Loạn Thần


Sáng sớm, ánh nắng lập lòe mang theo chút hơi lạnh xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng có thêu hình đám mây của điện Cần Chính, làm cho cả điện này khắp nơi đều có những đốm sáng loang lổ.
Từ sau khi Huy đế ở trên buổi thượng triều đổ bệnh đến nay, đây là lần đầu tiên Huy đế trở lại nắm quyền.

Bởi vì do vấn đề sức khỏe, nên lần này hắn chỉ triệu tập một số đại thần mà thôi.
Tiểu hoàng môn dẫn theo mấy vị đại thần vào điện, lúc Cố Hạnh Chi đi vào thì mọi người cũng đã tới đông đủ.

Bởi vì vụ án Trần tướng bị ám sát và việc Hoa Dương bị vây giết ở bên bờ sông Tần Hoài mấy ngày trước cho nên người của Đại lý tự và Hình bộ cũng có mặt.
Lâm Hoài Cảnh vừa nhìn thấy Cố Hạnh Chi, liền làm ra vẻ rất thân thiết, cúi đầu hành lễ với chàng và nói với giọng đầy thân thiết: "Nghe nói gần đây Cố thị lang vì chuyện thích khách mà không màng cơm nước lại rất ít gặp người ngoài, vốn Lâm mỗ rất lo cho Cố thị lang.


Nhưng hôm nay thấy đại nhân mặt mày rạng rỡ, chắc là do không còn làm chức vụ Ngự sử giám sát, nên không cần lao lực nữa rồi?"
Câu này của Lâm Hoài Cảnh, không phải là được hỏi một cách không có chủ đích như vậy.
Trước đó phe chủ hoà lấy lý do vì chuyện của Hoa Dương, là do chàng thất trách, tiết lộ cơ mật, dẫn đến nội gián bị giết chết, nên đã trình tấu chương kể tội chàng lên Huy đế, yêu cầu thay người khác tra án khác.
Nhưng chàng biết Huy đế không đồng ý, kiến nghị như vậy nhằm để gây áp lực, ép Huy đế phải đồng ý với yêu cầu khác của phe chủ hoà là bãi bỏ kiêm nhiệm chức vụ Ngự sử của Cố Hạnh Chi.
Phe chủ hoà rất đau đầu vì chuyện Cố Hạnh Chi sẽ tiếp tục đương nhiệm chức vụ Trung thư lệnh, nếu được như vậy thì trong thời gian ngắn chuyện Cố Hạnh Chi có tiếp tục đương nhiệm chức vụ Trung thư lệnh hay không sẽ không được đem ra nghị luận.
Vốn nghĩ rằng Cố Hạnh Chi sẽ đưa ra lời nói để phản kích lại, nhưng khóe miệng của chàng vẫn giữ nguyên như vậy, giống như đó không phải là chuyện của mình, chàng cúi chào lại rồi đi lại chỗ mình đứng, hành động của chàng vừa lịch sự vừa thể hiện sự xa cách trong đó.
Lâm Hoài Cảnh đối với thái độ này có chàng không được vừa lòng, y vẫn còn muốn nói thêm nữa, nhưng lại nghe tiếng thông báo của Đại thái giám sau bức bình phong.
Quần thần quỳ xuống bái kiến Huy đế.
Sắc mặt của Huy đế đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, đi đứng vẫn do thái tử và Ngô tướng dìu hai bên.

Hắn ta đi đến phía sau ngự án rồi ngồi xuống, biểu thị mọi người bình thân.
"Hôm nay triệu kiến các ái khanh nghị sự chủ yếu là vì chuyện của sứ thần Bắc Lương."
Huy đế lấy tay che miệng ho thêm vài lần nữa rồi nói: "Hồng lô tự khanh trình báo sứ thần hai ngày nữa sẽ đến Kim Lăng, những việc còn lại đã sắp xếp ổn thoả chưa?"
Hồng lô tự khanh nghe nói vậy liền đi ra khỏi hàng bái Huy đế xong rồi nói: "Bệ hạ cứ việc yên tâm."
Huy đế gật đầu, ánh mắt nhìn tới Lễ bộ thượng thư: "Còn về đề nghị lần trước của việc đi săn mùa xuân này, ái khanh chuẩn bị thế nào rồi?"
"Hồi bẩm bệ hạ," Lễ bộ thượng thư đem một phần tấu chương trình lên Huy đế: "Danh sách các loại hạng mục và cách sắp xếp chi tiết cho cuộc đi săn mùa xuân nằm ở trong đây, xin mời bệ hạ xem qua."
Đại thái giám đến lấy tấu chương trình lên cho Huy đế.

Cuộc đi săn mùa xuân này không chỉ là Nam Kỳ với tư cách chủ nhà tiếp đãi Bắc Lương, mà đây cũng là lần đầu tiên Thái tử tham gia vào công vụ của triều đình rất long trọng và nghiêm túc này.
Sức khỏe của Huy đế ngày càng yếu, khát vọng bồi dưỡng để Thái tử có thể tự mình chấp chính càng rõ ràng hơn.
Hiện giờ thái tử mới chuẩn bị kết tóc, tâm trí còn non nớt, Cố Hạnh Chi đoán, đây cũng là lý do mà Huy đế lại trăm phương ngàn kế để giúp hắn lên ngôi là vì tạo thế cân bằng với Ngô Cấp.
Tiếng sột soạt của ngón tay chà xát tờ giấy đã vỡ vụn, Huy đế yên lặng nhìn danh sách, nhất thời trên đại điện mọi người đều im lặng.
Cố Hạnh Chi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi xuống ánh nắng đung đưa trên sàn gỗ trước mặt hoàng hoa lê, nhìn những đốm sáng đó khẽ đung đưa theo gió.
Cảnh tượng trước mắt nhìn như bình yên vô sự nhưng ở bên ngoài sóng ngầm đang bắt đầu chảy động.
Từ khi nhận vụ án của Trần tướng, thật ra Cố Hạnh Chi vẫn đang do dự không quyết.
Chàng kế thừa ý chí của Cố gia nhập cung làm quan, từ trước đến nay luôn giữ ý định bán đầu của mình: "Không theo phe phái, không kết bè kết phái, không làm việc cho bất kỳ phe phái nào, cam chịu làm cô thần của Huy đế, chính là vì không để một ngày nào đó bản thân mình đi đến hoàn cảnh thân bất do kỷ.
Nhưng chàng không muốn không có nghĩa là người khác cảm thấy chàng sẽ không làm.
Từ xưa đến nay, chức vụ càng cao thì điều kỵ nhất chính là thiếu quyết đoán.
Nếu tình thế đã như thế này, tạo hóa trêu người.

Vậy thì, hoặc là chàng sẽ đi theo con đường bị ép đó hoặc là tìm ra một con đường khác để đi tiếp.

Chỉ có tự giúp mình trước, mới có thể giúp được thiên hạ.
Sau khi tâm tình ổn định, Cố Hạnh Chi ngước mắt lên nhìn Huy đế sau ngự án.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào tấu chương trong tay của Huy đế thông qua cửa sổ phía sau, bàn tay tái nhợt thô ráp đó đột nhiên run lên.
Một lúc sau, hắn ta mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngựa dùng cho cuộc đi săn mùa xuân này đến từ đâu?"
Lễ bộ thượng thư ngẩn ra, thành thật đáp: "Đều tuyển chọn ở trong Quần mục ty."
"Quần mục ty….." Huy đế thấp giọng lặp lại, giọng nói lạnh như băng.
Ngừng một lát, hắn ta quay đầu nhìn về Ngô Cấp ở bên cạnh, đem tấu chương trong tay đưa cho ông ta trầm trọng nói: "Quần mục ty vì cuộc đi săn mùa xuân này mà chuẩn bị cho thái tử con hạn huyết bảo mã, ngàn vàng khó có được này đúng là đã hao tâm tổn trí a."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui