Trên chiếc xích đu là hai đứa bé, cô bé khoảng năm tuổi đang nằm trên đùi của cậu bé khoảng chín tuổi, ánh mắt khép hờ miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười hồn nhiên, tay cậu bé đang vuốt nhẹ mái tóc của cô bé kia, trên môi cậu bé là nụ cười cưng chiều, những tia nắng chiếu lên khung cảnh kia làm bất cứ ai nhìn thấy sẽ không khỏi nghĩ rằng đây là một bức tranh tuyệt đẹp.
“Phong! Anh sẽ mãi bên cạnh Jun phải không?” Cô bé đột nhiên mở mắt nhìn vào đôi mắt lam của cậu bé.
“Tại sao Jun lại hỏi anh như vậy?” Cậu bé vẫn duy trì động tác.
“Em không biết, anh phải bên cạnh em mãi, em sẽ không cho anh đi đâu cả! Hu hu…” Cô bé đột nhiên ngồi dậy ôm chặt cậu bé như sợ cậu bé kia sẽ biến mất.
“Jun ngoan nào, không khóc, chẳng phải anh vẫn đang bên cạnh em sao?” Cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.
“Em biết chú đáng sợ kia, chú ấy là bố của anh. Chú ấy đến đây là để mang anh đi đến một nơi rất xa, sẽ không cho Jun gặp anh nữa.” Cô bé vừa nấc vừa nói, tay vẫn ôm chặt cậu bé.
Cậu bé đẩy cô bé ra, cúi đầu và lấy tay lau nước mắt cho cô bé.
“Chú đáng sợ ấy đúng là bố anh, chú ấy đến đây là để đưa anh đi.”
Cô bé nghe vậy càng khóc to hơn.
“Anh phải về nhà, cũng giống như Jun dù đi chơi ở đâu cũng phải về nhà vậy.”
“Nhà Jun cũng là nhà của Phong mà! Anh ở lại được không? Anh không đi được không?” Cô bé nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn vào mắt cậu bé mong chờ cậu bé sẽ nói đồng ý.
“Bé ngốc! Em hãy xem như anh chỉ đi chơi đâu đó, anh đi chơi rồi sẽ quay về bên cạnh em, anh hứa anh chỉ đi chơi nhanh thôi, được không?”
“Anh nói thật không, sẽ chỉ giống như chúng ta đi chơi sao?”
“Thật, chỉ giống chúng ta đi chơi thôi.” Cậu bé đưa tay xoa đầu cô bé.
“Vậy ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cô bé đưa tay ra, miệng nở nụ cười thật tươi.
“Ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cậu bé cũng nở nụ cười và đưa tay ra ngoắc tay.
Nụ cười của cô bé vang vọng khiến khung cảnh xung quanh càng thêm ấm áp.
………………
“Dậy thôi! Dậy thôi!” Một tiếng hét vang lên, một cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng lấy chiếc chăn đang được quấn chặt bởi một cô gái khác trên giường. Cuộc chiến tranh giành chiếc chăn lại diễn ra, chiếc chăn này đã thoát khỏi rất nhiều cuộc chiến trước, không biết liệu rằng nó có thoát khỏi số mệnh bị hy sinh vào ngày hôm nay không.
“Trương Lập Hân, cậu không dậy thì tớ sẽ mặc kệ cậu đấy.” Vẫn như thường ngày cô gái có mái tóc xoăn nhẹ lại là người đầu tiên buông chiếc chăn ra, chiếc chăn lại một lần nữa may mắn thoát khỏi số mệnh bị xé rách.
“Trương Lập Hân, cậu cứ thử không dậy xem, ngày mai tớ về nhà xem còn ai nấu cơm cho cậu.” Cô vừa nói xong vừa quay người trên môi nở một nụ cười gian manh. Ai cô không biết chứ người bạn trên giường cô biết rất rõ đồ ăn do chính cô nấu là điểm yếu cực lớn của Lập Hân. Vì vậy, mỗi lần mang bữa cơm hàng ngày ra dọa là đảm bảo thành công 100.
“Một! Hai! Ba!” Cô vừa bước một bước vừa đếm, vừa đếm đến ba thì cô gái trên giường đã bật dậy.
“Hiểu Đồng, tớ sai rồi, tớ dậy ngay đây.” Cô gái trên giường lấy tay xoa đôi mắt vẫn chưa thích ứng được ánh sáng từ bên ngoài.
Đã đạt được mục đích, Hiểu Đồng xoay người lại đi đến bên cạnh giường.
“Hiểu Đồng, cậu thật xấu xa, tại sao mỗi lần cậu đều chỉ dùng chiêu này chứ, thật nhàm chán, thật không có tình người.” Lập Hân chu miệng phản đối, cô bước xuống giường tiến vào nhà tắm.
Hiểu Đồng vừa gấp chăn vừa lẩm bẩm câu của mọi ngày:
“Hầy! Số tôi thật khổ mà, để được ở chung với tên vô lương tâm như cậu tớ phải chiến đấu với bố mẹ cả mùa hè. Vậy mà, cậu không áy náy sự hi sinh to lớn của tớ, còn bảo tớ xấu xa.” Hiểu Đồng vừa nói vừa lườm người đang thoải mái đánh răng trong nhà tắm.
“Tớ ghi nhận sự hy sinh lớn lao của cậu, không cần cậu ngày nào nhắc đâu, sự hi sinh đó tớ đã khắc sâu trong dạ dày rồi này.” Lập Hân với chiếc khăn lau mặt vừa thong thả đi ra ngoài.
“Người ta bảo khắc sâu vào tim chứ ai như cậu chứ, đúng là đồ tham ăn.” Hiểu Đồng lườm Lập Hân rồi bước ra ngoài.
“Cậu không nghe câu ‘tình yêu đi qua dạ dày’ à! Cho thấy thức ăn rất quan trọng đấy! He he…” Lập Hân vừa nở nụ cười đắc ý vừa bước theo sau Hiểu Đồng.
“Hôm nay, chúng ta ăn sáng món gì thế?” Lập Hân kéo ghế ngồi xuống mong chờ bữa sáng của Hiểu Đồng.
“Cháo trứng ngon và bổ dưỡng tới đây.” Hiểu Đồng từ trên bếp bưng xuống nồi cháo.
“Hiểu Đồng, tớ yêu cậu nhất!” Lập Hân nhìn theo nồi cháo của Hiểu Đồng khẽ nuốt nước bọt, vui cười hớn hở.
“Đồ xấu xa ai lúc nãy vừa nói tớ không có tình người.” Hiểu Đồng lấy bát trên bàn múc cháo vừa trừng mắt người vô lương tâm thấy đồ ăn là sáng mắt.
“Cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi, làm gì có tên khốn nào dám nói Hiểu Đồng xinh đẹp, đáng yêu vừa tốt bụng của chúng ta không có tình người chứ! He he…” Lập Hân vừa đưa tay đón bát cháo vừa nở nụ cười nịnh nọt.
Sự việc này vẫn diễn ra hàng ngày trong căn phòng này.
Hiểu Đồng và Lập Hân quen biết nhau là một điều kỳ diệu của cuộc sống. Gia đình Hiểu Đồng thường xuyên đến quyên góp tại cô nhi viện Lập Hân sống. Trong một lần va nhau dẫn đến cuộc cãi vã của hai cô bé, nhưng không ngờ sau đó hai cô bé lại chơi thân với nhau.
Chẳng ai nghĩ rằng hai con người này sẽ trở thành bạn thân, cũng giống như mọi sự việc cuộc sống luôn có sự an bài một cách kỳ diệu và bất ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...