một lúc sẽ thoải mái thôi… » hắn mi tâm nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
« Có muốn ăn cái gì không ? » cô lo lắng hỏi.
« Không cần, cho ta dựa một chút là được rồi. » hắn thuận tiện khẽ tựa đầu lên vai nàng.
Lòng cô nổi lên một trận áy náy, mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác đang ở trong lông ngực bắt đầu nảy nở….
Không ổn… thật sự không ổn…
« Mộ Hiền. » hắn đột ngột lên tiếng.
« Vâng. »
« Nếu có một người đàn ông chỉ còn hai năm để sống, cô có thể thương hắn, thậm chí gả cho hắn không ? »
Cô ngẩn người ra, nhớ tới lúc hắn ở nhà hàng cũng hỏi qua Lâm Thanh Thanh câu hỏi này.
« Nếu là trước khi yêu hắn mà biết, tôi sẽ chạy trốn thật nhanh. » hắn thẳng thắn nói.
« Nếu sau khi yêu hắn mới biết thì sao ? » hắn nhẹ giọng hỏi.
« Không biết…có lẽ sẽ chạy xa hơn, có lẽ, sẽ liều lĩnh giữ hắn bên người đến thời khắc cuối cùng… » cô chưa trải qua chuyện tình ái, cho nên, không thể khẳng định trả lời.
« Nếu người đó là tôi, cô có thể theo tôi đến thời khắc cuối cùng sao ? » hắn ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.
Nàng chăm chăm nhìn vào đôi dồng tử mắt thâm thúy mê người của hắn, đầu óc không thể phán đoán cái gì, cũng đã sớm từng bước nói ra tiếng lòng.
« vâng. »
Khuôn mặt tuấn tuấn của hắn bỗng bừng sáng, mỉm cười, sau đó, không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm lên môi cô một chút.
Hai mắt cô mở lớn kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Cừu quản lý đột nhiên xuất hiện bên ngoài thư phòng.
« Lão bản, tổng giám đốc của tập đoàn nước Mỹ đang ở ngoài, ông ấy muốn biết tác phẩm quý giá mới nhất của ‘gốm sứ Đông Phương’ bao giờ mới được đem bán. »
Triệu Mộ Hiền lại ngây người vài giây, hai chân bỗng dưng vô lực ngồi bịch ở trên bàn, hai má đỏ rực, tim đập thùng thùng như trống trận cuồng lôi.

Đông Phương Phong Hoa…hôn…hôn hôn…hôn nàng !
Cô si ngốc chạm lên cánh môi mình, suy nghĩ một mảng hỗn độn, có xấu hổ, có hoảng loạn,còn có rất nhiều rung động.
Hắn…có lẽ nào…thích…
« Không có khả năng ! không nên suy nghĩ bậy bạ ! » cô liều mạng lắc đầu, không cho phép chính mình tùy tiện phỏng đoán lung tung.
Con người thiên tiên bàn mĩ nam (nam nhân đẹp như tiên trên trời) như hắn, làm sao có thể coi trọng nàng?
Dừng tự ình là đa tình, trăm ngàn lần không thể tự ình là đa tình…
Mở miệng hít một ngụm khí lớn làm ình trấn định, cô đứng lên, quyết định đi rửa mặt cho thanh tỉnh, lại thoáng lơ đãng nhìn thấy bên tay phải của giá sách cổ bên cạnh có một khe hở, ngăn tủ phía sau còn có một không gian khác…
Một cỗ hiếu kỳ trong cô lớn dần lên, cô hiếu kỳ chậm rãi thong thả đi qua, liếc mắt nhìn vào khe hở vừa thấy, chỉ thấy bên trong dường như treo một bức tranh.
Vì muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, cô ghé sát mắt vào, không ngờ mới đụng tới giá sách, toàn bộ ngăn tủ liền chậm rãi mở ra, cô dừng một chút, vụng trộm đi vào, vừa nhấc mắt, cả người đã bị bức hoạ kia làm cho kinh sợ.
Đó là một bức tranh vẽ mĩ nhân.
Vị nữ tử trong tranh đứng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, tóc dài chạm đất, xảo tiểu thiến hề, đôi mắt đẹp long lanh, quần áo tơ lụa vương tộc bao vây lấy khiến nàng càng thêm vẻ yểu điệu phong tư, khí chất quý tộc tuyệt lệ,lại mang theo một chút lạnh lùng.
Tranh này xem ra niên đại cũng đến hơn nghìn năm, không chỉ sắc giấy bị ố vàng tổn hại, ngay cả quần áo trên người mỹ nữ đều đã phai màu trở nên mơ hồ, nhưng điều thần kỳ là, cho dù bức hoạ đã bị loang lổ nhiều chỗ thì khuôn mặt cuả vị mĩ nhân trong tranh kia vẫn linh động hệt như thật, hơn nữa cặp mắt kia, sáng ngời hữu thần, giống như đang nhìn chằm chằm vào cô…
Trong lòng cô tư nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng cụp mắt xuống, không dám tiếp tục nhìn thẳng mỹ nhân.
Ánh mắt cô vừa nhìn xuống, liền thấy phía dưới bức hoạ có viết một ít chữ.
Thiện động mỹ nhân từ,
Tất thành mỹ nhân tộc,
Hồng nhan dịch điêu tốt,
Mệnh bất quá ba mươi.
(dịch nghĩa: trời ban người có sắc đẹp đứng đầu đất nước
hội tụ tất cả vẻ đẹp của đất trời
nhưng hồng nhan lại bạc mệnh
sống không đến được ba mươi)
(ta chỉ dịch chung chung thôi, không chuẩn đâu nha!)
Cô kinh ngạc nhìn thơ lại không giống thơ này, tổng cảm thấy có chút thấy lạ lạ, bởi vì, giữa những hàng chữ này, dường như đang cảnh cáo cái gì…
Một đôi tay bỗng phút chốc từ sau phương thân đến, một phen chế trụ cổ tay cô.
“Ai nói cô có thể vào đây?”
Thanh âm lạnh lẽo khiến người ta như đóng băng lại ở bên tai cô vang lên, cô kinh hãi quay đầu, chỉ thấy Đông Phương Phong Hoa tuấn nhan phảng phất hàn khí, tức giận trừng mắt cô.
Không có chút thâm tình ôn nhu như lúc trước, hắn hiện tại lành lạnh, một chút cũng không giống hắn…
“Tôi…” lần đầu tiên bị hắn nhìn đến phát giận, cô sợ tới mức không biết nói sau.

Hắn không nói hai lời, thẳng kéo cô ra gian nhà nhỏ nhỏ, hơn nữa còn dùng sức kéo giá sách trở lại như cũ.
“A…” bị lôi kéo như điên, cô hô nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa thì té nhào.gì ma
“Cô làm cái gì mà đi vào đấy?” hắn trừng mắt nhìn cô, lành lạnh hỏi.
“Thực xin lỗi, lão bản, tôi… tôi chỉ là nhìn thấy giữa giá sách có một khe hở nên mới có thể…” cô vội vàng giải thích.
Sắc mặt hắn khẽ chuyển biến, tức giận xoay mình chuyển thành ngờ vực vô căn cứ, quay đầu nhìn thoáng qua giá sách.
Giá sách muốn mở thì rất khó, bởi vì nó được khóa, mà chìa khóa lại ở trên người hắn, hắn lại chưa bao giờ từng mở ra, vậy sao lại có khả năng lộ ra một khe hở nhỏ như vậy?
Chẳng lẽ, đây là thiên ý? Chính đồ bên trong, cụ thể ở đây là mỹ nhân đã triệu hồi hậu duệ của chính nàng, nàng cũng cùng hắn, chờ không kịp muốn chấm dứt hết tất cả sao?
Hắn nghiêm nghị nhíu mi, ánh mắt lại di chuyển đến trên mặt của Triệu Mộ Hiền.
“Thật sự thật có lỗi, nhưng anh yên tâm, tôi chỉ nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa chạm qua.” Thấy sắc mặt hắn vẫn không nguôi hờn giận, Triệu Mộ Hiền nhanh tiếp nói.
“Quên đi, hoặc là, thời điểm đến…” hắn nhìn thẳng cô, khinh lẩm bẩm.
“Cái gì?” cô ngẩn ngơ. Cái gì thời điểm đến?
“Cô theo giúp ta về nhà đi!” hắn còn thật sự nói.
“dát?” cô chấn động. giúp… giúp hắn về nhà? Ai dục uy nha! Không thể nào? Mới hôn cô, lại mang cô về nhà, như vậy tốc độ quá nhanh…..
“Ta nghĩ nên giới thiệu với người làm về nhân viên mới nhận chức của ta, các cô ấy đều muốn gặp trợ lý đặc biệt của ta một lần.”
Cô sửng sốt, mặt liền đỏ, ngây ngô cười.
“Nga, nguyên lai là như vậy a…”
“Bằng không cô tưởng cái gì?” hắn nhíu mày cười.
“Không…không có a! tôi không nghĩ cái…” cô bật thốt vội la lên, nhưng lời nói vừa thốt ra, lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng sữa chữa.
“Không phải, tôi nói là, tôi cái gì cũng chưa tưởng…”
Thấy cô không thể nói lên lời, hắn buồn cười, cốc vào đầu cô một cái.
“a… cô thật là thú vị…”
Tim cô đập dồn dập, một cỗ hỏa khí theo ngực chuyền đến thiêu nóng hai gò má.
So với một cái hôn, đối với nữ nhân chỉ cần một cử chỉ tiếp xúc nho nhỏ liền không có sức chống cự, hơn nữa đối phương lại là một mĩ nam tử có chút địa vị trong lòng mình, thực dễ dàng rơi vào bẫy đi.
Trời ơi, có thể hay không đừng kiểm tra cô? Khả năng kiềm chế của cô cũng chỉ là hữu hạn, rất mau sẽ không kìm chế …
“Tôi…tôi đi uống ngụm nước.’ cô cúi đầu, liền ôm theo đôi má ửng đỏ nóng bỏng chạy ra khỏi phòng.
Khóe miệng Đông Phương Phong Hoa giơ lên, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Hắn là khoái vây hoãn cô đi? Chỉ cần có được tâm của Triệu Mộ Hiền, như vậy có lẽ không cần đợi đến ba mươi chín thiên những khốn khổ của Đông Phương gia bọn họ hoàn toàn có thể tiêu trừ…
Ngày giải phóng nào đó, cũng sắp đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui