Loạn Thần


Lời này vừa nói ra, Ngô Cấp đang cầm tấu chương sắc mặt ông ta trắng bệch ra.
Giống như Huy đế đã nói, Bắc Lương là nơi sản xuất ra hãn huyết bảo mã đừng nói là ở Nam Kỳ, cho dù là ở Bắc Lương cũng là vật mà ngàn vàng khó có được, thông thường chỉ có hoàng thất dòng dõi quý tộc mới có.
Năm đó khi hai nước vẫn chưa giao tranh, chợ ngựa ở Nam Kỳ thỉnh thoảng sẽ gặp một hai con, nhưng cũng là cảnh tượng ngàn người tranh mua.

Sau trận chiến của mười sáu năm trước, Bắc Lương vì muốn khống chế sự phát triển kỵ binh của Nam Kỳ, thì đã không còn cung cấp chiến mã cho Nam Kỳ nữa.
Ngựa của Tống Dục là lúc y còn nhỏ mua từ chỗ giao dịch ngầm, giấu trong Vương phủ nuôi dưỡng đến lớn để cho nó sinh sản ra.
Nếu như vậy thì người của Quần mục ty và Hộ bộ không thể tra ra lai lịch của nó nữa.
Bây giờ lại xen lẫn vào trong Quần mục ty, tất nhiên sẽ xuất hiện trong danh sách cho cuộc đi săn mùa xuân này, Huy đế cho rằng người bên dưới vì muốn lập công, lấy lòng thái tử nên đã lén lút qua lại với sứ thần Bắc Lương.
Nếu hỏi là Huy đế bệnh tật suốt năm không quản triều chính này kiêng kỵ nhất điều gì, Cố Hạnh Chi dám đánh cược chính là người bên dưới vượt quá chức phận tự cho là mình thông minh.
Đế vương không quản và triều thần không phục, kết quả vẫn giống nhau, nhưng đối với Huy đế mà nói đây là hai chuyện khác nhau:
Đế vương không quản là do có sự tín nhiệm với quần thần, triều thần không phục thì là có dã tâm.
Càng không nói đến việc có dính líu đến thân phận nhạy cảm của sứ thần Bắc Lương.

Huy đế không hoài nghi có người mưu đồ thông địch bán nước, đều là do quân vương nhân từ.
Lời này vừa nói ra cả điện đều im lặng.

Sau khi Huy đế đăng cơ Ngô Cấp được trọng dụng Lễ bộ thượng thư cũng là do Ngô Cấp đề bạt lên.

Hắn ta xuất thân là quan văn, đối với chuyện binh mã biết được rất ít, chỉ cảm thấy hạng huyết bảo mã là đồ tốt, còn đối với sự kiêng kỵ của Huy đế đối với loại ngựa này thì không biết gì cả.
Do đó hôm nay khi hắn ta cảm thấy ngữ khí của Huy đế không đúng lắm, nhất thời không dám mở miệng, chỉ bày ra vẻ mặt không hiểu nổi nhìn Ngô Cấp.
Ngô Cấp vẻ mặt kinh hãi, vội vàng vén áo lên rồi quỳ xuống, nhưng chưa kịp giải thích thì Huy đế đã vẫy tay với các triều thần một cách mệt mỏi: "Trẫm mệt rồi, hôm nay chỉ nghị sự đến đây thôi."
Nói xong, Huy đế nhìn Cố Hạnh Chi và nói: "Lần đi săn mùa xuân này rất quan trọng, nếu chỉ do Lễ bộ và Hồng lô tự lo liệu, trẫm không yên tâm.

Trước giờ Cố khanh làm việc luôn rất cẩn thận, lần này ái khanh hãy gánh vác một phần cho trẫm."
Tất cả mọi người có mặt ở trong điện đều sững sờ, ánh mắt của họ nhìn qua Ngô Cấp đang quỳ bên cạnh ngự án, lại nhìn Cố Hạnh Chi đang khuất sau ánh sáng đến giờ vẫn luôn im lặng, không hiểu vì sao vốn dĩ cuộc đi săn mùa xuân là do Lễ bộ là chủ đạo, nhưng trong khoảnh khắc nó lại trở thành chuyện của Cố Hạnh Chi rồi.
Huy đế chống tay lên ngự án rồi đứng dậy, đi sau bức bình phong, chỉ nói lại một câu thể hiện sự mệt mỏi "Lui xuống hết đi."
Ngô Cấp bị Huy đế để lại đó một mình, những người khác nhận được lệnh đều đi ra khỏi điện Cần Chính.

Tần Chú im lặng đi phía sau của Cố Hạnh Chi, mấy lần y định nói nhưng lại thôi.
Khi sắp ra khỏi cổng Chính lệ, Tần Chú mới nắm lấy tay áo của Cố Hạnh Chi, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Rốt cuộc trong cuộc đi săn mùa xuân này huynh định làm gì chứ?"
Cố Hạnh Chi không trả lời, đưa tay vén tấm màn che của xe lên, rồi mời Tần Chú vào trong nói chuyện.
Đêm qua, Cố Hạnh Chi đã đưa cho y một phong thư được phong kín.


Lúc đầu Tần Chú không xem trọng, khi mở ra thì mới phát hiện bên trong là chứng cứ phạm tội của chỉ huy sứ Diêu Duệ của thân quân thị vệ là người phụ trách bảo vệ an toàn cho Huy đế trong lần đi săn này.
Cố Hạnh Chi ở Sát viện cũng có thế lực riêng của mình, có được những chứng cứ này cũng không có gì lạ.

Nhưng lạ ở chỗ là chàng nhân cơ hội này muốn Tần Chú làm việc cho chàng— Vì thế nên đã uy hiếp Diêu Duệ, khiến cho hắn đồng ý trong cuộc đi săn lần này người hộ tống bên cạnh Huy đế phải cài người của Hình bộ vào.
Cố Hạnh Chi trước giờ không tham gia vào tranh chấp của triều đường, chỉ lo cho mình.

Mà bây giờ lại dùng thủ đoạn như vậy để làm việc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong những năm mà Tần Chú quen biết chàng.
Y cũng không biết có nên đáp ứng hay không, chỉ có thể dùng lý do là cuộc đi săn mùa xuân này là Lễ bộ nắm giữ để từ chối.
Nhưng ai biết được mới vừa rồi, kế hoạch cho cuộc đi săn mùa xuân bỗng chốc bị Huy đế đẩy lên người của Cố Hạnh Chi.
Ánh sáng lọt qua tấm màn che của xe ngựa, ở trên gương mặt nhợt nhạt lưu lại ánh mắt rực rỡ, đôi mắt đen sâu như một cái giếng sâu không sóng.
Chàng nhìn Tần Chú, trầm giọng nói: "Ngày mai là tới cuộc đi săn mùa xuân, ngươi kêu Diêu Duệ phân phó thuộc hạ đem sứ thần Bắc Lương và hoàng thân quốc thích bách quan của Nam Kỳ dẫn dụ đến bãi săn tây bắc.

Đặc biệt là Tống Dục phải trông chừng thật kỹ."

Dừng một lúc, chàng lại nói tiếp: "Ngươi đem theo người của Hình bộ, đi cùng ta đến bắc trường."
"Tại sao?" Tần Chú nhăn mặt sắc mặt ngưng trọng hỏi lại một lần nữa: "Nếu như ta đã tham dự vào thì cũng phải nói rõ ràng cho ta hiểu chứ."
Cố Hạnh Chi trầm mặc lúc lâu, nhẹ nhàng xoa vết thẹo do dao gây ra trên tay mình: "Ta muốn bắt một người."
"Người mà Tần thị lang phong tỏa cả Kim Lăng cũng không bắt được."
"Hắt xì."
Dưới chân núi Tây Lan, Hoa Dương cúi người về phía trước và hắt hơi một cái thật lớn.

Trên vai đeo giỏ tên ở trong giỏ các mũi tên dài cứ kêu sột soạt.
Hoa Thiêm nhăn mặt, quay đầu đưa ra tính hiệu tay kêu nàng yên lặng thấp giọng nói: "Đã nói với muội rồi ban đêm ở trong núi rất lạnh, kêu muội mặc thêm áo mà lại không nghe."
Hoa Dương vuốt vuốt mũi, đem đoản đao nhét vào túi nhỏ đeo ngang eo, không thèm để ý tới nàng ta, chỉ lo đến việc vui vẻ của mình.
Hoa Thiêm bất lực lắc đầu, siết chặt giỏ đựng tên trên vai thêm một chút.
Lần này, bọn họ là làm theo kế hoạch ngồi đợi ở núi Tây Lan ở bãi bắc.
Vì ở đây cây cối rất rậm rạp nên chẳng những con mồi rất nhiều mà còn dễ mai phục ẩn náu.

Hằng năm lúc hoàng gia đi săn vào mùa xuân thì ở đây là một địa điểm săn bắn rất được yêu thích.

Người này, nhất định sẽ vì con mồi quý hiếm mà sẽ đến đây.
Mà bãi bắc cũng là địa điểm săn bắt có tiếng, thế nên hôm nay bọn họ mới ở Hổ Khiêu Hiệp này.(1)

Nơi này núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, chỉ có một cái thông đạo ở phía dưới.

Nếu như mai phục ở cửa hiệp, sau khi Tống Dục tiến vào thì không thể ra ngoài nữa.
Lần hành động này Bách hoa lâu rất xem trọng, gần như đã điều động toàn bộ sát thủ hàng đầu ở trong lâu.

Lần hành động này sẽ do đại sư huynh Hoa Hồ chỉ huy mười mấy người mạnh nhất này.
Hoa Hồ và Hoa Thiêm ở trong này là lâu nhất nên có danh tiếng rất cao hai người đi trước thăm dò đường.

Hoa Dương uể oải đi theo phía sau, hái hoa nghịch cỏ ngâm nga tiểu khúc nhìn bộ dáng của nàng giống như đi chơi xuân vậy.
Khi đến điểm mai phục, Hoa Hồ mở hành lý trên lưng và phân phát vũ khí phòng thân và túi độc mang cho mọi người.
"Ta dùng của ta." Hoa Dương nhìn thấy Hoa Hồ đưa ám tiễn đến liền ghét bỏ lắc lắc đoản đao ở eo mình.
Ánh mắt Hoa Hồ lạnh lùng, đưa tay ra lấy đoản đao của nàng vứt ra phía sau, nhét mạnh ám tiễn vào trong tay của nàng, sau đó đi đến gần Hoa Dương đe dọa nói: "Nghe lời ta."
Nói xong đem túi độc đập mạnh lên tay nàng.
Có lẽ đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi nàng hồi phục vết thương.
Vì thế nàng cũng không thèm tính toán với Hoa Hồ, nàng bĩu môi cầm lấy viên độc dương mà gã ta đưa rồi nhét vào sau răng hàm.

(1 ) là khe sâu nhất Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui